Cứ trằn trọc tới 2-3h sáng rồi 7h dậy đi làm.Tao này.
Kiểu ko muốn đi ngủ
Cứ trằn trọc tới 2-3h sáng rồi 7h dậy đi làm.Tao này.
Kiểu ko muốn đi ngủ
Hay mày làm ngược lại tất cả xem saoMỗi ngày tao đều hi vọng chấm dứt cái vòng lập nhàn chán, trôi nhanh này. Sức khỏe sinh lý và tâm lí sắp hết chịu đựng được sức nặng của thời gian rồi.

Dạo này tâm gần 12h là tao không đọc gì nổi Khó ngủ quá, mày qua đây đi 2 ae mình ôm nhau ngủĐọc lung tung riết cũng chán, down mấy cái epub về đọc cho nó có 1 có 1![]()
Bạn biết không, nhiều người, ngay cả tôi, có đôi khi cũng chẳng ý thức được thế nào là "nỗi khổ", nhưng vẫn cố đeo nó vào mình như một món đồ trang sức vậy. Và chính vì thế, họ không cần một giải pháp thực tế nào hết. Chính nỗi buồn, khổ mà họ ý thức ấy lại là thứ nuôi dưỡng tâm hồn như một hình thức khổ dâm tư tưởng.Tao từ lâu tập "ngược". Càng khổ thì càng ngủ, thức làm gì? Có giải quyết được gì đâu. Giấc ngủ là cái chết tạm thời. Nếu được không chết một chút đi chứ thức nghĩ ngợi làm gì ?
T còn muốn ngủ hơn cơ, chỉ muốn trùm mền nằm yên để ngủ nhiều hơn, mà không được vì hoàn cảnh.
Nhiều người, ngay cả người gần gũi nghĩ tao là đứa vô tâm. Nhưng bộ cứ đau khổ là phải trằn trọc, nước mắt ngắn, dài. Rồi sáng dậy cái mặt như cái mâm mới đúng sách đúng vở?
T cũng ít phán xét ai sau này cũng vì lí do đó. Có những thứ dằn vặt tâm hồn, oan ức, những cuộc đấu tranh tronng nội tâm chỉ có bản thân người ấy mới hiểu được, bộ chưa đủ khổ hay sao mà còn phải nghe nói ra nói vào?
Thuốc an thần chẳng phải toàn thuốc ngủ đấy sao?