
Trên chuyến tàu, tôi có cơ hội nhìn lại miền Trung thân quen từ một lăng kính khác thong dong, gần gũi và nhiều rung cảm hơn.

Một buổi chiều cuối mùa hè, tôi lên chuyến tàu Vietage by Anantara từ Nha Trang đi Quy Nhơn. Đây là tuyến mới khai trương vào tháng 5/2024, nối tiếp sản phẩm đường sắt hạng sang mà thương hiệu khách sạn quốc tế Anantara từng triển khai ở cung đường Đà Nẵng - Quy Nhơn. Trước giờ khởi hành, hành khách được đưa vào phòng chờ riêng tại ga Nha Trang, có phục vụ trà, cà phê và snack. Không gian phòng chờ nhỏ, yên tĩnh, tạo cảm giác tách biệt với sự ồn ào ngoài sân ga.

Toa tàu tôi đi được thiết kế lại chỉ 12 ghế (6 booth) cho 12 hành khách, cùng với khu vực quầy bar và phòng trị liệu cổ vai gáy. Giá vé một chiều là 450 USD (khoảng 11,8 triệu đồng), bao gồm thức ăn và đồ uống trong suốt hành trình và dịch vụ chăm sóc sức khỏe ngay trên tàu.

Bên trong khoang tàu, phong cách kiến trúc Indochine được thể hiện tinh tế với gỗ tối màu, ghế đệm và rèm mây tre. Từng chi tiết đều được trau chuốt để tạo cảm giác sang trọng, riêng tư nhưng không quá màu mè, phô trương.

Trong chuyến đi kéo dài hơn 5 tiếng vào buổi chiều, hành khách được phục vụ trà chiều, món ăn nhẹ, bánh ngọt, cold cut và charcuterie, cùng với các loại đồ uống. Quầy bar ở cuối toa sẵn sàng pha chế đồ uống có cồn hoặc không cồn theo yêu cầu. Những nguyên liệu địa phương như cà chua Đà Lạt, gà H'mông, tôm biển Quy Nhơn xuất hiện trong các món ăn kiểu Âu khiến hành khách vừa trải nghiệm dịch vụ cao cấp, vừa chạm tới một phần văn hóa bản địa.


Vốn quen nhịp sống hối hả, tôi tưởng rằng 5 tiếng trên tàu sẽ hơi nhàm chán và đơn điệu. Dù vậy, khung cảnh thiên nhiên lướt qua ô cửa tàu đã khiến tôi say mê ngắm nhìn quên cả thời gian. Cảnh quan miền Trung hiện ra êm đềm với đồng lúa trải dài, ao sen cuối mùa loang màu hồng nhạt, làng quê yên bình với mái ngói đỏ, hàng cau, bụi tre. Thỉnh thoảng, tàu áp sát biển, để lộ khoảng trời rộng với mặt nước xanh biếc. Khi hoàng hôn xuống, mặt nước nhuộm vàng, trong khoang tàu ánh sáng cũng dịu đi. Suốt 5 tiếng trên tàu không nhanh như máy bay, không tiện như ôtô, nhưng chính sự chậm rãi ấy làm ta có thời gian nhìn kỹ những điều vẫn thường lướt qua.

Ở cuối hành trình, tôi được mời trải nghiệm 15 phút trị liệu cổ vai gáy trong phòng nhỏ cuối toa. Một dịch vụ kết thúc bằng cảm giác thư giãn trước khi đến Quy Nhơn. Với mức giá này, đây không phải sản phẩm dành cho số đông. Song, tuyến tàu đã bổ sung lựa chọn mới cho du khách muốn trải nghiệm miền Trung theo một cách khác: thong thả, tập trung vào dịch vụ cá nhân hóa và tôn trọng văn hóa địa phương.

Nhà văn Paul Theroux trong cuốn Phương Đông lướt ngoài cửa sổ từng viết những chuyến tàu không chỉ đưa con người từ nơi này đến nơi khác, mà còn mở ra một cách nhìn khác về vùng đất. Khi bước xuống ga Quy Nhơn, tôi mang theo cảm giác an nhiên hiếm hoi. Đôi khi, sống chậm lại không phải để bỏ lỡ, mà để thấy rõ hơn vẻ đẹp vốn có quanh mình.