Trên xàm có thằng nào cứ đêm đến là cố thức thêm chút nữa, như để sống bù cho một ngày dài đầy đau đớn không

Nam mô a bà la la hán qua
Nam mô bồ đề hỉ xả rạ ra bình dị Phật
Nam mô bốn phương vui cùng bồ tát chư Phật Tây Thiên kính
Nam mô sắc dục tiêu tan.lòng ko bi oan...
Ra rạ ra a ba la ố lô...

Châm điếu thuốc tâm hồn sảng khoái
Sa đà vào mọi chuyện, con ngủ mê
Châm điếu nữa cho màn đêm thức giấc
Con mơ hồ vị trí ở thế gian...

Xác định rõ con nghỉ anh hùng truyện
Truyện đời con quá ngắn vì trải qua
Về cửa Phật, một mình ta chào đón...
Xuống tóc đi tu, a lô cõi ta bà
 
Tao từ lâu tập "ngược". Càng khổ thì càng ngủ, thức làm gì? Có giải quyết được gì đâu. Giấc ngủ là cái chết tạm thời. Nếu được không chết một chút đi chứ thức nghĩ ngợi làm gì ?

T còn muốn ngủ hơn cơ, chỉ muốn trùm mền nằm yên để ngủ nhiều hơn, mà không được vì hoàn cảnh.

Nhiều người, ngay cả người gần gũi nghĩ tao là đứa vô tâm. Nhưng bộ cứ đau khổ là phải trằn trọc, nước mắt ngắn, dài. Rồi sáng dậy cái mặt như cái mâm mới đúng sách đúng vở?
T cũng ít phán xét ai sau này cũng vì lí do đó. Có những thứ dằn vặt tâm hồn, oan ức, những cuộc đấu tranh tronng nội tâm chỉ có bản thân người ấy mới hiểu được, bộ chưa đủ khổ hay sao mà còn phải nghe nói ra nói vào?

Thuốc an thần chẳng phải toàn thuốc ngủ đấy sao?
 
Tao từ lâu tập "ngược". Càng khổ thì càng ngủ, thức làm gì? Có giải quyết được gì đâu. Giấc ngủ là cái chết tạm thời. Nếu được không chết một chút đi chứ thức nghĩ ngợi làm gì ?

T còn muốn ngủ hơn cơ, chỉ muốn trùm mền nằm yên để ngủ nhiều hơn, mà không được vì hoàn cảnh.

Nhiều người, ngay cả người gần gũi nghĩ tao là đứa vô tâm. Nhưng bộ cứ đau khổ là phải trằn trọc, nước mắt ngắn, dài. Rồi sáng dậy cái mặt như cái mâm mới đúng sách đúng vở?
T cũng ít phán xét ai sau này cũng vì lí do đó. Có những thứ dằn vặt tâm hồn, oan ức, những cuộc đấu tranh tronng nội tâm chỉ có bản thân người ấy mới hiểu được, bộ chưa đủ khổ hay sao mà còn phải nghe nói ra nói vào?

Thuốc an thần chẳng phải toàn thuốc ngủ đấy sao?
Bạn biết không, nhiều người, ngay cả tôi, có đôi khi cũng chẳng ý thức được thế nào là "nỗi khổ", nhưng vẫn cố đeo nó vào mình như một món đồ trang sức vậy. Và chính vì thế, họ không cần một giải pháp thực tế nào hết. Chính nỗi buồn, khổ mà họ ý thức ấy lại là thứ nuôi dưỡng tâm hồn như một hình thức khổ dâm tư tưởng.
 
Top