Tao từ lâu tập "ngược". Càng khổ thì càng ngủ, thức làm gì? Có giải quyết được gì đâu. Giấc ngủ là cái chết tạm thời. Nếu được không chết một chút đi chứ thức nghĩ ngợi làm gì ?
T còn muốn ngủ hơn cơ, chỉ muốn trùm mền nằm yên để ngủ nhiều hơn, mà không được vì hoàn cảnh.
Nhiều người, ngay cả người gần gũi nghĩ tao là đứa vô tâm. Nhưng bộ cứ đau khổ là phải trằn trọc, nước mắt ngắn, dài. Rồi sáng dậy cái mặt như cái mâm mới đúng sách đúng vở?
T cũng ít phán xét ai sau này cũng vì lí do đó. Có những thứ dằn vặt tâm hồn, oan ức, những cuộc đấu tranh tronng nội tâm chỉ có bản thân người ấy mới hiểu được, bộ chưa đủ khổ hay sao mà còn phải nghe nói ra nói vào?
Thuốc an thần chẳng phải toàn thuốc ngủ đấy sao?