Có những đêm, tao biết rõ là mình nên đi ngủ sớm. Nhưng rồi, 1–2 giờ sáng, tao vẫn cầm điện thoại, lướt vài dòng linh tinh, nghe lại mấy bài nhạc cũ, nằm hồi tưởng, hoài niệm về những gì trôi qua chỉ để cảm thấy mình vẫn còn đang sống.
Cả một ngày dài, bị kéo đi bởi công việc, trách nhiệm, những điều không phải lựa chọn của mình. Tao phải nghe, phải làm, phải chịu như một cái máy sống trong 1 vòng lập bất tận ngày qua ngày tháng thành năm. Và khi màn đêm buông xuống, nhiều khi mắt mở không lên, lờ đờ uể oái nhưng tâm trí tao vùng dậy đòi lại chút tự do ít ỏi, như một phản kháng âm thầm của người đã mệt nhưng chưa chịu gục.
Đêm đến, cô đơn và trống vắng,cơn đau tràn về, triền miên, dai dẳng, không có điểm dừng. Trong căn phòng ọp ẹp với 4 bức tường lạnh ngắt. Không ai hỏi han, không phải cười gượng. Chỉ còn tao, căn phòng, và một sự yên tĩnh đến nghẹt thở. Nhưng chính cái yên tĩnh đó lại mở ra một cơn sóng khác trong nội tâm tao. Nó không ồn ào, không gào thét, chỉ rỉ rả trong đầu, như tiếng nước nhỏ giọt mãi không ngừng. Tao không biết nó là buồn, là cô đơn, hay chỉ là cái mệt không tên. Tao chỉ biết, mỗi khi im lặng, là tim tao bắt đau đáu.
Khi người ta ngủ, đầu óc tao lại tỉnh táo nhất, nghĩ nhiều nhất, nhớ nhiều nhất. Tao sống bằng ký ức, bằng những điều chưa nói, bằng những điều đã qua mà chưa buông được. Đêm, đối với tao, là cả một khoảng trời để sống bù, để thở, để gặm nhấm nỗi đau như một thói quen.
Tao biết thức khuya không tốt. Điều đó biểu hiện rõ vào mỗi sáng sớm thức dậy : mệt, mắt sụp, đầu nặng, da sạm đi. Những vòng lập trên vẫn theo tao từ ngày này qua ngày khác.
Cả một ngày dài, bị kéo đi bởi công việc, trách nhiệm, những điều không phải lựa chọn của mình. Tao phải nghe, phải làm, phải chịu như một cái máy sống trong 1 vòng lập bất tận ngày qua ngày tháng thành năm. Và khi màn đêm buông xuống, nhiều khi mắt mở không lên, lờ đờ uể oái nhưng tâm trí tao vùng dậy đòi lại chút tự do ít ỏi, như một phản kháng âm thầm của người đã mệt nhưng chưa chịu gục.
Đêm đến, cô đơn và trống vắng,cơn đau tràn về, triền miên, dai dẳng, không có điểm dừng. Trong căn phòng ọp ẹp với 4 bức tường lạnh ngắt. Không ai hỏi han, không phải cười gượng. Chỉ còn tao, căn phòng, và một sự yên tĩnh đến nghẹt thở. Nhưng chính cái yên tĩnh đó lại mở ra một cơn sóng khác trong nội tâm tao. Nó không ồn ào, không gào thét, chỉ rỉ rả trong đầu, như tiếng nước nhỏ giọt mãi không ngừng. Tao không biết nó là buồn, là cô đơn, hay chỉ là cái mệt không tên. Tao chỉ biết, mỗi khi im lặng, là tim tao bắt đau đáu.
Khi người ta ngủ, đầu óc tao lại tỉnh táo nhất, nghĩ nhiều nhất, nhớ nhiều nhất. Tao sống bằng ký ức, bằng những điều chưa nói, bằng những điều đã qua mà chưa buông được. Đêm, đối với tao, là cả một khoảng trời để sống bù, để thở, để gặm nhấm nỗi đau như một thói quen.
Tao biết thức khuya không tốt. Điều đó biểu hiện rõ vào mỗi sáng sớm thức dậy : mệt, mắt sụp, đầu nặng, da sạm đi. Những vòng lập trên vẫn theo tao từ ngày này qua ngày khác.

