Có Video [Tóm tắt Hội Đồng Cừu]: Dân tộc, yêu nước, và logic thị trường - một tư bản văn hóa mới?

1. Hiện tượng “chụp mũ”, chửi bới và góc nhìn Hauntology

Những năm gần đây, không gian mạng ở Việt Nam chứng kiến ngày càng nhiều vụ tấn công, chụp mũ và chửi bới nhắm vào các cá nhân nổi tiếng:

(1) Điển hình như trường hợp giáo sư Ngô Bảo Châu – một niềm tự hào khoa học – bị hàng trăm bài viết bôi nhọ là “vong ơn phụ nghĩa”, “ngu muội”, thậm chí hả hê khi ông bị bệnh, coi đó là “nhân quả”.

(2) Hay Trấn Thành, chỉ vì gửi lời chia buồn khi nhạc sĩ Phạm Đức Thành qua đời, mà bị lôi chuyện “gốc Hoa” ra chửi là phản động. Bản thân cố nhạc sĩ Phạm Đức Thành – người từng sáng tác bản hòa tấu “Hồ Chí Minh – đẹp nhất tên Người” – cũng bị gán nhãn “bán nước cầu vinh”.

Hiện tượng này ngày càng phổ biến, mức độ cáo buộc và lan rộng vượt xa những gì từng thấy vào thập niên 2000–2010. Nó phản ánh một sự thay đổi lớn về văn hóa, chính trị và môi trường tranh luận ở Việt Nam, cần được lý giải dưới góc độ học thuật.

Từ năm 2020, có người từng dùng lý thuyết Hauntology (Ám ảnh học) của Derrida để phân tích. Trước đó, một ca sĩ gốc Việt ở nhóm nhạc Hàn Quốc New Jeans bị cộng đồng mạng Việt tấn công vì gia đình cô thuộc diện tị nạn sau 1975. Sự hung hăng đó được lý giải như sản phẩm của một “cộng đồng chính trị mới” – bị ám ảnh bởi quá khứ và luôn lo sợ về một tương lai bất định.

Hauntology xuất phát từ Ontology (bản thể học) nhưng Derrida mở rộng: ngoài cái “đang là”, nó còn tính đến cái “đã từng là”, cái “có thể là”, và những “bóng ma” luôn ám ảnh hiện tại. Ông gọi đó là “spectrality” (tính ma quái). Chẳng hạn, chủ nghĩa ******** ở châu Âu “chết” về mặt thực tế, nhưng vẫn ám ảnh châu Âu qua ký ức, hệ quả và khả năng tiềm tàng.

Tương tự, Việt Nam Cộng Hòa – dù đã biến mất hoàn toàn – vẫn trở thành bóng ma trong các tranh luận chính trị và danh tính Việt. Nó xuất hiện ở mọi ngóc ngách: từ sinh viên luật phản biện chính sách, ca sĩ – nghệ sĩ không đăng bài theo ý đám đông, đến tranh luận về Nga – Ukraine, vắc-xin hay công nghệ Việt Nam. Tất cả nhanh chóng bị gom chung thành các nhãn “ba que”, “phản động”, “bán nước cầu vinh”…

Điều đáng lo ngại là lớp trẻ tham gia mạnh nhất, và ngày càng mất khả năng đối thoại bình thường. Bên cạnh yếu tố văn hóa – chính trị, còn có cơ chế mạng xã hội: các nền tảng trả tiền cho nội dung viral, khiến việc chửi bới, gán nhãn “không yêu nước” trở thành công cụ kiếm tương tác, tạo thu nhập. Những bài công kích như “Trấn Thành gốc Hoa, vợ ngoại” dễ lan nhanh và sinh lợi.

Hiện tượng này không chỉ có thể giải thích bằng Hauntology, mà còn liên quan đến hiệu ứng đám đông, peer pressure, hay cơ chế kiến tạo danh tính tập thể. Tất cả đang góp phần hình thành một cộng đồng chính trị mới, cực đoan và dễ bị ám ảnh bởi quá khứ hơn bao giờ hết.


2. Tư bản văn hóa – Cultural Capital


Nếu Hauntology giúp giải thích vì sao “bóng ma” Việt Nam Cộng Hòa vẫn ám ảnh các thảo luận chính trị ngày nay, thì một lý thuyết khác cũng quan trọng không kém là tư bản văn hóa (cultural capital) của Pierre Bourdieu. Đây là công cụ để hiểu quá trình “phì đại hóa” chủ nghĩa dân tộc ở Việt Nam và những màn “trình diễn yêu nước” ngày càng phổ biến.

Trong tác phẩm The Forms of Capital (1986) và nhiều nghiên cứu khác, Bourdieu mở rộng khái niệm tư bản vốn chỉ tập trung vào kinh tế của Marx. Ngoài tư bản kinh tế (tiền bạc, bất động sản, máy móc, tư liệu sản xuất…), ông đưa ra thêm nhiều loại tư bản khác, trong đó đáng chú ý nhất là tư bản xã hội (các mối quan hệ giúp tiếp cận nguồn lực) và tư bản văn hóa.

Tư bản văn hóa lại chia thành ba dạng:

  1. Embodied cultural capital (tư bản văn hóa hiện thân): là kiến thức, kỹ năng, gu thẩm mỹ, phong thái… mà cá nhân tích lũy qua giáo dục và hòa nhập xã hội. Đây thường là những biểu hiện “có gu, sang trọng, cần phải biết” phản ánh phong cách của tầng lớp thống trị. Ai không có những vốn liếng này thì bị loại trừ, giống như không có tiền để vào thị trường. Ví dụ: tranh luận xưa về việc học sinh miền Nam bị đánh giá “kém hơn” miền Bắc, thực chất liên quan đến chuẩn mực văn hóa thống trị.

  2. Objectified cultural capital (tư bản văn hóa hiện vật): là sự sở hữu hoặc hiểu biết về những sản phẩm văn hóa cụ thể – tranh, sách, nhạc, tác phẩm nghệ thuật. Dù tri thức và sản phẩm văn hóa thì vô số, nhưng tầng lớp thống trị chọn ra một số thứ để coi là “chuẩn mực” và ai không biết thì bị loại khỏi “không gian văn hóa” đó.

  3. Institutionalized cultural capital (tư bản văn hóa thể chế hóa): là sự công nhận chính thức qua bằng cấp, danh hiệu, giải thưởng. Ví dụ: bằng đại học, học trường nào; ở Mỹ là giải Oscar; ở Việt Nam là các danh xưng như Giáo sư, Nghệ sĩ Nhân dân, hay chức vụ trong bộ máy nhà nước. Những công nhận này tạo thành rào cản, buộc người ngoài muốn tham gia phải chấp nhận bị hấp thụ và đồng hóa theo chuẩn mực văn hóa thống trị.
Nói ngắn gọn, tư bản văn hóa không chỉ nằm ở tri thức hay kỹ năng, mà còn ở những gì xã hội coi trọng và công nhận. Chính nó tạo ra sự phân biệt, loại trừ, và định hình cách một cộng đồng biểu diễn bản sắc, trong đó có cả chủ nghĩa dân tộc và “yêu nước” ở Việt Nam ngày nay.

3. Thương phẩm hóa – Commoditization


Từ các nền tảng lý thuyết trước, có thể nói chủ nghĩa dân tộc và tinh thần yêu nước ở Việt Nam hiện nay không chỉ là tình cảm tự nhiên mà đã trở thành một phần trong cấu trúc tiền tệ văn hóatư bản văn hóa. Một khái niệm giúp giải thích hiện tượng này là thương phẩm hóa (commoditization).

Theo Marx, xã hội tư bản có xu hướng biến mọi thứ thành hàng hóa – tức là phải có giá trị được định đoạt, có thể mua bán, trao đổi. Marx phê phán mạnh mẽ việc thương phẩm hóa sức lao động. Trong bối cảnh Việt Nam, chủ nghĩa dân tộc và tinh thần yêu nước cũng đang bị biến đổi theo cách tương tự.

Vốn dĩ, gốc rễ của yêu nước là nhu cầu tìm kiếm cộng đồng, tham gia chính trị, đóng góp cho xã hội. Nhưng khi bị thương phẩm hóa, những hành động này lại biến thành sản phẩm có thể trưng bày, trao đổi, định giá – đặc biệt qua các cơ chế tài chính và mạng xã hội. Kết quả là:

Giá trị sử dụng (use value) của yêu nước – như đóng góp chính sách, bầu cử, cải thiện hành chính công – bị tách rời khỏi giá trị thị trường (market value), tức là những màn “trình diễn yêu nước” để được công nhận, khen ngợi, hay thậm chí thu lợi kinh tế.

Khi áp dụng logic thị trường, tinh thần dân tộc và yêu nước ở Việt Nam cũng đi theo bốn quy trình cơ bản:
  1. Sản xuất (Produce): tạo ra nội dung, biểu tượng, màn trình diễn yêu nước – từ bài viết, lá cờ, đến cả tô phở.

  2. Trao đổi (Exchange): những sản phẩm này được đổi lấy sự công nhận xã hội, cơ hội nghề nghiệp, hay hợp đồng quảng cáo “an toàn”.

  3. Tiêu chuẩn hóa (Standardize): yêu nước không còn là cảm xúc đa dạng, mà bị chuẩn hóa thành hành vi bắt buộc, ví dụ: phải đăng bài trong ngày lễ, không được chia sẻ chuyện buồn, hoặc tuân thủ những “chuẩn mực” do mạng xã hội áp đặt.

  4. Tiêu thụ (Consume): công chúng tiếp nhận các “sản phẩm yêu nước” này để tìm cảm giác đồng thuận, xác nhận mình thuộc về số đông.

Khi ngày càng nhiều “tư bản văn hóa” đổ vào thị trường yêu nước, tất yếu xảy ra lạm phát: để gây chú ý, các màn thể hiện phải ngày càng độc, lạ, thậm chí cực đoan. Từ việc treo cờ trên nóc nhà, bỏ cờ vào tô phở, cho đến biến hoạt động vốn bình thường (như sinh viên đi dọn rác, thông cống) thành “màn trình diễn yêu nước”.

Logic thị trường cũng đẩy những biểu hiện cực đoan, gây gắt, mang tính công kích lên giá trị cao hơn. Ta dễ thấy trên mạng xã hội, nhiều trang cá nhân hay fanpage tích cực “bóc phốt” những ai không đăng bài yêu nước, chưa đóng góp từ thiện, chưa tri ân cựu chiến binh… thậm chí chửi bới nghệ sĩ bằng ngôn từ nặng nề.

Nói cách khác, tinh thần dân tộc và yêu nước đang bị thị trường hóa, vừa mất đi giá trị gốc, vừa trở thành công cụ trao đổi, cạnh tranh và phô diễn trên không gian công cộng.


4. Yêu nước như là tư bản văn hóa


Từ logic thị trường của “thị trường yêu nước”, ta có thể tự tin hơn khi xem những màn trình diễn yêu nước và các yếu tố dân tộc đi kèm như một phần của tư bản văn hóa trong chính trị và đời sống Việt Nam. Những dạng tư bản văn hóa này hiện diện rõ trong các dịp lễ lớn vừa qua, với ba cấp độ:

  1. Tư bản văn hóa hiện thân (Embodied cultural capital)
    • Yêu cầu cá nhân phải thể hiện tri thức, phong thái và biểu đạt tình yêu nước đúng theo xu thế chủ đạo. Chỉ khi trình diễn phù hợp thì mới tích lũy được “vốn yêu nước” để tham gia đời sống chính trị – văn hóa.

    • Ví dụ: phải hiểu lịch sử qua lăng kính chính thống, biết sử dụng đúng biểu tượng, hay thể hiện tình cảm đúng “chuẩn” cộng đồng mong đợi.

    • Quan trọng hơn, yêu nước được nội tại hóa thành hành vi chủ động đấu tố những người bị cho là “không yêu nước”. Chẳng hạn: Trấn Thành chia buồn với đồng nghiệp ngay dịp 2/9 liền bị chỉ trích dữ dội, như thể người mất có thể chọn ngày để qua đời. Điều này cho thấy yêu nước đã bị ràng buộc vào biểu đạt cá nhân, tách rời khỏi các hoạt động dân sự, kinh tế, xã hội.

    • Bên cạnh đó, đang hình thành một “thứ bậc yêu nước” (patriotic hierarchy): ý kiến cựu chiến binh được coi trọng hơn công dân thường; người miền Bắc (Hà Nội, Hưng Yên, Nghệ An) được mặc định yêu nước hơn miền Nam (Long An, Đồng Tháp…). Đây là dạng tư bản hiện thân đầy nguy hiểm nếu trở thành hệ thống cố định.
  2. Tư bản văn hóa hiện vật (Objectified cultural capital)
    • Biểu đạt qua vật chất và hình ảnh: treo cờ, mặc áo in cờ, gắn biểu tượng quốc gia vào status, ảnh đại diện.

    • Còn có những hành vi mang tính “khoe” trực tiếp: chụp hình với quân nhân, quân đội; gần đây thậm chí lan sang việc chụp ảnh hoặc quay clip ủng hộ một binh sĩ Nga nào đó trong lực lượng gìn giữ hòa bình, để chứng minh “tôi cũng tham gia hoạt động yêu nước do nhà nước tổ chức”.

    • Không đăng tải, không trưng bày những “tín hiệu yêu nước” này dễ dẫn đến bị cáo buộc, xa lánh, hoặc tẩy chay trong không gian chính trị – xã hội.
  3. Tư bản văn hóa thể chế hóa (Institutionalized cultural capital)
    • Thể hiện qua sự công nhận chính thức: được tham gia chương trình kỷ niệm, có người thân trong ban tổ chức, hậu cần; được trao huân chương, huy hiệu vào dịp lễ lớn.

    • Đây là tầng cao nhất của vốn yêu nước, vì không chỉ gắn với hành vi cá nhân mà còn với quyền lực và cơ chế chính trị – xã hội.

Tóm lại, yêu nước ở Việt Nam ngày nay có thể được phân tích và hiểu như một loại tư bản văn hóa. Nó được hiện thân, hiện vật hóa và thể chế hóa, đồng thời tạo ra rào cản, chuẩn mực và cả sự phân tầng trong cộng đồng.

Link video gốc :
 
Sửa lần cuối:
Phản động trong thread này được định nghĩa là "sự lệch chuẩn khỏi đường lối của Đ&NN"

Để dễ hiểu thì sẽ liên hệ với ba dạng tư bản văn hóa trong #1 :

- Hiện thân : Người nói giọng miền Nam hoặc có lối sống, cách hành xử khác “chuẩn chính thống miền Bắc” thời bao cấp có thể bị xem là “không nghiêm túc”, “không chuẩn”. Nếu họ cố tình giữ lối sống đó thay vì điều chỉnh, có thể bị xã hội dán nhãn “khó bảo”, “chống đối”.

- Hiện vật : Sách báo, tác phẩm nghệ thuật, tài liệu mang quan điểm khác với chính thống có thể bị coi là “vật chứng phản động”. Một cuốn sách bị xem là “cấm” không vì bản thân nó nguy hiểm, mà vì nó chứa nội dung lệch khỏi chuẩn mực văn hóa – chính trị.

- Thể chế : Khi một người không được Đ&NN công nhận bằng các danh hiệu, bằng cấp chính thống (hoặc bị tước bỏ), họ sẽ bị đặt ra ngoài “trật tự hợp pháp”. Lúc đó, dù có tài năng hay tri thức, họ vẫn có thể bị quy chụp là “phản động” nếu không tuân theo hệ thống.


Năm nay k để ý điểm chuẩn, mấy trường khối súng điểm cao lắm hả b.
mày đang nói về từ “cưỡng bức” fai k
 
mày đang nói về từ “cưỡng bức” fai k
K phải, tao đang nói về khái niệm “Tư bản văn hóa lòng yêu nước” = coi yêu nước như một loại tài sản vô hình, ai có nhiều thì được xã hội công nhận, dễ leo rank, dễ thăng tiến, dễ kiếm ăn.

Ví dụ :
Ai hưởng ứng→ dễ nổi, dễ được ưu ái.
Ai thờ ơ → dễ bị chụp mũ “phản động”, “mất gốc”, “sính ngoại”.

Đổi avatar có cờ ngày 2/9 = có điểm “tư bản văn hóa yêu nước”.
Ủng hộ Vinfast, share phim “Mưa đỏ” = tăng vốn liếng yêu nước.
Không làm mấy cái đó = coi chừng bị trừ điểm, bị chửi “phản động”.
 
Năm nay k để ý điểm chuẩn, mấy trường khối súng điểm cao lắm hả b.
Để kể chuyện hóng được từ các ông xe ôm nhé:
Số là đi gác thi Tốt nghiệp THPT, trong phòng thi có một số thí sinh dự thi là của ngành súng nhỏ. Không vấn đề gì cho đến khi ghi thông tin thí sinh thì anh ta tự giới thiệu với giám thị về ngành nghề của mình một cách rất tự tin là: “thi gì thì thi, sao rồi cũng đậu” 🤣🤣🤣 giám thị coi thi nở nụ cười rạng rỡ và dễ thương rồi động viên em rằng: “ em có tố chất tốt, cố lên em. Tôi sẽ đứng bên em !” Và theo đúng như nghĩa đen của từ “đứng bên em” giám thị thực hiện việc này không sai chút nào 🤣🤣🤣🤣
Phần kết của câu chuyện này không có cần kể nhé
 
Để kể chuyện hóng được từ các ông xe ôm nhé:
Số là đi gác thi Tốt nghiệp THPT, trong phòng thi có một số thí sinh dự thi là của ngành súng nhỏ. Không vấn đề gì cho đến khi ghi thông tin thí sinh thì anh ta tự giới thiệu với giám thị về ngành nghề của mình một cách rất tự tin là: “thi gì thì thi, sao rồi cũng đậu” 🤣🤣🤣 giám thị coi thi nở nụ cười rạng rỡ và dễ thương rồi động viên em rằng: “ em có tố chất tốt, cố lên em. Tôi sẽ đứng bên em !” Và theo đúng như nghĩa đen của từ “đứng bên em” giám thị thực hiện việc này không sai chút nào 🤣🤣🤣🤣
Phần kết của câu chuyện này không có cần kể nhé
Xưa có đứa thi trường ở Cổ Nhuế
Đang thi khóc nức nở xin nộp sớm
Huhu em tưởng thi súng nghiêm túc, cả làng nó có có phao em thì đéo có =))
 
Mày nghĩ sao nếu vừa có = của 2/3 trường kia vừa có súng :smile:
Làm phải kể lại câu chuyện nghe được từ mấy bà bán trà đá:
Số là hồi đó (198x-199x) học gần xong rồi, còn 1 năm cuối nữa là kết thúc, bên súng ( cả to, cả nhỏ) vào trường để tuyển sang ngành đó ( chỉ cần học thêm 1,5 năm nữa) với chế độ sau khi tốt nghiệp là 2*/ luôn, thậm chí nếu bạn nào có vài môn bị nợ thì sẵn sàng can thiệp với nhà trường để cho qua môn luôn ( hồi đó chỉ cần 2 môn nợ trong quá trình học là bị lưu ban => rất nhiều chú.. đ được là Bác🤣). Xong mới nói là có bị nợ môn nào đâu mà phải chuyển 🤣🤣🤣. Đến phần xét lý lịch thì lại là thành phần phải miễn giảm nghĩa vụ
 
Thật ra nếu muốn đào tạo ra dc tao hay Peter, thì đầu vào ko thể chỉ rạo rực tinh thần yêu nc như tg ku ngáo ngơ này dc
Mà trước hết phải có khả năng viết, văn chương chính luận, khả năng đọc hiểu và khái quát nội dung, biết xoáy vào trọng tâm câu chuyện nhưng ko sa đà để bị dẫn dắt
Nói chung là cháu phải có kiến thức chứ ko yêu nc mõm như vầy dc đâu
 
Xưa có đứa thi trường ở Cổ Nhuế
Đang thi khóc nức nở xin nộp sớm
Huhu em tưởng thi súng nghiêm túc, cả làng nó có có phao em thì đéo có =))
T nhớ hình như là m có tám chuyện về một người khác đi thi mà có người đưa phao cho mà còn không biết viết nên bị rớt hả?
 
T nhớ hình như là m có tám chuyện về một người khác đi thi mà có người đưa phao cho mà còn không biết viết nên bị rớt hả?
Ko p đưa phao. Mà là thi xong, có đáp án trên mạng thì lấy đáp án chép lại, rồi thay tờ bài làm vào.
Thế đéo nào vẫn trượt :feel_good:
 
Làm phải kể lại câu chuyện nghe được từ mấy bà bán trà đá:
Số là hồi đó (198x-199x) học gần xong rồi, còn 1 năm cuối nữa là kết thúc, bên súng ( cả to, cả nhỏ) vào trường để tuyển sang ngành đó ( chỉ cần học thêm 1,5 năm nữa) với chế độ sau khi tốt nghiệp là 2*/ luôn, thậm chí nếu bạn nào có vài môn bị nợ thì sẵn sàng can thiệp với nhà trường để cho qua môn luôn ( hồi đó chỉ cần 2 môn nợ trong quá trình học là bị lưu ban => rất nhiều chú.. đ được là Bác🤣). Xong mới nói là có bị nợ môn nào đâu mà phải chuyển 🤣🤣🤣. Đến phần xét lý lịch thì lại là thành phần phải miễn giảm nghĩa vụ
Bác tao học xong đại học vào súng (1984)nó vẫn tính thiếu hay sao ấy, có điều tính thâm niên cho mấy năm đại học luôn.
May về vẫn được 1* :vozvn (19):
 
Bác tao học xong đại học vào súng (1984)nó vẫn tính thiếu hay sao ấy, có điều tính thâm niên cho mấy năm đại học luôn.
May về vẫn được 1* :vozvn (19):
Nó tính theo học lực, cả hai trường, nếu tốt nghiệp trung bình-khá là thiếu 1*/, nếu giỏi thì 2*/. Mà hình như là tuỳ theo giai đoạn hay là sao cũng không rõ lắm.
 
Ok muỳnh sẽ lói dễ hiểu khái niệm Thương phẩm hóa nòng yêu lước.

Dựa trên công thức ta có : Sản xuất (1) - Trao đổi (2) - Tiêu chuẩn hóa (3) - Tiêu thụ hóa (4)


Áp dụng công thức ta có :

Case 1: Phim ảnh

(1) Nhà nước rót tiền làm phim chiến tranh, đạo diễn kêu gọi “đậm đà bản sắc dân tộc”.
(2) Diễn viên chính thành “anh hùng màn ảnh”, dễ lấy hợp đồng quảng cáo “an toàn” vì không sợ dính phốt chính trị.
(3) Phim nào cũng phải có cảnh hy sinh, lá cờ tung bay, thoại ca ngợi “dân tộc bất khuất”.
(4) Dân ra rạp mua vé để “thể hiện tinh thần yêu nước”, dù phim chán ngắt vẫn phải vỗ tay.

Case 2: Xamvn ngày lễ 2/9

(1) Admin Manhthuong tung filter avatar cờ đỏ. TikTok tràn clip hát Quốc ca, kể chuyện lịch sử.
(2) Xammers đổi avatar được tặng tick xanh, tránh bị soi “thiếu ý thức”.
(3) Không đổi avatar hay không đăng bài “tự hào dân tộc” sẽ bị chửi “vô cảm”.
(4) Ai cũng đua nhau đổi avatar cho giống số đông, bất kể có thật sự cảm xúc hay không.

Case 3: Xe cộ

(1) Vinfast tung ra xe điện với slogan kiểu “tự hào xe Việt”, quảng cáo rầm rộ khắp nơi.
(2) Mua xe = được báo khen là “ủng hộ hàng Việt”. Doanh nghiệp đi xe Vinfast dễ được coi là “an toàn chính trị”, hợp đồng nhà nước cũng thuận lợi hơn.
(3) Ai chê xe là “dìm hàng nước nhà”, bị chụp mũ “sính ngoại, ghét hàng Việt”. Mua xe Vinfast = hành động yêu nước mặc định.
(4) Người tiêu dùng ráng mua, dù xe lỗi phần mềm, mắc, dễ nổ, chất lượng kém, pin yếu hay giá cao, miễn được công nhận là “chọn xe Việt – tinh thần dân tộc”.
Sắp có phim gì máy bay cứa cổ, phi công VNCH cướp máy bay kìa
Đi xem đi bạn
 
thằng phản động bê đê này chỉ biết nói lan man tào lao :vozvn (19): thấy người vnngày càngđoàn kết là tìm cách chống phá, tao nói rồi, đảng csvn sẽ còn tồn tại ít nhất là 1000 năm nữa,đám phảnđộng biếtđiều thì lo mà làmăn kiếm cơm nuôi vk con, bỏ ngay các hành vi chống pháđi
1000 thôi à, mày thiếu tự tin thế
Ít nhất phải 1 A tăng kỳ nữa, cho đến khi Đức Thế Tôn thứ 5 là Đấng Vô Năng Thắng - Phật Di Lặc @Hoanggiap512 hoàn thành đủ đại kiếp để chứng đắc trọn vẹn 30 Pháp Hạnh Ba-La-Mật
 
Mẹ ơi vui lên mẹ có đứa con Anh Hùng
RPt720.jpeg
 
Nghe tg này nói tao cứ lùng bùng lỗ tai ko hiểu lắm
Nhưng các sếp nói nó xấu thì chắc chắc là xấu thật
Dm tg lz Trung cách mạng màu
 
Top