Ngày thường tao chửi trời chửi đất, báng bổ hết mọi thứ mê tín dị đoan. Nhưng khi những người thân nhất của tao qua đời, tao chỉ mong có âm giới, có kiếp sau, để còn được gặp lại, hoặc người thân còn có thể dõi theo tao, nhìn thấy tao hàng ngày, và tao có thể tin rằng mọi người vẫn còn tồn tại ở đâu đó. Và thêm 1 cảm giác nữa là khi đó tao không còn sợ cái chết, không e sợ bất cứ điều gì nữa, không phải là tao muốn chết mà là nếu có chuyện gì xảy ra tao cũng có thể bình thản đón nhận được (Nhưng chỉ giai đoạn đó thôi, rồi nỗi đau buồn cũng nguôi ngoai dần, và lại tìm được mục đích sống thì tâm trạng cũng khác)
Tao là một Metalhead, chỉ nghe Rock Âu Mỹ, không bao giờ để 1 note nhạc Việt nào được lọt vào tai, nhưng "Nhật ký của mẹ" là bài hát duy nhất mà tao chỉ cần nghĩ đến giai điệu của nó là lại nghẹn ngào, nghe đến câu thứ hai là tự dưng khóc nức nở rồi, tao chỉ dám nghe nó vào 1 ngày trong năm