Trận chiến “Friday the 13th” – Guadalcanal: Đêm hỗn loạn nhất của hải quân Mỹ

osame123

Bò lái xe


Đêm 13/11/1942, mặt biển Ironbottom Sound u tối và phẳng lặng lạ thường. Dù lịch âm ghi nhận là đêm trăng sáng, bầu trời Guadalcanal vẫn bị che phủ bởi những lớp mây thấp và hơi nước dày đặc khiến tầm nhìn chỉ còn vài cây số.

Chính trong màn đêm mù mịt ấy, hai hạm đội Mỹ và Nhật bất ngờ lao vào nhau ở cự ly cực gần – mở đầu cho một trong những trận đánh hỗn loạn nhất Thái Bình Dương.

Một đêm “mù lòa” giữa ánh trăng

Người Mỹ có radar, nhưng phần lớn chỉ huy thời kỳ đầu vẫn không tin tưởng hoàn toàn vào thiết bị mới này. Những tín hiệu cảnh báo ban đầu bị bỏ qua hoặc hiểu sai. Trong khi đó, tàu Nhật – lặng lẽ, tắt toàn bộ đèn định vị – di chuyển thành hàng dọc như những bóng ma đang trôi sát mặt biển.

Tàu tuần dương và khu trục Nhật nhờ kỹ năng chiến đấu đêm vốn nổi tiếng, đã áp sát đội hình Mỹ ở khoảng cách chỉ 3–4 km mà gần như không ai hay biết.

Giây phút chạm trán

Đến khi các thủy thủ Mỹ nhìn thấy hình bóng mơ hồ của những con tàu Nhật hiện lên dưới ánh trăng bị mây che, tất cả đã quá muộn để giữ đội hình. Đôi bên gần như giật mình khi phát hiện đối phương ngay trước mũi.

Tiếng còi báo động vang lên. Những khẩu pháo 5 inch của khu trục Mỹ bật sáng. Tàu Nhật đồng loạt xoay mạn phóng ra loạt ngư lôi Type 93 “Long Lance” khét tiếng – thứ vũ khí được xem là mạnh nhất thế chiến.

Từ đó, cả vùng biển chìm trong từng đợt pháo sáng, tiếng nổ long trời và ánh lửa đỏ rực hắt lên từ những xác tàu bị trúng ngư lôi.

Một trận hỗn chiến đúng nghĩa

Đây không phải là trận chiến có chiến thuật mượt mà hay đội hình hoàn chỉnh.
Đúng hơn, nó giống hệt một cuộc “đá lộn” giữa đêm mưa:
Tàu xoay trúng nhau
  • Bắn nhầm mục tiêu bạn
  • Đạn pháo nổ ở cự ly chỉ hơn ngàn mét
  • Hai bên gần như đấu súng trong tầm mắt thường
  • Khu trục USS Laffey bị bắn xuyên qua từ mũi đến đuôi nhưng vẫn lao tới áp sát để phóng ngư lôi. Đô đốc Callaghan và Scott đều hy sinh trong trận này khi đứng ngay trên cầu chỉ huy.
Phía Nhật cũng tổn thất nặng: nhiều tàu khu trục và tuần dương bị bắn cháy hoặc chìm giữa màn khói đen đặc.
Vì sao trận này quan trọng?

Mặc dù thương vong lớn, Mỹ đã ngăn chặn được nỗ lực cuối cùng của Nhật nhằm pháo kích sân bay Henderson Field – vị trí then chốt quyết định cục diện toàn bộ chiến dịch Guadalcanal.
Thắng lợi trong đêm “Friday the 13th” mở đường cho việc giữ vững đầu cầu, và cuối cùng là việc Mỹ giành quyền kiểm soát toàn bộ quần đảo Solomon.
Di sản để lại
Trận chiến này khiến dưới đáy Ironbottom Sound nằm lại hơn 40 xác tàu của cả đôi bên – đúng như cái tên “Vùng biển đáy sắt”.

Đến nay, những người yêu lịch sử vẫn xem trận “Friday the 13th” là biểu tượng của:





  • Chiến tranh hỗn loạn trong đêm
  • Lỗi lầm trong chỉ huy
  • Sự dũng cảm đến mức tuyệt vọng của thủy thủ hai phe
  • Và bước ngoặt khiến Nhật mất thế chủ động tại Thái Bình Dương
Một đêm chiến tranh vừa bi thảm, vừa mang tính định mệnh.
 


Đêm 13/11/1942, mặt biển Ironbottom Sound u tối và phẳng lặng lạ thường. Dù lịch âm ghi nhận là đêm trăng sáng, bầu trời Guadalcanal vẫn bị che phủ bởi những lớp mây thấp và hơi nước dày đặc khiến tầm nhìn chỉ còn vài cây số.

Chính trong màn đêm mù mịt ấy, hai hạm đội Mỹ và Nhật bất ngờ lao vào nhau ở cự ly cực gần – mở đầu cho một trong những trận đánh hỗn loạn nhất Thái Bình Dương.

Một đêm “mù lòa” giữa ánh trăng

Người Mỹ có radar, nhưng phần lớn chỉ huy thời kỳ đầu vẫn không tin tưởng hoàn toàn vào thiết bị mới này. Những tín hiệu cảnh báo ban đầu bị bỏ qua hoặc hiểu sai. Trong khi đó, tàu Nhật – lặng lẽ, tắt toàn bộ đèn định vị – di chuyển thành hàng dọc như những bóng ma đang trôi sát mặt biển.

Tàu tuần dương và khu trục Nhật nhờ kỹ năng chiến đấu đêm vốn nổi tiếng, đã áp sát đội hình Mỹ ở khoảng cách chỉ 3–4 km mà gần như không ai hay biết.

Giây phút chạm trán

Đến khi các thủy thủ Mỹ nhìn thấy hình bóng mơ hồ của những con tàu Nhật hiện lên dưới ánh trăng bị mây che, tất cả đã quá muộn để giữ đội hình. Đôi bên gần như giật mình khi phát hiện đối phương ngay trước mũi.

Tiếng còi báo động vang lên. Những khẩu pháo 5 inch của khu trục Mỹ bật sáng. Tàu Nhật đồng loạt xoay mạn phóng ra loạt ngư lôi Type 93 “Long Lance” khét tiếng – thứ vũ khí được xem là mạnh nhất thế chiến.

Từ đó, cả vùng biển chìm trong từng đợt pháo sáng, tiếng nổ long trời và ánh lửa đỏ rực hắt lên từ những xác tàu bị trúng ngư lôi.

Một trận hỗn chiến đúng nghĩa

Đây không phải là trận chiến có chiến thuật mượt mà hay đội hình hoàn chỉnh.
Đúng hơn, nó giống hệt một cuộc “đá lộn” giữa đêm mưa:
Tàu xoay trúng nhau
  • Bắn nhầm mục tiêu bạn
  • Đạn pháo nổ ở cự ly chỉ hơn ngàn mét
  • Hai bên gần như đấu súng trong tầm mắt thường
  • Khu trục USS Laffey bị bắn xuyên qua từ mũi đến đuôi nhưng vẫn lao tới áp sát để phóng ngư lôi. Đô đốc Callaghan và Scott đều hy sinh trong trận này khi đứng ngay trên cầu chỉ huy.
Phía Nhật cũng tổn thất nặng: nhiều tàu khu trục và tuần dương bị bắn cháy hoặc chìm giữa màn khói đen đặc.
Vì sao trận này quan trọng?

Mặc dù thương vong lớn, Mỹ đã ngăn chặn được nỗ lực cuối cùng của Nhật nhằm pháo kích sân bay Henderson Field – vị trí then chốt quyết định cục diện toàn bộ chiến dịch Guadalcanal.
Thắng lợi trong đêm “Friday the 13th” mở đường cho việc giữ vững đầu cầu, và cuối cùng là việc Mỹ giành quyền kiểm soát toàn bộ quần đảo Solomon.
Di sản để lại
Trận chiến này khiến dưới đáy Ironbottom Sound nằm lại hơn 40 xác tàu của cả đôi bên – đúng như cái tên “Vùng biển đáy sắt”.

Đến nay, những người yêu lịch sử vẫn xem trận “Friday the 13th” là biểu tượng của:





  • Chiến tranh hỗn loạn trong đêm
  • Lỗi lầm trong chỉ huy
  • Sự dũng cảm đến mức tuyệt vọng của thủy thủ hai phe
  • Và bước ngoặt khiến Nhật mất thế chủ động tại Thái Bình Dương
Một đêm chiến tranh vừa bi thảm, vừa mang tính định mệnh.

Trận này con yamato không theo kịp, nó mà theo kịp thì toàn bộ lính mỹ ở bãi biển thành thảm họa với nòng pháo 460 mm của nó.
 
Trận này con yamato không theo kịp, nó mà theo kịp thì toàn bộ lính mỹ ở bãi biển thành thảm họa với nòng pháo 460 mm của nó.
Thực ra Yamato không thể tham gia trận Guadalcanal được đâu ba.
Dù pháo 460 mm rất mạnh nhưng:





  • Yamato khi đó còn đang ở Truk để thử nghiệm
  • Tốc độ hành quân chậm, không theo kịp lực lượng hộ tống
  • Sợ bị tàu ngầm Mỹ phục kích
  • Và quan trọng nhất: Nhật thiếu nhiên liệu trầm trọng
Nên trên lý thuyết Yamato bắn thì ghê thật, nhưng trên thực tế nhật không dám cho nó ra tuyến đầu ở Guadalcanal.”
 
Thực ra Yamato không thể tham gia trận Guadalcanal được đâu ba.
Dù pháo 460 mm rất mạnh nhưng:





  • Yamato khi đó còn đang ở Truk để thử nghiệm
  • Tốc độ hành quân chậm, không theo kịp lực lượng hộ tống
  • Sợ bị tàu ngầm Mỹ phục kích
  • Và quan trọng nhất: Nhật thiếu nhiên liệu trầm trọng
Nên trên lý thuyết Yamato bắn thì ghê thật, nhưng trên thực tế nhật không dám cho nó ra tuyến đầu ở Guadalcanal.”
Trận này hành quân đánh úp cảm tử mà nên khách sạn Đại hòa tụi nhật không dám đem ra. Dám cược là úp hết đám lính ở bãi cát rồi. Trận duy nhất đánh nhau như kị sĩ thời trung cổ.
 
Trận này hành quân đánh úp cảm tử mà nên khách sạn Đại hòa tụi nhật không dám đem ra. Dám cược là úp hết đám lính ở bãi cát rồi. Trận duy nhất đánh nhau như kị sĩ thời trung cổ.
“Đúng là trận này hỗn chiến giống thời trung cổ thật, nhưng ngay cả trong bối cảnh đánh úp – đánh gần – đánh cảm tử thì Yamato vẫn không phù hợp.
Lý do:
Yamato không được huấn luyện đánh đêm, kíp pháo thủ của Nhật lúc đó còn yếu ở khoản tác chiến cự ly gần
Pháo 460 mm nạp đạn chậm, không xoay kịp để bắn vào mục tiêu khóa sát ở 2–3 km như trận này
Trong môi trường hỗn loạn đó, Yamato có nguy cơ bị chính Long Lance của tàu Nhật bắn trúng – từng xảy ra nhiều lần rồi.Và quan trọng nhất: nếu mất Yamato trong một trận đánh hỗn loạn như vậy thì toàn bộ chiến lược Thái Bình Dương của Nhật sụp đổ ngay lập tức.
Nhật thà mất Hiei – Kirishima chứ không bao giờ mạo hiểm siêu thiết giáp hạm trong một mê cung đêm như Friday the 13th.

Pháo 460 mm mạnh thật, nhưng trong trận cự ly siêu gần, bắn lẫn lộn, không radar, không nhìn thấy gì… thì Yamato còn khó đánh hơn cả mấy tàu tuần dương.”
 
Nhật là nước duy nhất chơi tay đôi hải quân không quân với mỹ,đéo có nước nào đủ trình
Nhật đúng là đối thủ mạnh nhất của Mỹ trên biển lúc đầu, nhưng nói ‘không nước nào đủ trình’ thì hơi quá.
Đức đánh Mỹ ở Đại Tây Dương bằng U-boat, còn Anh thì đánh Nhật ở Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương.
Ngoài ra quyết định thắng thua không phải ‘trình’, mà là hậu cần + công nghiệp + nhiên liệu, cái mà Nhật thua hoàn toàn
 
Đức
Đội u boat của đức 1 thời điên đầu quân mỹ
Cả máy enigma nữa
Uboat là kiểu như đánh du kích thôi,còn nhật nó bem với mỹ toàn chơi trực diện hàng không mẫu hạm,thiết giáp hạm rồi máy bay các kiểu,uboat kiểu bắn phá nguồn tiếp viện từ mỹ qua bên châu âu,chứ ở mặt trận thái bình dương nhật mỹ nó đánh mới đã
 

Có thể bạn quan tâm

Top