TrướcSau
Trận chiến hào hùng và cuối cùng của Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu
30/04/2015
Trận chiến hào hùng và cuối cùng của Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu.
(Viết theo lời tường thuật của một người ở Trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu)
(Thưa quí độc giả Vietbao Online, người viết xin tạm ngưng mục: “Trang Sử Việt” hôm nay sẽ đăng tuần tới, để chúng ta cùng nhìn lại nền tự do ở miền Nam Việt Nam đã bị cướp mất vào ngày 30 tháng Tư năm 1975, để tưởng nhớ và cảm phục các chiến sĩ là anh hùng tí hon Thiếu Sinh Quân đã chống chọi Cộng quan can trường và dũng cảm!
Cảm ơn - NLY)
______________
Hôm nay ngày 30 tháng Tư năm 2015, nhớ lại ngày này 40 năm trước, ngậm ngùi Đồng bào bị đau đớn tóc tang! Cái ngày khó quên này, tôi đã nghe một người trước kia ở Trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu, anh nói với tôi dù đã khá lâu, tôi còn nhớ rõ nét mặt anh đăm chiêu, buồn bã thở dài:
Mạo danh “cách mạng” điêu ngoa
Tự xưng “giải phóng” lọc lừa lưu manh
Gây cho non nước tan tành
Việt gian, Việt cộng đổi hình thay tên?!
Anh còn tường thuật tỉ mỉ cho tôi biết Thiếu Sinh Quân (TSQ) đã can trường chống chọi Cộng quân rất hào hùng vào giờ cuối cùng của cuộc chiến. Tôi xin được ghi lại và trân trọng gửi đến bà con để cùng ngẫm nghĩ, cùng thán phục, cùng cảm mến lòng dũng cảm của các anh hùng tí hon.
Tại Vũng Tàu, khi Cộng quân xâm nhập và chiếm đóng các vị trí trọng yếu trong thị xã, mà thị xã lúc ấy coi như đã bỏ ngỏ, đã vào tay Cộng quân. Ngoại trừ Trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu là một cứ điểm duy nhất còn chống chọi mãnh liệt, trong đêm 29 và suốt buổi sáng ngày 30-4-1975, do những Thiếu Sinh Quân tuổi từ 12, 13 .... đến 16 tuổi đã can trường tử chiến, các em tự lập phòng tuyến để tử thủ. Những chiến sĩ Thiếu Sinh Quân tí hon, nhưng tâm can thật cứng cáp, chiến công thật lẫy lừng.
Chiều ngày 28 tháng 4, trung tá Ngô Văn Dzoanh là Chỉ huy trưởng Trường Thiếu Sinh Quân, thông báo tình hình khẩn cấp, ban hành lệnh giới nghiêm và tuyên bố:
- Các em không có gì phải lo âu và rối loạn. Nhà trường đã có kế hoạch di tản toàn bộ Thiếu Sinh Quân an toàn!
Sáng ngày 29 tháng Tư, bỗng nghe tiếng đạn pháo kích rơi ầm ầm vào chân núi đài Viba ngay đằng sau lưng trường. Đại úy Lê Viết Đắc, cán bộ Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn Hùng Vương liên lớp 12, liền rút súng cầm tay chạy ngược xuôi, hô hoán các Thiếu Sinh Quân nằm sát đất để tránh miểng đạn. Cộng quân pháo thêm mấy loạt nữa, nổ ầm ầm tứ tung rồi chấm dứt. Sau đấy không khí yên tĩnh trở lại.
Khoảng 11 giờ trưa, toàn trường im phăng phắc và ở trong trạng thái hoang mang, lại nghe tiếng đại uý Hoàng là cán bộ liên đoàn trưởng, thông báo qua loa phóng thanh:
- Toàn trường chuẩn bị di tản! Các thiếu sinh quân cấp trưởng trang bị vũ khí và nhận nhiệm vụ hướng dẫn và bảo vệ đoàn quân. Tập họp kiểm điểm quân số! Chuẩn bị lên đường khi có lệnh. Khoảng 1 giờ chiều ngày 29 tháng Tư, toàn thể Thiếu Sinh Quân được các cán bộ nhà trường hướng dẫn bắt đầu di tản. Thiếu Sinh Quân rời trường theo thứ tự, các em nhỏ đi trước lớn đi sau.
Đoàn người của trường Thiếu Sinh Quân đang di chuyển đến bãi biển, thì gặp toán Thủy Quân Lục Chiến chận lại. Trung tá Dzoanh đến gặp người chỉ huy toán lính Thủy Quân Lục Chiến để thương thuyết nhưng không kết quả. Vì lẽ, bãi này do Thủy Quân Lục Chiến đã tạm thời chiếm giữ trước. Trung tá Dzoanh thương thuyết không được, nên ra lệnh tất cả quay về trường.
Về đến sân trường, Chỉ huy trưởng thông báo là kế hoạch di tản được thay đổi, Thiếu Sinh Quân sẽ được bốc tại trường bằng trực thăng để đưa ra Hạm đội 7 ở ngoài khơi Vũng Tàu. Khi một chiếc trực thăng đáp xuống sân trường, cả đám cùng bật dậy như những chiếc lò xo. Nhưng hành khách của chuyến không vận này chỉ có một cố vấn Mỹ mặc thường phục, trung sĩ nhứt Ngộ là cán bộ trường, và 7 em Thiếu Sinh Quân thuộc Tiểu đoàn Quang Trung là lớp nhỏ nhất của trường.
Các em Thiếu Sinh Quân còn lại, thấp thỏm nhìn lên bầu trời thăm thẳm, chờ chiếc trực thăng kế tiếp, cố lắng nghe âm thanh của những cánh quạt trực thăng nhưng không trung vẫn bao la lặng lẽ. Khoảng 6 giờ chiều, các em Thiếu Sinh Quân sững sờ nhìn chiếc xe chở vị Chỉ huy trưởng là trung tá Dzoanh, lăn bánh vội vã rời khỏi cổng trường. Lại nghe loa phóng thanh một lần nữa xác định một cách phũ phàng:
- Kể từ giờ phút này, chúng tôi không còn trách nhiệm với các em nữa, các em hãy tự lo liệu lấy bản thân!
Tin tức cho biết, Cộng quân đã tung hơn 1 tiểu đoàn thiện chiến bao vây chung quanh Trường Thiếu Sinh Quân. Nhưng giờ đây các em như những con gà con lạc mẹ, phải tự xông xáo, kiên cường đương đầu với giặc. Các em phân công khiêng các chướng ngại vật để ngăn cản bước tiến của giặc, tổ chức liên lạc, tiếp tế đạn dược, tiếp tế nước uống và lương thực, lo liệu việc cứu thương.... Các em lớn hơn hướng dẫn các em nhỏ hơn, áp dụng uyển chuyển những bài học quân sự và kỹ thuật tác chiến đã được học hỏi tại trường.
Trời đang mưa lâm râm, bóng tối chập chờn, trong không khí lặng lẽ nặng nề, các em Thiếu Sinh Quân phát hiện người đông đảo lố nhố ở tít đằng xa, đang hùng hổ tiến về phía trường. Khi biết họ là ai, các em hô:
- Việt Cộng! Việt Cộng!
Tiếng hô vừa dứt, thì lập tức tất cả hỏa lực đặt sẵn nơi lầu 1, phòng quân số, phòng chỉ huy và các nơi tháp canh đồng loạt khai hỏa. Cộng quân không ngờ chúng lại được đón tiếp một cách sốt sắng như vậy. Hoả lực từ trong trường bắn ra thật ác liệt khoảng 15 phút. Cộng quân bị tấn công bất ngờ, một số Bộ đội bị thương và tử thương nên đành phải bò lê bò càng thối lui, chúng không ngờ những chú bé tí hon lại chống cự quá can trường và quyết liệt, điều làm cho Cộng quân điên đảo, là hoả lực từ bên trong bắn ra rất chính xác vào “các anh Bộ đội tinh nhuệ của Bác Hồ”.
Bên trong, các em chỉ nghe rời rạc vài tiếng AK bắn trả, bởi vì Cộng quân bị chống trả bất ngờ nên vô cùng hoảng hốt. Súng đang còn nổ giòn giã, thì TSQ Hoàng Văn Mạ đang thủ khẩu đại liên trên lầu, Mạ gào rất lớn:
- Ê, tụi bay! Phải bắn cho chính xác và vừa thôi, coi chừng hết đạn đấy nghe