Tổng hợp truyện ma có thật trong quân đội. Tml nào đi lính rồi thì bơi vào đây

Ở đơn vị cũ của em có một ông lính cũ, đi trước em 1 khoá. Ổng cũng nặng bóng vía nên hay gặp. Hồi mới về thì 6 người ngủ 1 phòng, 4 lính cũ, 2 lính mới. Có hôm em đang nằm xem phim, mọi người ngủ hết rồi, lúc đó chắc cũng muộn, tầm 1,2h gì đó. Em nhấn mạnh lại là lúc đó đang nửa đêm và yên ắng lắm luôn. Tự nhiên ông anh nặng bóng vía kia tỉnh dậy, bật hết điện lên rồi chửi om sòm kiểu đm chúng m đêm hôm có để ai ngủ không. Chạy ầm ầm thế ai ngủ được. La hét cđg,....

Em lúc đó chả hiểu gì. Mà cũng sợ nhưng mà là lính mới sợ lính cũ thôi, nên chỉ bảo là mọi người ngủ hết rồi có ai làm gì đâu mà ầm ầm. Mấy ông lính cũ kia cũng tỉnh dậy mà chắc quen rồi nên lại ngủ tiếp. Ông anh kia thì ngơ ngác một lúc cũng tắt đèn đi ngủ. Sáng hôm sau em mới nghe kể là ông anh kia thấy người âm chạy. Mà tính em đó giờ lì, không biết sợ gì, đêm đi gác vào cái vọng gác ở giữa rừng ngủ 1 mình vẫn bình thường. Nằm chơi game xem phim chán rồi ngủ tới sáng luôn.
 
Còn chuyện mà lúc chập tối hay đi chơi về thấy có bóng người là bình thường. Hầu như hôm nào mà đi quá 12h đêm về cũng thấy. Nhưng mà thấy bóng đen thôi chứ không rõ mặt.

Còn 1 lần, em đang nằm trên giường chơi game, ông lính cũ thì ngồi ghế đá ngoài sân chơi game. Xong cũng muộn muộn, em ngó ra sân thấy ổng đang ngồi cạnh một người khác, mặc đồ xanh lá cây của lục quân. Lúc đấy em đang mải chơi nên không để ý, tưởng ổng gọi bạn ở đơn vị khác qua chơi nên kệ. Lúc sau xong trận ngó ra thì thấy mỗi mình ổng ngồi đó. Nghĩ lại mới thấy có gì đó không ổn, vì trong sân bay 100% lính không quân thì đào đâu ra người mặc áo xanh của lục quân (Bác nào từng đi lính sẽ biết màu áo của các quân binh chủng là khác nhau) Thấy lạ nên em ra hỏi xem nãy ai ngồi cạnh ổng. Ổng bảo m điên à, nãy giờ tao ngồi đây 1 mình làm gì có ai.
 
Lính cũ dọa lính mới, đéo cho m ngủ thôi, chứ quân đội có bùa chính ủy rồi thì ma nào mò đc vào doanh trại
 

- "Đồng chí có gì ăn không, chúng tôi đói quá"​


Lúc đấy em cũng nhận thức được đấy không phải người rồi. Nhưng kiểu tình đồng chí đồng đội ấy nên em không quan tâm, bảo 2 người họ chờ một chút để em đi lấy đồ ăn cho. Xong em chạy ngược chạy xuôi khắp đơn vị, lục hết nồi niêu xong chảo chạn bát, tất cả mọi chỗ em có thể nghĩ ra, nhưng không thể tìm thấy thứ gì ăn được.

Cơm nguội không còn lấy 1 hạt, thùng mì em mới mua mấy hôm trước cũng biến mất. Xong em nghĩ đến chuyện nấu cơm cho 2 người đó ăn nhưng vào kho thì gạo cũng không còn. Em thề cảm giác lúc đấy bất lực cực kì, kiểu mình muốn giúp nhưng không thể giúp được ấy. Mà nhìn 2 người đó thương dã man, 2 người cứ ngồi nhìn em kiểu chờ đợi, vừa van xin ấy.

Em đang không biết làm cách nào thì có kẻng báo thức, em giật mình tỉnh dậy mới biết đấy là mơ, mà khoé mắt vẫn ướt.

Xong em nhờ người mua muối, gạo với nấu nồi cháo hoa để cúng. Chỉ nói là mời các anh các chú về ăn, gọi là có chút lòng thành. Đêm hôm đó em lại mơ thấy gần chục người, ai cũng lấm lem máu với bùn đất tìm về cảm ơn, rồi họ nói phải đi ngay cho kịp chiến dịch....
 
Lính cũ dọa lính mới, đéo cho m ngủ thôi, chứ quân đội có bùa chính ủy rồi thì ma nào mò đc vào doanh trại
T lại đính chính và khẳng định vs m là đ phải dọa nhé. Chỗ t đóng quân quanh tối om. 15 thằng Đêm nào ngủ cũng có thằng nói chuyện rồi gào lên. Sau chuyển nhà ở bộ đội ra chỗ khác thì hết luôn, sau hỏi mấy ông chuyên nghiệp lớn tuổi mới biết chỗ đấy trước là bãi tha ma của làng đấy bị quân đội lấy đất
 
T lại đính chính và khẳng định vs m là đ phải dọa nhé. Chỗ t đóng quân quanh tối om. 15 thằng Đêm nào ngủ cũng có thằng nói chuyện rồi gào lên. Sau chuyển nhà ở bộ đội ra chỗ khác thì hết luôn, sau hỏi mấy ông chuyên nghiệp lớn tuổi mới biết chỗ đấy trước là bãi tha ma của làng đấy bị quân đội lấy đất
Nghĩa trang làng thì chỉ có các cụ già áo the khăn xếp, thanh niên mặc thường phục thôi, trong câu chiện m kể thấy nhiều ma bộ đội xuất hiện, chẳng lẽ dưới đó dân giả quân đội vào doanh trại dễ zậy?
 
Chuyện người nhắc gác đêm khuya: Bọn lính chúng tôi đêm nào cũng gác, mỗi ca thường 1 tiếng đồng hồ, phiên gác thường là 2 đứa. Thì đêm đó có thằng ngủ gục(chuyện này là chuyện thường) xong tự nhiên nó phát hoảng là lên "Tao thấy rồi tụi mày ơi!" hốt hoảng chạy vào phòng trùm mềm, mai hỏi ra nó mới nói là đêm đó lúc nó ngủ gục thì thấy có một người đàn bà mặt mày dữ tợn nạt nộ nó "Gác mà sao ngủ gục hả?". Sực tỉnh thì ko thấy ai nữa nó mới hết hồn.
 
Nghĩa trang làng thì chỉ có các cụ già áo the khăn xếp, thanh niên mặc thường phục thôi, trong câu chiện m kể thấy nhiều ma bộ đội xuất hiện, chẳng lẽ dưới đó dân giả quân đội vào doanh trại dễ zậy?
Không phải là thấy. Mà là những thằng cùng phòng với t. Đêm nào cũng ngồi bật dậy gào rồi nói chuyện. 1 đêm ít nhất 3 thằng.
 
  • Vodka
Reactions: htp
Chuyện dắt người chuyển phòng ngủ: Ở đơn vị tôi khi khách khứa đến thăm anh em chiến sỹ thì thường được cắt đặt một phòng nhỏ riêng biệt để ngủ lại, cạnh đó là phòng chiến sỹ và phòng của sỹ quan. Ngày đó có một đoàn phụ huynh lên thăm con, ở rất đông, đêm đó lại là một đêm nóng bức(khí hậu gia lai khi nóng khi lạnh) lúc 3h đêm ba của thằng bạn tôi thức dậy đi vệ sinh, khi xong đi vô phòng vừa nằm lên giường thì thấy có một bóng người đứng ngoài cửa nói vọng vào "Anh qua bên phòng Trung đội(phòng sỹ quan) ngủ cho nó rộng rãi mát mẻ chứ nằm bên đây nóng lắm". Ông này tưởng thật vì nghĩ chắc anh sỹ quan nào kêu qua ngủ nên mò qua thì thấy 2 anh sỹ quan ngủ say như chết gáy ầm ầm, thấy lạ nên về lại phòng ngủ lại. Sáng ra mới đem chuyện thuật lại với mấy anh sỹ quan thì mấy ảnh nói giờ đó chả anh nào thức cả, cũng chả qua phòng khách làm gì. Lính gác đêm đó cũng chả nói làm gì. Tới đó mọi người mới hoảng hồn. Nhưng rõ ràng người khuất mặt cũng có ý tốt mà thôi.
 
Đây ở 43 đây Mộ Tàu, lúc chiều đi tăng gia thì lúc tưới phân thì né cái mộ tàu ra thì không sao. Còn nó thì tưới mẹ vào đêm về ngủ nó quật cho sốt mấy ngày.Rồi ngủ mà gác chân lên cửa thì sáng dậy thâm toàn vết cấu thôi
 
Chuyện dắt người chuyển phòng ngủ: Ở đơn vị tôi khi khách khứa đến thăm anh em chiến sỹ thì thường được cắt đặt một phòng nhỏ riêng biệt để ngủ lại, cạnh đó là phòng chiến sỹ và phòng của sỹ quan. Ngày đó có một đoàn phụ huynh lên thăm con, ở rất đông, đêm đó lại là một đêm nóng bức(khí hậu gia lai khi nóng khi lạnh) lúc 3h đêm ba của thằng bạn tôi thức dậy đi vệ sinh, khi xong đi vô phòng vừa nằm lên giường thì thấy có một bóng người đứng ngoài cửa nói vọng vào
 
Tao gác ở HashFarm nữa đêm dậy phải đi qua 2 cái mộ cứ thấy 2 ông ngồi câu cá sợ vãi cả linh hồn. Cứ đi qua niệm cháu cũng là lính cũng mới nhập ngũ các chú đừng nhát cháu. Gặp 2 3 lần. Lần nào tao cũng nổi hết da gà , tóc gáy.

Đến lượt gác người chết. Đm tao ám ảnh đến tận bây giờ.
Thg loz đồng bào ở đâu tự tử ở cái cây thao trường. Bắt mấy thg lính gác 18 tiếng qua đêm để chờ mấy loz c.an vô khám niệm tử thi. Th nào về cũng ko còn tí máu mặt. Sợ vcc ra
 
Chuyện dắt người chuyển phòng ngủ: Ở đơn vị tôi khi khách khứa đến thăm anh em chiến sỹ thì thường được cắt đặt một phòng nhỏ riêng biệt để ngủ lại, cạnh đó là phòng chiến sỹ và phòng của sỹ quan. Ngày đó có một đoàn phụ huynh lên thăm con, ở rất đông, đêm đó lại là một đêm nóng bức(khí hậu gia lai khi nóng khi lạnh) lúc 3h đêm ba của thằng bạn tôi thức dậy đi vệ sinh, khi xong đi vô phòng vừa nằm lên giường thì thấy có một bóng người đứng ngoài cửa nói vọng vào "Anh qua bên phòng Trung đội(phòng sỹ quan) ngủ cho nó rộng rãi mát mẻ chứ nằm bên đây nóng lắm". Ông này tưởng thật vì nghĩ chắc anh sỹ quan nào kêu qua ngủ nên mò qua thì thấy 2 anh sỹ quan ngủ say như chết gáy ầm ầm, thấy lạ nên về lại phòng ngủ lại. Sáng ra mới đem chuyện thuật lại với mấy anh sỹ quan thì mấy ảnh nói giờ đó chả anh nào thức cả, cũng chả qua phòng khách làm gì. Lính gác đêm đó cũng chả nói làm gì. Tới đó mọi người mới hoảng hồn. Nhưng rõ ràng người khuất mặt cũng có ý tốt mà thôi.
Đi lính ở đâu vậy, m kể t nghe quen quá
 
Ở đơn vị thì tao chưa gặp ma bao giờ nhưng đi gác tăng cường ở ngoài t gặp rồi.
Còn nhiều chuyện tâm linh. Như đơn vị tao có đồng chí Hùng cứ 1 2h đêm ôm chăn nhảy xuống giường ra giữa Trung đội nhảy "Rắn , Rắn" đêm nào cũng vậy. Nó sợ quá chuyển qua ăn chay thì chúng mày biết rồi bộ đội sợ thiếu chất bắt thg này ăn mặn. Dần dần nó chuyển sang như 1 thg tự kỉ đéo nói chuyện với ai. Lúc nào cũng mơ màng đến chuyện phật pháp , tâm linh, thấy bắn nhau , nhà trường sợ quá cho thôi học luôn.
 

- "Đồng chí có gì ăn không, chúng tôi đói quá"​


Lúc đấy em cũng nhận thức được đấy không phải người rồi. Nhưng kiểu tình đồng chí đồng đội ấy nên em không quan tâm, bảo 2 người họ chờ một chút để em đi lấy đồ ăn cho. Xong em chạy ngược chạy xuôi khắp đơn vị, lục hết nồi niêu xong chảo chạn bát, tất cả mọi chỗ em có thể nghĩ ra, nhưng không thể tìm thấy thứ gì ăn được.

Cơm nguội không còn lấy 1 hạt, thùng mì em mới mua mấy hôm trước cũng biến mất. Xong em nghĩ đến chuyện nấu cơm cho 2 người đó ăn nhưng vào kho thì gạo cũng không còn. Em thề cảm giác lúc đấy bất lực cực kì, kiểu mình muốn giúp nhưng không thể giúp được ấy. Mà nhìn 2 người đó thương dã man, 2 người cứ ngồi nhìn em kiểu chờ đợi, vừa van xin ấy.

Em đang không biết làm cách nào thì có kẻng báo thức, em giật mình tỉnh dậy mới biết đấy là mơ, mà khoé mắt vẫn ướt.

Xong em nhờ người mua muối, gạo với nấu nồi cháo hoa để cúng. Chỉ nói là mời các anh các chú về ăn, gọi là có chút lòng thành. Đêm hôm đó em lại mơ thấy gần chục người, ai cũng lấm lem máu với bùn đất tìm về cảm ơn, rồi họ nói phải đi ngay cho kịp chiến dịch....
Đã đọc ở đâu đó mảnh chuyện này. Đọc mà nước mắt rơi đau đến quặn thắt lòng. Thương các chú các bác các ông vô cùng
 
Top