Trưởng thôn
Bò lái xe
Tao ít khi kể chuyện đời mình, nhưng thấy trên này có nhiều thằng cũng thật lòng, tao viết vài dòng để khuây khỏa.
Nói qua, tao 35 tuối, lấy vợ 4 năm, 2 con gái. Tao làm kinh doanh tự do, tiền kiếm khi nhiều khi ít nhưng có đồng nào thường đầu tư tiếp nên ít khi có sẵn. Tao thuộc diện ngoan, cũng có tý cá tính, làm ăn chăm chỉ, chỉ có thói xấu đi du lịch bụi với hay chơi mấy đồ mắc tiền, nhưng không vay không lấy của ai.
Nhà vợ tao cách nhà tao tầm 300 cây, tao tháng về thăm 1 lần, lái xe mất 6 tiếng 1 lượt. Hồi tao ra mắt với hỏi cưới thì nhà vợ không cho, kêu xa này nọ. Với lại hồi đấy làm ăn cũng chưa đâu vào đâu, chưa có gì nhiều. Điều kiện để cưới là sau này tao phải sống gần nhà vợ. Lúc đấy cũng muốn cưới thật lòng nên đồng ý.
Khi cưới được khoảng 1 năm, ông bà già vợ bảo cho mượn miếng đất mặt đường để kinh doanh. Thế là tao dồn tiền vào xây 1 cái quán (tao làm hàng ăn, ở TP của tao cũng đã có sẵn 1 cơ sở và cũng thuộc diện tên tuổi, tao chủ yếu thuê người chứ không phải làm gì nhiều). Đến khi về ở gần thì nhà vợ hay kiểu can thiệp sâu vào làm ăn, ở đấy tao lại không quen ai, bất đồng ngôn ngữ nên chán, tao đâm ra tự kỷ.
Sau 1 năm sống vất vơ tao quyết định bỏ về quê, mở thêm nhà hàng khác rồi đón vợ con ra. Từ đấy càng nhiều mâu thuẫn phát sinh. Đầu tư nhà hàng mới thì đọng tiền đâm ra hơi túng thiếu, tao không về nhà ông bà già vì ở giữa phố chật nên đi thuê nhà. Ông bà già vợ càng có nhiều cái để nói, nào là làm ăn bao năm vẫn phải thuê nhà, như kiểu tao chỉ giỏi chém....rồi vì thế vợ chồng cũng bất hòa.
Tao chán quá, đợt này vì vài chuyện nên đưa vợ con về đấy, còn tao về quê lo kinh doanh. Tao thì thuê nhân viên hay có mấy em sinh viên. Tính tao thì chưa bao giờ lằng nhằng, chỗ làm chỗ chơi rành mạch. Mà đợt này có 1 em lại đúng kiểu tao thích nhất, hiền dịu, thông minh, lại cũng thích tao. Tao đéo biết nên làm thế nào nữa. Dính vào thì bung bét, thương 2 đứa con, mà lòng thì lại muốn. Tao đang cái kiểu bế tắc, đéo có động lực làm gì. Từ khi em xuất hiện tao như thấy có tia sáng cuối hầm, yêu đời, tự chăm sóc mình hơn. Nhưng biết đéo có tương lai gì nên chỉ giữ khoảng cách vậy.
Đời đúng là ai cũng có nỗi khổ riêng. Chắc sai lầm lớn nhất của tao là dính dáng chuyện làm ăn với đằng nhà vợ nên phát sinh nhiều vấn đề. Chia sẻ với mấy thằng ml cho đỡ buồn.
Nói qua, tao 35 tuối, lấy vợ 4 năm, 2 con gái. Tao làm kinh doanh tự do, tiền kiếm khi nhiều khi ít nhưng có đồng nào thường đầu tư tiếp nên ít khi có sẵn. Tao thuộc diện ngoan, cũng có tý cá tính, làm ăn chăm chỉ, chỉ có thói xấu đi du lịch bụi với hay chơi mấy đồ mắc tiền, nhưng không vay không lấy của ai.
Nhà vợ tao cách nhà tao tầm 300 cây, tao tháng về thăm 1 lần, lái xe mất 6 tiếng 1 lượt. Hồi tao ra mắt với hỏi cưới thì nhà vợ không cho, kêu xa này nọ. Với lại hồi đấy làm ăn cũng chưa đâu vào đâu, chưa có gì nhiều. Điều kiện để cưới là sau này tao phải sống gần nhà vợ. Lúc đấy cũng muốn cưới thật lòng nên đồng ý.
Khi cưới được khoảng 1 năm, ông bà già vợ bảo cho mượn miếng đất mặt đường để kinh doanh. Thế là tao dồn tiền vào xây 1 cái quán (tao làm hàng ăn, ở TP của tao cũng đã có sẵn 1 cơ sở và cũng thuộc diện tên tuổi, tao chủ yếu thuê người chứ không phải làm gì nhiều). Đến khi về ở gần thì nhà vợ hay kiểu can thiệp sâu vào làm ăn, ở đấy tao lại không quen ai, bất đồng ngôn ngữ nên chán, tao đâm ra tự kỷ.
Sau 1 năm sống vất vơ tao quyết định bỏ về quê, mở thêm nhà hàng khác rồi đón vợ con ra. Từ đấy càng nhiều mâu thuẫn phát sinh. Đầu tư nhà hàng mới thì đọng tiền đâm ra hơi túng thiếu, tao không về nhà ông bà già vì ở giữa phố chật nên đi thuê nhà. Ông bà già vợ càng có nhiều cái để nói, nào là làm ăn bao năm vẫn phải thuê nhà, như kiểu tao chỉ giỏi chém....rồi vì thế vợ chồng cũng bất hòa.
Tao chán quá, đợt này vì vài chuyện nên đưa vợ con về đấy, còn tao về quê lo kinh doanh. Tao thì thuê nhân viên hay có mấy em sinh viên. Tính tao thì chưa bao giờ lằng nhằng, chỗ làm chỗ chơi rành mạch. Mà đợt này có 1 em lại đúng kiểu tao thích nhất, hiền dịu, thông minh, lại cũng thích tao. Tao đéo biết nên làm thế nào nữa. Dính vào thì bung bét, thương 2 đứa con, mà lòng thì lại muốn. Tao đang cái kiểu bế tắc, đéo có động lực làm gì. Từ khi em xuất hiện tao như thấy có tia sáng cuối hầm, yêu đời, tự chăm sóc mình hơn. Nhưng biết đéo có tương lai gì nên chỉ giữ khoảng cách vậy.
Đời đúng là ai cũng có nỗi khổ riêng. Chắc sai lầm lớn nhất của tao là dính dáng chuyện làm ăn với đằng nhà vợ nên phát sinh nhiều vấn đề. Chia sẻ với mấy thằng ml cho đỡ buồn.
Sửa lần cuối: