Trong Tam Quốc người giỏi nhất chắc là tào tháo

Lưu Biểu, Lưu Chương, Lưu Đại vừa có họ Lưu vừa có quyền mà có thành tựu gì đâu. Vậy mới thấy anh bán dép giỏi thế nào
Thái thú nghĩa là gì hiểu ko??? Do pk ngu thôi chứ pk khôn như bị thì trùm. Bỏ tiểu thuyết đi,bị cầm quân hơi bị đỉnh
 
Toàn bộ tam quốc người tao đánh giá cao nhất là Lưu Bị


Câu chuyện Ý Lượng hai thằng chó diễn kịch chừng nào rảnh tao sẽ phân tích cho tụi mày
Tất nhiên, mỗi người một góc nhìn, nhưng theo góc nhìn của tao, Bị cũng giỏi, từ không biến thành có, nhưng k bằng Tào Tháo. Về sau, nhiều nhà bình luận vẫn đánh giá Tào Tháo số 1 tam quốc. Đây là quan điểm chiếm dòng chính, đa số, ngay cả Tấn thư phe đối lập nhưng cũng đồng tình.
Có 2 luận điểm:
1. Nhận định anh hùng thì xem bại tướng của anh hùng đó. Trong khi Tháo đối đầu toàn bọn có số má, binh lực hùng hậu như Bố, Thiệu, Thuật, Đằng, Toại, thậm chí Sách, Quyền, Bị.... vậy Bị đối đầu những ai, về cơ bản là đéo có ai cả. Ngay cả trận xích bích thì cũng nương Tôn Quyền mà đánh là chủ yếu. Bị đúng dân xã hội đen, tranh lợi. Đầu tiên là nhờ Bố về sau cướp của Bố, vào Kinh Châu nương nhờ Lưu Biểu, về sau cướp của Biểu; vào Ích Châu nương nhờ Lưu Chương về sau cướp luôn. Tay này toàn đến nương nhờ, rồi sau đó cướp nốt. Mồm luôn nói nhân nghĩa nhưng cướp của bạn, đây không xã hội đen thì là gì. Trò cắt máu ăn thề, xưng anh xưng em...đây chẳng phải là dân anh chị thì là gì?!
2. Tháo đa nghi, nhưng dùng toàn bọn khủng, mà kiềm chế không thằng nào dám bật (Đừng nói Ý nhé. Tháo chết, Phi chết, Duệ chết, đến Phương mới bắt đầu manh nha...nghĩa là mấy đời sau Ý mới dám phản; về sau hậu duệ của Ý đến đời cháu đã bị phản rồi) Ở Tam quốc có thằng nào chơi được kiểu vậy.
3. Tháo cai trị, nhờ cải cách nên Ngụy hùng mạnh. Quyền thì chăm chăm cho con ông cháu cha dân quý tộc nên sút dần, đến thời con thì loạn. Bị tương tự, thoát khỏi đống cức này chuyển sang đống cức khác nên đến thời Thiện yếu rồi diệt vong luôn.
Tam Quốc số 1: Tháo aman
 
Chứ mẹ gì nữa
3 tg chân vạc mà đi liên minh đánh 1 tg là thấy củ chuối rồi
Tg Thục nghèo đói, dc cái lưu manh với lỳ đòn nên La Quán Trung búp đểu cho có tinh thần phản Nguyên phục Hán
Gia Cát Lượng 5 phần là chán cảnh binh biến trốn đi ở ẩn nhưng 5 phần cũng như Xamer, tinh thông trên dưới nhưng chỉ muốn bạo loạn chờ thời mà leo lên
Tư Mã ý là con cháu của cả 1 gia tộc lớn ở Bắc Bình, Tào Tháo phải khôn khéo mới giữ dc sự ủng hộ của hết các Địa Chủ Phú Hào, cây gậy và củ cà rốt rất hiệu quả. Nếu giết Tư Mã Ý vì lo hậu vận thì phải giết cho đủ hết cả 1 bầy thì còn đâu ng tài, còn đâu sự ủng hộ
Cách chiêu hàng với các tướng tài cũng đầy tinh ranh nhưng đấy là đẳng cấp của Tháo, ngay cả Lữ Bố thứ nghiệt súc mất dậy thế mà vẫn suy xét kỹ càng mới chém
Người đời sau ai viết sách và nghệ thuật lãnh đạo đều phải lấy Tào Tháo ra mà viết vì đó mới là con người thật, lãnh đạo thật, ko phải sản phẩm của tưởng tượng tô vẽ
 
đánh giá như thế nào : ví dụ như khởi nghiệp thành công, mưu trí tuyệt luân,văn võ song toàn... hay gì ?
Account đều nhất là Chu Du + Tôn Sách. Đừng nói đến tiểu thuyết nha. Chu Du nhà bình thường khởi nghiệp đủ tiền nuôi quân có 50 người chạy lại đón Tôn Sách trong lúc Tào Tháo hay tam công họ Viên đều là nhà có tiền và gia thế từ đầu,hợp quân phát hơn 2 vạn ( Tào Tháo ). Chu Du văn võ song toàn, đẹp trai có vợ đẹp, xui là chinh chiến liên miên nên bị thọ thương từ đầu, ráng chiếm kinh châu mà chết (trúng tên độc và hẹo từ từ ),đéo có vụ gia cát lượng chửi cho chết gì ở đây
Chu Du ko lo chăm vết thương nên hẻo sớm, ko có chuyện GCL chửi bậy mà uất ức chết đâu
 
Tôn Sách cũng con ông cháu cha chứ có gì hơn Tào Tháo!
Bố Tào Tháo là hoạn quan thì bố Tôn Sách là Tôn Kiên năm xưa nắm cả ngọc tỷ truyền quốc xưng hùng phía Giang Đông!
Tôn Sách nắm binh phù tạm ổn định nhưng chết sớm coi như bỏ, xét làm gì
Tôn Quyền giữ dc vùng Giang Đông thuận sông ngòi, thuyền thời xưa làm gì đủ neo và sức buồm chống gió để giữ trận thế suốt mùa gió
 
Tháo giỏi con cặc gì, lưu bị mới là thằng giỏi. Đúng là 1 thằng bán chiếu lên làm vua, bị đấm sống dở chết dở, chạy tán loạn cả đời không khác gì Nguyễn Ánh. Vậy mà vẫn lập nên nghiệp lớn
Chính sử Lưu Bị cầm quân mưu lược trên Tào Tháo, Tôn Quyền 1 bậc.
Lưu Bị giỏi thì mày nghe @atlas05 chửi 10 kiếp
 
Tất nhiên, mỗi người một góc nhìn, nhưng theo góc nhìn của tao, Bị cũng giỏi, từ không biến thành có, nhưng k bằng Tào Tháo. Về sau, nhiều nhà bình luận vẫn đánh giá Tào Tháo số 1 tam quốc. Đây là quan điểm chiếm dòng chính, đa số, ngay cả Tấn thư phe đối lập nhưng cũng đồng tình.
Có 2 luận điểm:
1. Nhận định anh hùng thì xem bại tướng của anh hùng đó. Trong khi Tháo đối đầu toàn bọn có số má, binh lực hùng hậu như Bố, Thiệu, Thuật, Đằng, Toại, thậm chí Sách, Quyền, Bị.... vậy Bị đối đầu những ai, về cơ bản là đéo có ai cả. Ngay cả trận xích bích thì cũng nương Tôn Quyền mà đánh là chủ yếu. Bị đúng dân xã hội đen, tranh lợi. Đầu tiên là nhờ Bố về sau cướp của Bố, vào Kinh Châu nương nhờ Lưu Biểu, về sau cướp của Biểu; vào Ích Châu nương nhờ Lưu Chương về sau cướp luôn. Tay này toàn đến nương nhờ, rồi sau đó cướp nốt. Mồm luôn nói nhân nghĩa nhưng cướp của bạn, đây không xã hội đen thì là gì. Trò cắt máu ăn thề, xưng anh xưng em...đây chẳng phải là dân anh chị thì là gì?!
2. Tháo đa nghi, nhưng dùng toàn bọn khủng, mà kiềm chế không thằng nào dám bật (Đừng nói Ý nhé. Tháo chết, Phi chết, Duệ chết, đến Phương mới bắt đầu manh nha...nghĩa là mấy đời sau Ý mới dám phản; về sau hậu duệ của Ý đến đời cháu đã bị phản rồi) Ở Tam quốc có thằng nào chơi được kiểu vậy.
3. Tháo cai trị, nhờ cải cách nên Ngụy hùng mạnh. Quyền thì chăm chăm cho con ông cháu cha dân quý tộc nên sút dần, đến thời con thì loạn. Bị tương tự, thoát khỏi đống cức này chuyển sang đống cức khác nên đến thời Thiện yếu rồi diệt vong luôn.
Tam Quốc số 1: Tháo aman
Tháo có cơ sở có lực để vươn lên
Bị tay trắng đéo có gì
Bị có thể thoát khỏi tay tháo chứng tỏ ông ấy giỏi hơn tháo
Bị đấm tháo sml ở trận Hán Trung khi hai bên đấu tay đôi binh lực gần giống nhau
Tháo có tất cả mọi lợi thế nhưng đéo thống nhất được
Trận Xích Bích thua Chu Du
Trận Hán Trung thua Lưu Bị
 
Mao trạch đông hâm mộ Tào Tháo nhất trong lịch sử Tàu. Anh Tháo lúc khởi nghiệp thì 4 phương 8 hướng của anh ý đều có kẻ địch mạnh. Anh Tháo muốn đánh thằng này thì lại lo thằng kia đánh úp sau lưng. Thế mà rồi anh Tháo từ từ dẹp hết đối thủ hùng cứ phương Bắc.

Anh dệt chiếu đóng dép thì có cái tính là bại không nản, bao lần trắng tay phá sản vẫn nỗ lực khởi nghiệp. Tiếc là sau trận Di lăng thì anh ý già quá rồi nên toi luôn.
 
đánh giá như thế nào : ví dụ như khởi nghiệp thành công, mưu trí tuyệt luân,văn võ song toàn... hay gì ?
Account đều nhất là Chu Du + Tôn Sách. Đừng nói đến tiểu thuyết nha. Chu Du nhà bình thường khởi nghiệp đủ tiền nuôi quân có 50 người chạy lại đón Tôn Sách trong lúc Tào Tháo hay tam công họ Viên đều là nhà có tiền và gia thế từ đầu,hợp quân phát hơn 2 vạn ( Tào Tháo ). Chu Du văn võ song toàn, đẹp trai có vợ đẹp, xui là chinh chiến liên miên nên bị thọ thương từ đầu, ráng chiếm kinh châu mà chết (trúng tên độc và hẹo từ từ ),đéo có vụ gia cát lượng chửi cho chết gì ở đây
Chu Du cũng là thế tộc ở Giang Đông chứ k phải nhà bình thường. Tôn Sách Tôn Quyền đều là hổ tử của Tôn Kiên, còn Tôn Kiên thì đúng là tay tướng kiệt xuất, tạo nên danh tiếng và địa vị bằng chính tài năng của mình.

T bổ sung thêm nếu nói về hiểu đời và ứng biến để sống sót thì Giả Hủ là thấy tất cả, cứ đọc thêm tam quốc chỉ để hiểu thêm tay này sống sót giỏi ntn.
 
Mao trạch đông hâm mộ Tào Tháo nhất trong lịch sử Tàu. Anh Tháo lúc khởi nghiệp thì 4 phương 8 hướng của anh ý đều có kẻ địch mạnh. Anh Tháo muốn đánh thằng này thì lại lo thằng kia đánh úp sau lưng. Thế mà rồi anh Tháo từ từ dẹp hết đối thủ hùng cứ phương Bắc.

Anh dệt chiếu đóng dép thì có cái tính là bại không nản, bao lần trắng tay phá sản vẫn nỗ lực khởi nghiệp. Tiếc là sau trận Di lăng thì anh ý già quá rồi nên toi luôn.
Sử wiki ghi vậy thôi. Chứ Mao tầm khác Tháo.
Mao từ thổ phỉ mà thành hoàng đế, Tháo chưa đủ tầm ấy. Vả lại, đám Tháo, Bị, Quyền về bản chất làm cách mạng nhưng lực lượng sản xuất về sau có thay đổi đéo đâu vẫn là phong kiến tập quyền, Mao đế thay đổi cả thể chế, mô hình khác hoàn toàn.
Mao phải so với Tần Thủy Hoàng ấy
 
Sử wiki ghi vậy thôi. Chứ Mao tầm khác Tháo.
Mao từ thổ phỉ mà thành hoàng đế, Tháo chưa đủ tầm ấy. Vả lại, đám Tháo, Bị, Quyền về bản chất làm cách mạng nhưng lực lượng sản xuất về sau có thay đổi đéo đâu vẫn là phong kiến tập quyền, Mao đế thay đổi cả thể chế, mô hình khác hoàn toàn.
Mao phải so với Tần Thủy Hoàng ấy
Mao điều binh tao thấy 1 9 1 10 với zukov. Giỏi vl
 
Sử sách là một ván cờ đã tàn.

Người đời sau nhìn lại, ai cũng tự cho mình là cao thủ.

Họ không biết, chơi một ván cờ vốn dĩ dễ hơn sống một cuộc đời thực sự ngàn vạn lần.

Tại sao ư?

Vì quân cờ thì vô tri, còn mỗi một con người trong thiên hạ lại có một ý chí riêng.

Kẻ tranh đoạt thiên hạ, vũ khí tối thượng của họ không phải là binh pháp hay gươm đao, mà chính là khả năng dùng người và thích ứng với tình thế xung quanh.

Dùng người, là một loại công phu, có cao có thấp. Cân bằng lợi ích, lại là một ván cược, có thắng có thua.

Và mỗi một lựa chọn trong cuộc đời người lãnh đạo, sẽ khiến người đó đi vào một con đường không có điểm dừng, cũng không có đường lui. Lựa chọn này sẽ dẫn đến lựa chọn khác, liên miên bất tận, tạc nên chân dung của họ trong lịch sử. Mãi mãi không thể thay đổi.



Tào Tháo.

Trong cả thời đại đó, không ai có năng lực toàn diện hơn hắn.

Hắn là một con cáo. Cũng là một con hùng sư.

Hắn không tin vào đạo lý của thánh hiền. Hắn chỉ tin vào khả năng của bản thân.

Quách Gia, Tuân Úc, Giả Hủ - Không ai trong số họ có thể vượt qua được tầm nhìn sắc sảo của hắn.

Hắn biết Tư Mã Ý là một con sói ẩn mình. Nhưng sói thì có thể săn mồi.

Hắn đặt ván cược lớn nhất, chọn dùng con người nguy hiểm nhất, để Tào gia trở thành thế lực mạnh nhất thời đại đó. Một khi Tào gia còn người tài, Tư Mã Ý không thể phản.

Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Nhưng Tào Tháo biến sự đa nghi thành công cụ kiểm soát. Ấy mới là vũ khí lợi hại nhất của gian hùng.


Gia Cát Lượng.

Ông là một vì sao. Một vì sao cô độc.

Ngọn lửa Di Lăng của Tôn Quyền đã thiêu rụi gần như tất cả.

Thứ bị hủy diệt, không chỉ là phần lớn chủ lực Thục Hán, mà còn là hùng tâm của Tiên chủ.

Bởi vậy, thứ ông tiếp nhận ở Bạch Đế thành, không phải là một giang sơn nguyên vẹn, mà là một lời trăn trối trên đống tro tàn.

Từ khoảnh khắc đó, ông phải gánh vác cả một hiện thực trên đà sụp đổ.

Trong tay ông có Ngụy Diên, một thanh bảo đao tin mình đủ sức “nhất kích tất sát”. Nhưng ông biết, đó là lưỡi đao mà Thục Hán không đủ sức vung lên.

Quốc lực đã tàn, Khổng Minh chẳng thể tin Ngụy Diên mà đặt một ván cược vô vọng. Giao cả cơ đồ vào tay y, sự liều lĩnh ấy sớm muộn cũng sẽ là ngọn lửa thiêu rụi cơ đồ còn sót lại của nhà Hán.

Đem quân ra Kì Sơn là sách lược lấy trứng chọi đá. Nhưng nếu không làm, Khổng Minh há ngồi yên chờ Thục Hán đi vào con đường diệt vong?

Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Vũ khí của ông, vì thế, không phải kỳ mưu, mà là bản lĩnh giữ vững lý trí giữa tàn cuộc của một năng thần.

Tào Tháo và Gia Cát Lượng.

Một người nhìn xuống bùn lầy để tìm quyền lực. Một người ngước lên trời cao để giữ lấy niềm tin.

Thời đại đó có vô số anh hùng.

Nhưng ngọn lửa rực rỡ nhất, và ánh sao cô độc nhất, chỉ có hai người họ.

Bọn họ dĩ nhiên đều phạm sai lầm. Người sống thì không thể không sai.

Nhưng cuối cùng, bọn họ đều đã thua.

Thua bởi sự tàn phá của thời gian.
 
Mao trạch đông hâm mộ Tào Tháo nhất trong lịch sử Tàu. Anh Tháo lúc khởi nghiệp thì 4 phương 8 hướng của anh ý đều có kẻ địch mạnh. Anh Tháo muốn đánh thằng này thì lại lo thằng kia đánh úp sau lưng. Thế mà rồi anh Tháo từ từ dẹp hết đối thủ hùng cứ phương Bắc.

Anh dệt chiếu đóng dép thì có cái tính là bại không nản, bao lần trắng tay phá sản vẫn nỗ lực khởi nghiệp. Tiếc là sau trận Di lăng thì anh ý già quá rồi nên toi luôn.
Tháo có cơ sở sẳn
Bị có cái đéo gì đâu
Mà Bị là đứa duy nhất trong tam quốc vừa thoát khỏi tay Tào Tháo vừa thoát khỏi tay Tôn Quyền
Cho Bị cái vị thế của Tháo thì ông ấy thống nhất xong tam quốc rồi
 
Sử sách là một ván cờ đã tàn.

Người đời sau nhìn lại, ai cũng tự cho mình là cao thủ.

Họ không biết, chơi một ván cờ vốn dĩ dễ hơn sống một cuộc đời thực sự ngàn vạn lần.

Tại sao ư?

Vì quân cờ thì vô tri, còn mỗi một con người trong thiên hạ lại có một ý chí riêng.

Kẻ tranh đoạt thiên hạ, vũ khí tối thượng của họ không phải là binh pháp hay gươm đao, mà chính là khả năng dùng người và thích ứng với tình thế xung quanh.

Dùng người, là một loại công phu, có cao có thấp. Cân bằng lợi ích, lại là một ván cược, có thắng có thua.

Và mỗi một lựa chọn trong cuộc đời người lãnh đạo, sẽ khiến người đó đi vào một con đường không có điểm dừng, cũng không có đường lui. Lựa chọn này sẽ dẫn đến lựa chọn khác, liên miên bất tận, tạc nên chân dung của họ trong lịch sử. Mãi mãi không thể thay đổi.



Tào Tháo.

Trong cả thời đại đó, không ai có năng lực toàn diện hơn hắn.

Hắn là một con cáo. Cũng là một con hùng sư.

Hắn không tin vào đạo lý của thánh hiền. Hắn chỉ tin vào khả năng của bản thân.

Quách Gia, Tuân Úc, Giả Hủ - Không ai trong số họ có thể vượt qua được tầm nhìn sắc sảo của hắn.

Hắn biết Tư Mã Ý là một con sói ẩn mình. Nhưng sói thì có thể săn mồi.

Hắn đặt ván cược lớn nhất, chọn dùng con người nguy hiểm nhất, để Tào gia trở thành thế lực mạnh nhất thời đại đó. Một khi Tào gia còn người tài, Tư Mã Ý không thể phản.

Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Nhưng Tào Tháo biến sự đa nghi thành công cụ kiểm soát. Ấy mới là vũ khí lợi hại nhất của gian hùng.


Gia Cát Lượng.

Ông là một vì sao. Một vì sao cô độc.

Ngọn lửa Di Lăng của Tôn Quyền đã thiêu rụi gần như tất cả.

Thứ bị hủy diệt, không chỉ là phần lớn chủ lực Thục Hán, mà còn là hùng tâm của Tiên chủ.

Bởi vậy, thứ ông tiếp nhận ở Bạch Đế thành, không phải là một giang sơn nguyên vẹn, mà là một lời trăn trối trên đống tro tàn.

Từ khoảnh khắc đó, ông phải gánh vác cả một hiện thực trên đà sụp đổ.

Trong tay ông có Ngụy Diên, một thanh bảo đao tin mình đủ sức “nhất kích tất sát”. Nhưng ông biết, đó là lưỡi đao mà Thục Hán không đủ sức vung lên.

Quốc lực đã tàn, Khổng Minh chẳng thể tin Ngụy Diên mà đặt một ván cược vô vọng. Giao cả cơ đồ vào tay y, sự liều lĩnh ấy sớm muộn cũng sẽ là ngọn lửa thiêu rụi cơ đồ còn sót lại của nhà Hán.

Đem quân ra Kì Sơn là sách lược lấy trứng chọi đá. Nhưng nếu không làm, Khổng Minh há ngồi yên chờ Thục Hán đi vào con đường diệt vong?

Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Vũ khí của ông, vì thế, không phải kỳ mưu, mà là bản lĩnh giữ vững lý trí giữa tàn cuộc của một năng thần.

Tào Tháo và Gia Cát Lượng.

Một người nhìn xuống bùn lầy để tìm quyền lực. Một người ngước lên trời cao để giữ lấy niềm tin.

Thời đại đó có vô số anh hùng.

Nhưng ngọn lửa rực rỡ nhất, và ánh sao cô độc nhất, chỉ có hai người họ.

Bọn họ dĩ nhiên đều phạm sai lầm. Người sống thì không thể không sai.

Nhưng cuối cùng, bọn họ đều đã thua.

Thua bởi sự tàn phá của thời gian.
Gia Cát Lượng là đứa được bơm vá nhiều nhất tam quốc
Tài năng duy nhất của Lượng là nội trị làm thừa tướng giống Tiêu Hà
Nhưng Lượng lại tưởng mình là Trương lương Hàn Tín đòi làm nguyên soái cầm quân ra trận
Kết quả bị Tào Chân đánh bại thua sml ở Kỳ sơn
 
Người mạnh nhất Tam quốc là thằng khốn kiếp Khổng tử, mặc dù nó đã xanh mộ nhưng với thứ vũ khí siêu đỉnh đến bây giờ vẫn còn là tư tưởng Khổng Nô, đào tạo con người thành nô thần
Gia Cát, Tào Tháo, Tư Mã... đều là nạn nhân của tư tưởng này
Khi một triều đại quá thúi tha, nhân dân nổi dậy khắp nơi. Thay vì cùng nhân dân dẹp mẹ nó đi, xây dựng một nhà nước Cộng hòa như Hy Lạp, La Mã... nhưng những tml này vẫn mang tư tưởng phò Hán triều, vua chủ, đâm chém nhau làm loạn cả 1 quốc gia.
Tạo tiền đề cho mấy nước châu Á lân bang bắt chước mà học theo, độc hại ko những cho chính quốc gia của thằng khốn kiếp khổng tử mà còn cho quốc gia khác
 
Hùng bá 1 phương lúc nào cũng trong thế chủ động , vừa giỏi mưu kế , đánh trận , trị quốc an dân .

Mới đầu thì bám theo đám Viên Thiệu, Viên Thuật vì ko đủ lực , nhưng sau đó thấy đám này chơi ko được tự tách ra chơi riêng .

Nhiều người sẽ bảo là tư mã ý mới giỏi , nhưng tư mã ý phải chờ tào tháo chết lâu qua mấy đời mới dám lật . Tính ra cũng như 🐕 chực xương thôi .
T luôn nhìn nhận kết quả để đánh giá
Tư Mã Ý là top 1 ko nói nhiều
Có thể so 1 thế mạnh thì ko bằng, nhưng hắn là sự kết hợp của nhiều skill
 
Tào Tháo chả coi Lồn Tư Mã Ý là cái con cặc gì cả mà sói ẩn mình. Tấn thư buff cho 2 cái giai thoại ngoảnh đầu với 3 con ngựa ăn chung máng đồ. Y như việc Ngụy thư buff Tào Nhân với Trương Liêu xông vào phá vỡ đội hình địch rồi ra, xong thấy bộ tướng mắc kẹt lại xông vào cứu.
 
T thấy Lục Tốn giỏi hơn thì có, giúp Tôn Quyền giết Quan Vũ, ngoài ra còn đánh úp Lưu Bị làm hắn tức mà chết.
 
Trong lịch sử cũng như qua Tam Quốc diễn nghĩa, nhiều nhà nghiên cứu đánh giá Tào Tháo (Cao Cao) là “chủ công toàn diện” nhất trong ba thế lực (so với Lưu Bị và Tôn Quyền). Mình sẽ phân tích theo từng khía cạnh:
1. Chính trị & quản trị
Tổ chức triều chính chặt chẽ: Tào Tháo nắm thực quyền triều đình nhà Hán, dùng vua Hiến Đế để hợp pháp hóa quyền lực → “danh chính ngôn thuận”.
  • Dùng người tài không phân biệt: Quan Vũ, Trương Liêu, Tuân Úc, Tuân Du, Quách Gia, Trần Quần, Hứa Du, Tư Mã Ý… đều được Tào trọng dụng.
  • Cải cách kinh tế – xã hội: thực hiện chế độ quân điền (chia ruộng cho dân cày, binh lính canh tác), khôi phục sản xuất, ổn định hậu phương
👉 Đây là điểm vượt trội so với Lưu Bị (thiếu căn cơ kinh tế, đất ít, phụ thuộc nhân nghĩa) và Tôn Quyền (giỏi quản lý vùng Giang Đông nhưng khó mở rộng).
2. Quân sự
  • Kỹ năng chỉ huy: Tào Tháo không chỉ là nhà chính trị mà còn là tướng soái kiệt xuất. Ông từng chỉ huy thắng lợi ở Quan Độ (đánh bại Viên Thiệu – thế lực mạnh nhất lúc đó).
  • Chiến lược linh hoạt: biết tiến biết lùi. Ví dụ: thất bại ở Xích Bích nhưng rút lui an toàn, giữ được đại bộ phận lực lượng.
  • Tướng lĩnh hùng hậu: Trương Liêu, Từ Hoảng, Hạ Hầu Đôn, Nhạc Tiến, Vu Cấm… đều là danh tướng, tạo sức mạnh quân sự vượt trội.
  • 👉 Nếu so:
Lưu Bị giỏi thu phục nhân tâm, nhưng quân lực yếu, phần nhiều dựa vào Gia Cát Lượng.
  • Tôn Quyền có nền tảng thủy quân mạnh, nhưng bản thân không nổi bật về cầm quân.
  • Chỉ Tào Tháo vừa là chiến lược gia, vừa là thống soái trực tiếp.
3. Văn hóa & tư tưởng
Tào Tháo không chỉ là chính trị gia, quân sự gia mà còn là nhà thơ.
  • Thơ ông mang khí phách hào hùng, tầm nhìn rộng, phản ánh chí lớn: ví dụ Đoản ca hành (“Đối tửu đương ca…”).
  • Tư tưởng “dĩ pháp trị quốc”, trọng thực dụng, điển hình cho một lãnh đạo toàn diện.
4. Tầm nhìn & ảnh hưởng

Tào Tháo nhìn xa trông rộng: luôn chú trọng hậu cần, kinh tế, chính danh chính trị trước khi đánh trận.
  • Thế lực Tào Ngụy sau này là nền tảng cho nhà Tấn thống nhất Trung Hoa.
  • Dù bị xem là “gian hùng”, nhưng xét về năng lực lãnh đạo, Tào Tháo toàn diện nhất.

  • 5. Vì sao gọi là “chủ công toàn diện nhất”?
Chính trị: giỏi điều hành, biết dùng danh nghĩa thiên tử.
  • Quân sự: tự mình chỉ huy, giỏi cả chiến thuật lẫn chiến lược.
  • Kinh tế – xã hội: cải cách đất đai, ổn định dân sinh.
  • Văn hóa: là nhà thơ, có ảnh hưởng lâu dài.
  • Nhân sự: biết dùng người, tạo ra tập thể tướng sĩ – mưu sĩ hùng hậu.
👉 Trong khi:
Lưu Bị mạnh ở “nhân nghĩa, thu phục lòng người”, nhưng yếu về căn cơ, lực lượng.
  • Tôn Quyền giỏi giữ đất Giang Đông, nhưng tầm vóc hạn chế, ít nổi bật về quân sự và chính trị vĩ mô.
 

Có thể bạn quan tâm

Top