Vì bạn đã nhắc đến Satre ở trên, tôi cũng nhớ rằng hình như ông ấy nói: “Con người bị kết án phải tự do,” Ý của bạn rất gần với tinh thần Phật giáo cởi bỏ cái tham sân si ngã mạn trong lòng
Nhưng tôi cũng tự hỏi, bạn có nhầm lẫn "tự do, với ”an nhiên” không?
Đối với tôi thì càng đi ngược vào "bên trong" tôi càng thấy tự do đi kèm với những thôi thúc lo âu, và một ý thức rằng chẳng có ai, ngoài chính bản thân mình, phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời này cả
Tôi sẽ diễn giải theo cách hiểu hạn hẹp và kiến thức nông cạn của mình:
An nhiên đến từ tự do; có tự do ắt tâm sẽ "an".
Bạn nói đúng, mình gần với tinh thần Phật Giáo mặc dù lúc trẻ tự nhận là "người hiện sinh".
Câu của Sartre: "Bản án của con người là: phải tự do" - "Man is condemned to be free" . Những tay hiện sinh từ Sartre đến Camus luôn muôn cầu sự tự do, họ lờ mờ thấy được ngục tù vô hình của đời sống và khao khát vượt qua được. Cái của họ la phơi bày sự "mất tự do", nhưng tôi chưa thấy họ giải quyết được câu trả lời: "làm sao?". Hoặc có nhưng tôi chưa thấu được.
Sau này, tôi lờ mờ thấy được con đường nơi Đạo Phật, dù vẫn chỉ là "kiến nhi viễn chi". Bao Kinh Kệ tôi chỉ thuộc Kinh Bát Nhã, có câu mà tôi thực sự thấy khó để hiểu và hành:
"Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không,..."
".
Khi quán lại thì thân này thì trong chúng ta là một bản thể divine (Bồ Tát) (chú thích 2- Trong nhiều tôn giáo, rất nhiều đề cập đến việc ngự bên trong thân xác này là một "thể thần thánh - Rất thú vị);
Khi thực hành rồi, ngũ uẩn sẽ tan biến đi, và ngũ uẩn chính là sự phiền não, là rào chắn cho bạn thấy
tự do.
Và trong câu cuối câu kệ là một câu chú: Vượt qua, vượt qua, cứu cánh Niết Bàn. -Ga-te,Ga-te, paragate, para-sam-ga-te, Bodhi Svaha.
Tôi đang mưu cầu sự ấy, và tự nhận vẫn là phàm phu.
Câu cuối của bạn: Đúng, gã hiện sinh ạ, trong phạm vi kiếm sự tự do, chỉ có bạn chịu trách nhiệm cho bản thân thôi. Méo có ai; kể cả "đồ, rượu", hay Ông Phật làm được cho bạn cả.