Ngày xưa Chính nói Chính thương có Vượng thôi không ai ngoài em nữa
Ngày xưa Chính nói Vượng như áng mây trôi theo anh về cuối trời
Muôn kiếp xây đời dựng lều hoa bên suối sống cho nhau mà thôi
Những lúc sương chiều rơi
Và khi gió lơi
Rồi mùa đông băng giá em không ngại sầu côi