Tôi có một người bạn thân

Damlolol

Địt Bùng Đạo Tổ
Vatican-City
Tôi có một người bạn thân. Hắn bảo: “Tao sợ nhất là một ngày nào đó tao tỉnh dậy, thấy mọi thứ vẫn ổn, nhưng tao lại không còn cảm giác gì nữa.” Tôi cười, bảo: “Thì mày đã đạt cảnh giới rồi đó.” Hắn không cười. Hắn chỉ nhìn tôi lâu thật lâu, kiểu nhìn mà người ta hay dành cho một câu nói đùa vừa vô tình đúng đến đau đớn.
 
Có một loại người không bao giờ chết, họ chỉ dần dần biến thành chú thích trong câu chuyện của người khác.
Bạn từng là nhân vật chính trong hàng trăm đêm khuya của ai đó, từng là lý do họ cười ngặt nghẽo giữa đường, từng là cái tên họ gõ đi gõ lại rồi xóa trong khung chat lúc 2 giờ sáng. Rồi một ngày đẹp trời nào đó, bạn lặng lẽ trượt xuống thành: “Hồi đó có một người…”, rồi thành “Hồi đó có đứa nào đó…”, rồi thành “Hồi đó chắc cũng có chuyện gì vui lắm”. Xong. Không tên, không mặt, chỉ còn lại một vệt mờ như vết nước lau kính chưa khô hẳn.
 
Có một loại người không bao giờ chết, họ chỉ dần dần biến thành chú thích trong câu chuyện của người khác.
Bạn từng là nhân vật chính trong hàng trăm đêm khuya của ai đó, từng là lý do họ cười ngặt nghẽo giữa đường, từng là cái tên họ gõ đi gõ lại rồi xóa trong khung chat lúc 2 giờ sáng. Rồi một ngày đẹp trời nào đó, bạn lặng lẽ trượt xuống thành: “Hồi đó có một người…”, rồi thành “Hồi đó có đứa nào đó…”, rồi thành “Hồi đó chắc cũng có chuyện gì vui lắm”. Xong. Không tên, không mặt, chỉ còn lại một vệt mờ như vết nước lau kính chưa khô hẳn.
Tôi hay lắm, cái cảm giác bị lãng quên từ từ ấy. Không ồn ào, không drama, không một tin nhắn cuối cùng kiểu “từ nay đừng liên lạc nữa”. Chỉ đơn giản là người ta bận, rồi người ta quen, rồi người ta có người mới để làm nhân vật chính. Bạn thì vẫn ở đó, vẫn uống cùng loại cà phê, nghe cùng playlist cũ, chỉ khác là không còn ai hỏi “hôm nay mày sao rồi”. Bạn trả lời gió, gió không rep.
Có lần tôi đi siêu thị, đứng xếp hàng tính tiền, phía trước là một cặp đôi trẻ. Cô gái cười khúc khích vì anh chàng vừa kể chuyện gì đó rất… bình thường. Tôi nhìn mà thấy đau một chỗ không định nghĩa được. Không phải ghen, cũng chẳng phải tiếc. Chỉ là đau vì nhận ra ngày xưa mình cũng từng làm ai đó cười như vậy, chỉ bằng một câu nói nhảm nhí. Giờ thì tài khoản hài hước của tôi đã âm, không rút ra được thêm một nụ cười nào cho người mới nữa.
 
Tôi có một người bạn thân. Hắn bảo: “Tao sợ nhất là một ngày nào đó tao tỉnh dậy, thấy mọi thứ vẫn ổn, nhưng tao lại không còn cảm giác gì nữa.” Tôi cười, bảo: “Thì mày đã đạt cảnh giới rồi đó.” Hắn không cười. Hắn chỉ nhìn tôi lâu thật lâu, kiểu nhìn mà người ta hay dành cho một câu nói đùa vừa vô tình đúng đến đau đớn.
Sáng quên uống thuốc hả mày
 
Tôi cũng từng hỏi thử mấy ông bán cà phê vỉa hè, những người nhìn cả thành phố lớn lên: “Ông có bao giờ thấy ai thực sự hạnh phúc không?” Ông cười, chỉ tay vào con mèo tam thể đang nằm ườn trên ghế nhựa: “Có, con mèo đó. Nó không biết mai mốt mình sẽ chết, nên nó ngủ ngon lắm.” Tôi gật gù, mua thêm một ly đen đá, uống cạn trong khi vẫn chưa tìm được cách để trở thành con mèo đó.
 

Có thể bạn quan tâm

Top