Có Video Trai béc kì tính liếm gái Nam kì ,gái Nam kì bo và kì thị

chuẩn gồi, tao xưa nay đéo nói xạo. thằng nào chơi lâu trên này đều biết tao có 2 người yêu cũ : 1 phú yên ,1 đà lạt là tao yêu nhất. nghe giọng ko phải đà lạt rồi. mà thôi nhắc đà lạt tý tao lại copy paste bài thành phố buồn nữa


giỡn thôi, nếu bạn thấy quá đáng mình xin lỗi. hehe
Mình cũng rất thích Đà Lạt. Ngày xưa còn định mua một cái nhà ở Đà Lạt để sau này già thì lên đó ở. Mà chỉ hơn 10-15 năm mà giờ Đà Lạt thơ mộng của mình giờ nó nát bét. Trở lại đúng kiểu như một thành phố đã mất đi cái hồn của nó. Vẫn nhớ buổi sáng mờ sương, nói chuyện với nhau ra khói, mặc cái áo gió mà vẫn thấy lạnh, rồi hửi cái mùi sương sớm nó mới thuần khiết làm sao! Giờ thì như cái bãi rác!
 
Mình cũng rất thích Đà Lạt. Ngày xưa còn định mua một cái nhà ở Đà Lạt để sau này già thì lên đó ở. Mà chỉ hơn 10-15 năm mà giờ Đà Lạt thơ mộng của mình giờ nó nát bét. Trở lại đúng kiểu như một thành phố đã mất đi cái hồn của nó. Vẫn nhớ buổi sáng mờ sương, nói chuyện với nhau ra khói, mặc cái áo gió mà vẫn thấy lạnh, rồi hửi cái mùi sương sớm nó mới thuần khiết làm sao! Giờ thì như cái bãi rác!
mình lên đó làm 2007 quen nyc 1 năm.chiều tối uống rượu hâm nóng trong cái bầu, hoặc đánh bida uống bia với đồng nghiệp. sáng chúa nhựt chở bạn gái đi lễ nhà thờ con gà. nhìn xuống cái đường dốc quên tên thơ mộng lắm...2007 đà lạt còn đẹp lắm, cây thông còn nhiều quanh hồ xuân hương luôn. chợ 5h sáng bán cho người địa phương đà lạt giá khác,7h giá khác cho khách du lịch.

Thành phố nào nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già

Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều..
Anh thấy đẹp hơn ..

Một sáng nào nhớ không em?
Ngày chủ nhật ngày của riêng mình..
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên nhau trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.

Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba, em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời,
Đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn, lắm tơ vương ..
Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
và con đường ngày xưa lá đổ..
Giờ không em sỏi đá u buồn..
Giờ không em hoang vắng phố phường..
Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên núi đồi,
 
Gái bắc kỳ rất là thích trai ấn độ, châu phi lắm. Càng ngày càng gái bắc kỳ chán với trai bắc kỳ cu nhỏ làm trò xạo lol

tieu-thu-ha-thanh-lay-chong-chau-phi-dang-anh-vua-hon-chong-vua-ho-ao-cho-con-bu-tuyet-dep-345860284-787007152942140-7560638422213229931-n-1684123960-361-width780height1175.jpg
 
Trước em vô văn hoá, nên chửi bắc kì chó.
Giờ em nó trổ lông lồn, dzú bự rồi nên ko chửi bắc kì chó ra ngoài miệng nữa, chửi thầm trong đầu thôi, đúng là cái lũ bắc kì chó vô văn hoá.
Đại khái như rứa đó, tao truke, thằng nào chửi tao truke tao vẫn dzui dzẻ nhé
tao nói thật chứ thằng nào mà cay cú giận dỗi khi bị chửi Trung kỳ thì nên khám não.
 
mình lên đó làm 2007 quen nyc 1 năm.chiều tối uống rượu hâm nóng trong cái bầu, hoặc đánh bida uống bia với đồng nghiệp. sáng chúa nhựt chở bạn gái đi lễ nhà thờ con gà. nhìn xuống cái đường dốc quên tên thơ mộng lắm...2007 đà lạt còn đẹp lắm, cây thông còn nhiều quanh hồ xuân hương luôn. chợ 5h sáng bán cho người địa phương đà lạt giá khác,7h giá khác cho khách du lịch.

Thành phố nào nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già

Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều..
Anh thấy đẹp hơn ..

Một sáng nào nhớ không em?
Ngày chủ nhật ngày của riêng mình..
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên nhau trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.

Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba, em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời,
Đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn, lắm tơ vương ..
Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
và con đường ngày xưa lá đổ..
Giờ không em sỏi đá u buồn..
Giờ không em hoang vắng phố phường..
Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên núi đồi,
Đỵt chưa
 
mình lên đó làm 2007 quen nyc 1 năm.chiều tối uống rượu hâm nóng trong cái bầu, hoặc đánh bida uống bia với đồng nghiệp. sáng chúa nhựt chở bạn gái đi lễ nhà thờ con gà. nhìn xuống cái đường dốc quên tên thơ mộng lắm...2007 đà lạt còn đẹp lắm, cây thông còn nhiều quanh hồ xuân hương luôn. chợ 5h sáng bán cho người địa phương đà lạt giá khác,7h giá khác cho khách du lịch.

Thành phố nào nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già

Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều..
Anh thấy đẹp hơn ..

Một sáng nào nhớ không em?
Ngày chủ nhật ngày của riêng mình..
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên nhau trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.

Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba, em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời,
Đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn, lắm tơ vương ..
Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
và con đường ngày xưa lá đổ..
Giờ không em sỏi đá u buồn..
Giờ không em hoang vắng phố phường..
Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên núi đồi,
Ui bạn giống mình ở cái chỗ biết Đà Lạt lần đầu tiên quá. Lần đầu tiên mình biết tới Đà Lạt là năm 2007. Lúc đó y như những gì bạn kể. Mình còn nhớ lúc đó lên với đám bạn ở một cái khách sạn trên một con dốc cũng không xa chợ Đà Lạt lắm đâu, vậy mà sáng sớm đã gần 7h mà bước ra thấy sương mù nó là là trên mặt đất. Mấy đứa nói chuyện với nhau ra khói thì thích lắm, cứ ráng thở ra để thấy khói. Lần đầu tiên được ăn rau mà người ta cắt nhỏ ra từng sợi thấy lạ mà ngon vô cùng. Mình vốn kén ăn rau mà lần đó lên Đà Lạt ăn quá trời rau.

Mình cũng có rất nhiều kỷ niệm với bài hát "Thành phố buồn" không chỉ vì nó gợi lại hình bóng một Đà Lạt thơ mộng mờ sương mà đó cũng là bài hát đầu tiên mình hát với mối tình đầu của mình. Nhưng chắc vì biết nhau qua bài hát đó mà mối tình đầu mình cũng có kết thúc là chia ly. Sự chia ly đó ban đầu làm mình day dứt mãi không nguôi nhưng sau này khi biết ra bản chất của tên người yêu cũ thì mình thấy đó là sự may mắn.

Bởi nhắc tới "Thành phố buồn" thì lúc nào cũng gây ra cho mình nhiều cảm xúc ngang trái, lẫn lộn. Nhưng có một sự thực không đổi là bài hát đó lúc nào cũng làm mình nhớ tới Đà Lạt. Không hiểu sao rất yêu thành phố này. Nhưng cũng chính tình yêu đó mà giờ nhìn Đà Lạt thay đổi mình lại thấy rất đau lòng. Buồn cho một thành phố ngàn hoa, một thành phố của những tình nhân và tình yêu.
 
Ui bạn giống mình ở cái chỗ biết Đà Lạt lần đầu tiên quá. Lần đầu tiên mình biết tới Đà Lạt là năm 2007. Lúc đó y như những gì bạn kể. Mình còn nhớ lúc đó lên với đám bạn ở một cái khách sạn trên một con dốc cũng không xa chợ Đà Lạt lắm đâu, vậy mà sáng sớm đã gần 7h mà bước ra thấy sương mù nó là là trên mặt đất. Mấy đứa nói chuyện với nhau ra khói thì thích lắm, cứ ráng thở ra để thấy khói. Lần đầu tiên được ăn rau mà người ta cắt nhỏ ra từng sợi thấy lạ mà ngon vô cùng. Mình vốn kén ăn rau mà lần đó lên Đà Lạt ăn quá trời rau.

Mình cũng có rất nhiều kỷ niệm với bài hát "Thành phố buồn" không chỉ vì nó gợi lại hình bóng một Đà Lạt thơ mộng mờ sương mà đó cũng là bài hát đầu tiên mình hát với mối tình đầu của mình. Nhưng chắc vì biết nhau qua bài hát đó mà mối tình đầu mình cũng có kết thúc là chia ly. Sự chia ly đó ban đầu làm mình day dứt mãi không nguôi nhưng sau này khi biết ra bản chất của tên người yêu cũ thì mình thấy đó là sự may mắn.

Bởi nhắc tới "Thành phố buồn" thì lúc nào cũng gây ra cho mình nhiều cảm xúc ngang trái, lẫn lộn. Nhưng có một sự thực không đổi là bài hát đó lúc nào cũng làm mình nhớ tới Đà Lạt. Không hiểu sao rất yêu thành phố này. Nhưng cũng chính tình yêu đó mà giờ nhìn Đà Lạt thay đổi mình lại thấy rất đau lòng. Buồn cho một thành phố ngàn hoa, một thành phố của những tình nhân và tình yêu.
rau trên đó cắt nhỏ ăn với dấm + sốt mayone. mình làm trên đó tận 1 năm ăn ớn luôn nhưng nó rẻ, để tiền mướn khách sạn với người yêu. đợt đó cực hình của mình là rau. hay cho câu thành phố của tình nhân. nói đúng tâm trạng mình quá
 
rau trên đó cắt nhỏ ăn với dấm + sốt mayone. mình làm trên đó tận 1 năm ăn ớn luôn nhưng nó rẻ, để tiền mướn khách sạn với người yêu. đợt đó cực hình của mình là rau. hay cho câu thành phố của tình nhân. nói đúng tâm trạng mình quá
Mình thì toàn lên đó chơi nên lần nào lên cũng thích ăn rau của Đà Lạt. Mà Đà Lạt năm 2007-2008 vẫn còn thơ mộng và người dân vẫn còn rất lành. Mình nhớ lần thứ 2 mình lên Đà Lạt năm 2008, một buổi chiều tối khoảng 8-9 hay 10 giờ gì đó đói bụng đi vòng vòng kiếm đồ ăn mà không có nhiều sự lựa chọn lắm. Đi một hồi tụi mình tới một cái quán bánh căn ven đường. Quán chỉ là một cái bếp hồng đỏ lửa của một bà cụ trạc tầm 70 hơn, một cái dù, một cái bàn và mấy cái ghế gỗ nhỏ kiểu hồi xưa. Đó là lần đầu tiên mình biết tới bánh căn Đà Lạt. Bánh lúc đó mình ăn đơn giản lắm, chỉ là cái bánh màu trắng thơm lừng mùi gạo. Tụi mình không biết cách ăn thì bà cụ hiền từ nói mấy con cứ gói với rau bà để trên dĩa rồi chấm vô chén nước chấm. Chỉ có vậy thôi, không tôm, không thịt, không trứng cút gì hết mà tụi mình ngồi ăn ngon lành. Cảm giác ngồi ăn bên bếp lửa hồng, cắn một cái bánh ấm nóng giữa tiết trời đêm sương xuống lạnh thực sự tới giờ mình không thể quên! Đó là Đà Lạt ngày xưa của mình, u tịch nhưng thơ mộng, lạnh trời nhưng ấm lòng người! Giờ thì chỉ là dĩ vãng xa xôi!
 
Mình thì toàn lên đó chơi nên lần nào lên cũng thích ăn rau của Đà Lạt. Mà Đà Lạt năm 2007-2008 vẫn còn thơ mộng và người dân vẫn còn rất lành. Mình nhớ lần thứ 2 mình lên Đà Lạt năm 2008, một buổi chiều tối khoảng 8-9 hay 10 giờ gì đó đói bụng đi vòng vòng kiếm đồ ăn mà không có nhiều sự lựa chọn lắm. Đi một hồi tụi mình tới một cái quán bánh căn ven đường. Quán chỉ là một cái bếp hồng đỏ lửa của một bà cụ trạc tầm 70 hơn, một cái dù, một cái bàn và mấy cái ghế gỗ nhỏ kiểu hồi xưa. Đó là lần đầu tiên mình biết tới bánh căn Đà Lạt. Bánh lúc đó mình ăn đơn giản lắm, chỉ là cái bánh màu trắng thơm lừng mùi gạo. Tụi mình không biết cách ăn thì bà cụ hiền từ nói mấy con cứ gói với rau bà để trên dĩa rồi chấm vô chén nước chấm. Chỉ có vậy thôi, không tôm, không thịt, không trứng cút gì hết mà tụi mình ngồi ăn ngon lành. Cảm giác ngồi ăn bên bếp lửa hồng, cắn một cái bánh ấm nóng giữa tiết trời đêm sương xuống lạnh thực sự tới giờ mình không thể quên! Đó là Đà Lạt ngày xưa của mình, u tịch nhưng thơ mộng, lạnh trời nhưng ấm lòng người! Giờ thì chỉ là dĩ vãng xa xôi!
Văn hay quá. Bánh căn ngon thì ngay cái hẻm thông ra gần chợ và Hồ Xuân Hương, quán còn lại trên đường Phan Đình Phùng. Mình nhớ 2007 thường sinh viên học Sài Gòn đi top 2,3 nam, 2,3 nữ lên chơi nhiều. Mà ngộ cái trong 6 đứa bảo đảm có 1 thằng nam crush 1 bạn nữ, rồi 1 thằng là bị lôi theo.1 thằng đi cho biết Đà Lạt. Còn team nữ thường 1 bạn có người yêu trong nhóm, 2 bạn kia đu theo đi chơi vì con gái thích đi chơi. 8x tụi mình là vậy đó. Haha. Chắc cũng xxx với bạn trai trên đó nên khó quên đúng ko fen
 
Trước em vô văn hoá, nên chửi bắc kì chó.
Giờ em nó trổ lông lồn, dzú bự rồi nên ko chửi bắc kì chó ra ngoài miệng nữa, chửi thầm trong đầu thôi, đúng là cái lũ bắc kì chó vô văn hoá.
Đại khái như rứa đó, tao truke, thằng nào chửi tao truke tao vẫn dzui dzẻ nhé
Có mấy thứ rất tếu. Nam kỳ, Trung kỳ hỏi mày Nam Kỳ à, Trung Kỳ à, người ta ừ ngay, rất vui vẻ. Còn nói mày Bát Cỳ hả, nó nhãy lên đành đạch luôn, địt mẹ mình liền. Y như nó có thẻ đẻng dzien + xảng, mình hỏi nó mày + xảng hả, nó giãy lên chửi tao phản động hả, lạ lẫm.
Chưa, Thanh Nghệ Tĩnh vào Nam sửa giọng hết, khi hỏi thì kêu là luôn nhớ về truyền thống cha ông, cái đang nói chuyện mẹ nó gọi, nó cầm điện thoại lên là đổi giọng quê nó liền. Ủa, sao lại giấu giọng cha ông đi vậy hả. Ôi rất nhiều cái lạ lùng Vẹm.
 
Văn hay quá. Bánh căn ngon thì ngay cái hẻm thông ra gần chợ và Hồ Xuân Hương, quán còn lại trên đường Phan Đình Phùng. Mình nhớ 2007 thường sinh viên học Sài Gòn đi top 2,3 nam, 2,3 nữ lên chơi nhiều. Mà ngộ cái trong 6 đứa bảo đảm có 1 thằng nam crush 1 bạn nữ, rồi 1 thằng là bị lôi theo.1 thằng đi cho biết Đà Lạt. Còn team nữ thường 1 bạn có người yêu trong nhóm, 2 bạn kia đu theo đi chơi vì con gái thích đi chơi. 8x tụi mình là vậy đó. Haha. Chắc cũng xxx với bạn trai trên đó nên khó quên đúng ko fen
Kẹc nó còn to hơn của mày đó
 
Văn hay quá. Bánh căn ngon thì ngay cái hẻm thông ra gần chợ và Hồ Xuân Hương, quán còn lại trên đường Phan Đình Phùng. Mình nhớ 2007 thường sinh viên học Sài Gòn đi top 2,3 nam, 2,3 nữ lên chơi nhiều. Mà ngộ cái trong 6 đứa bảo đảm có 1 thằng nam crush 1 bạn nữ, rồi 1 thằng là bị lôi theo.1 thằng đi cho biết Đà Lạt. Còn team nữ thường 1 bạn có người yêu trong nhóm, 2 bạn kia đu theo đi chơi vì con gái thích đi chơi. 8x tụi mình là vậy đó. Haha. Chắc cũng xxx với bạn trai trên đó nên khó quên đúng ko fen
Cám ơn bạn. Chỉ là hồi tưởng lại những dòng ký ức xưa, có sao viết vậy thôi. Kỷ niệm đẹp tất sẽ có những ca từ đẹp mà.

Cái quán hồi xưa mình ăn bánh căn giờ mình cũng không nhớ nằm ở khúc nào nữa, cũng không chắc bà cụ còn không nữa. Mà giờ bánh căn trên Đà Lạt mình thấy nó mất cái vị như hồi xưa rồi. Tuy ăn thịt thà, hải sản nhiều nhưng cái hồn, cái vị Đà Lạt thì mình không thấy như xưa. Cũng có thể do chính mình đã thay đổi nên mình thấy vị nó đổi. Lúc năm 2008 mình đi với một đám bạn thân, không có yêu đương gì hết. 4 đứa chơi thân với nhau, mỗi đứa một tánh khác nhau mà đi chung vui ơi là vui. 2 nam 2 nữ nhưng tuyệt đối trong sáng nha, ko có xxx gì hết. Chơi với nhau từ hồi cấp 2, cấp 3 rồi lên đại học. Trong đám bạn đi Đà Lạt hồi năm đó, có một đứa nó chơi piano từ lúc 5 tuổi, tánh rất nghệ sĩ, là bạn thân từ cấp 2 của mình, giờ thì bạn đó mất rồi nên giờ mỗi lần có dịp lên Đà Lạt mình cũng hay nhớ cố nhân. Người ta nói nhìn cảnh nhớ người, còn mình giờ Đà Lạt tuy đã đổi, nhưng mỗi lần lên đó mình vẫn nhớ tới đám bạn hồi xưa, nhớ tới những kỷ niệm với tụi nó lúc còn vô tư, không phải lo nghĩ nhiều về công việc, về gia đình. Giờ thì mỗi đứa một nơi, có đứa còn âm dương cách biệt nên không tránh khỏi nhiều lúc chạnh lòng!

Mà hồi xưa mình thuộc lứa cổ lỗ sĩ nên không xxx trước khi cưới đâu. Tin hay không thì tùy bạn.^^ Nhưng cái vụ bạn nói trong một nhóm có 2 đứa yêu nhau rồi cứ kéo theo đứa khác là mình cũng hay bị. Chơi với mấy đứa bạn thân, hễ tụi nó cứ có người yêu là cứ đi đâu cũng rủ mình theo, coi cine, cà phê, đi du lịch. Riết mình bực, mình nói thôi tụi bây muốn hẹn hò, yêu đương gì tự mần đi, chớ cứ kéo tao theo hoài, tao hông có rảnh! =))
 
Cám ơn bạn. Chỉ là hồi tưởng lại những dòng ký ức xưa, có sao viết vậy thôi. Kỷ niệm đẹp tất sẽ có những ca từ đẹp mà.

Cái quán hồi xưa mình ăn bánh căn giờ mình cũng không nhớ nằm ở khúc nào nữa, cũng không chắc bà cụ còn không nữa. Mà giờ bánh căn trên Đà Lạt mình thấy nó mất cái vị như hồi xưa rồi. Tuy ăn thịt thà, hải sản nhiều nhưng cái hồn, cái vị Đà Lạt thì mình không thấy như xưa. Cũng có thể do chính mình đã thay đổi nên mình thấy vị nó đổi. Lúc năm 2008 mình đi với một đám bạn thân, không có yêu đương gì hết. 4 đứa chơi thân với nhau, mỗi đứa một tánh khác nhau mà đi chung vui ơi là vui. 2 nam 2 nữ nhưng tuyệt đối trong sáng nha, ko có xxx gì hết. Chơi với nhau từ hồi cấp 2, cấp 3 rồi lên đại học. Trong đám bạn đi Đà Lạt hồi năm đó, có một đứa nó chơi piano từ lúc 5 tuổi, tánh rất nghệ sĩ, là bạn thân từ cấp 2 của mình, giờ thì bạn đó mất rồi nên giờ mỗi lần có dịp lên Đà Lạt mình cũng hay nhớ cố nhân. Người ta nói nhìn cảnh nhớ người, còn mình giờ Đà Lạt tuy đã đổi, nhưng mỗi lần lên đó mình vẫn nhớ tới đám bạn hồi xưa, nhớ tới những kỷ niệm với tụi nó lúc còn vô tư, không phải lo nghĩ nhiều về công việc, về gia đình. Giờ thì mỗi đứa một nơi, có đứa còn âm dương cách biệt nên không tránh khỏi nhiều lúc chạnh lòng!

Mà hồi xưa mình thuộc lứa cổ lỗ sĩ nên không xxx trước khi cưới đâu. Tin hay không thì tùy bạn.^^ Nhưng cái vụ bạn nói trong một nhóm có 2 đứa yêu nhau rồi cứ kéo theo đứa khác là mình cũng hay bị. Chơi với mấy đứa bạn thân, hễ tụi nó cứ có người yêu là cứ đi đâu cũng rủ mình theo, coi cine, cà phê, đi du lịch. Riết mình bực, mình nói thôi tụi bây muốn hẹn hò, yêu đương gì tự mần đi, chớ cứ kéo tao theo hoài, tao hông có rảnh! =))
Đoán vội 85.đó do team Vân gà quá. Chứ thời gian đó biết mình đi du lịch về chắc 2 con
 

Có thể bạn quan tâm

Top