Sử sách là một ván cờ đã tàn.
Người đời sau nhìn lại, ai cũng tự cho mình là cao thủ.
Họ không biết, chơi một ván cờ vốn dĩ dễ hơn sống một cuộc đời thực sự ngàn vạn lần.
Tại sao ư?
Vì quân cờ thì vô tri, còn mỗi một con người trong thiên hạ lại có một ý chí riêng.
Kẻ tranh đoạt thiên hạ, vũ khí tối thượng của họ không phải là binh pháp hay gươm đao, mà chính là khả năng dùng người và thích ứng với tình thế xung quanh.
Dùng người, là một loại công phu, có cao có thấp. Cân bằng lợi ích, lại là một ván cược, có thắng có thua.
Và mỗi một lựa chọn trong cuộc đời người lãnh đạo, sẽ khiến người đó đi vào một con đường không có điểm dừng, cũng không có đường lui. Lựa chọn này sẽ dẫn đến lựa chọn khác, liên miên bất tận, tạc nên chân dung của họ trong lịch sử. Mãi mãi không thể thay đổi.
—
Tào Tháo.
Trong cả thời đại đó, không ai có năng lực toàn diện hơn hắn.
Hắn là một con cáo. Cũng là một con hùng sư.
Hắn không tin vào đạo lý của thánh hiền. Hắn chỉ tin vào khả năng của bản thân.
Quách Gia, Tuân Úc, Giả Hủ - Không ai trong số họ có thể vượt qua được tầm nhìn sắc sảo của hắn.
Hắn biết Tư Mã Ý là một con sói ẩn mình. Nhưng sói thì có thể săn mồi.
Hắn đặt ván cược lớn nhất, chọn dùng con người nguy hiểm nhất, để Tào gia trở thành thế lực mạnh nhất thời đại đó. Một khi Tào gia còn người tài, Tư Mã Ý không thể phản.
Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Nhưng Tào Tháo biến sự đa nghi thành công cụ kiểm soát. Ấy mới là vũ khí lợi hại nhất của gian hùng.
—
Gia Cát Lượng.
Ông là một vì sao. Một vì sao cô độc.
Ngọn lửa Di Lăng của Tôn Quyền đã thiêu rụi gần như tất cả.
Thứ bị hủy diệt, không chỉ là phần lớn chủ lực Thục Hán, mà còn là hùng tâm của Tiên chủ.
Bởi vậy, thứ ông tiếp nhận ở Bạch Đế thành, không phải là một giang sơn nguyên vẹn, mà là một lời trăn trối trên đống tro tàn.
Từ khoảnh khắc đó, ông phải gánh vác cả một hiện thực trên đà sụp đổ.
Trong tay ông có Ngụy Diên, một thanh bảo đao tin mình đủ sức “nhất kích tất sát”. Nhưng ông biết, đó là lưỡi đao mà Thục Hán không đủ sức vung lên.
Quốc lực đã tàn, Khổng Minh chẳng thể tin Ngụy Diên mà đặt một ván cược vô vọng. Giao cả cơ đồ vào tay y, sự liều lĩnh ấy sớm muộn cũng sẽ là ngọn lửa thiêu rụi cơ đồ còn sót lại của nhà Hán.
Đem quân ra Kì Sơn là sách lược lấy trứng chọi đá. Nhưng nếu không làm, Khổng Minh há ngồi yên chờ Thục Hán đi vào con đường diệt vong?
Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Vũ khí của ông, vì thế, không phải kỳ mưu, mà là bản lĩnh giữ vững lý trí giữa tàn cuộc của một năng thần.
Tào Tháo và Gia Cát Lượng.
Một người nhìn xuống bùn lầy để tìm quyền lực. Một người ngước lên trời cao để giữ lấy niềm tin.
Thời đại đó có vô số anh hùng.
Nhưng ngọn lửa rực rỡ nhất, và ánh sao cô độc nhất, chỉ có hai người họ.
Bọn họ dĩ nhiên đều phạm sai lầm. Người sống thì không thể không sai.
Nhưng cuối cùng, bọn họ đều đã thua.
Thua bởi sự tàn phá của thời gian.