Chương 23: Tích Lũy Kinh Nghiệm Tình Dục II
02h15 sáng… Như không tài nào ngủ được… trong đầu nàng luôn suy nghĩ đến chồng mình, và nàng cực kỳ cảm thấy áy náy khi lỡ đụng chạm với ông lão ăn mày… tuy không làm gì vượt quá ranh giới nhưng đó cũng không phải là việc một người vợ nên làm với người đàn ông khác.
– Tút… tút. Tút… – Như bước ra ban công đón những cơn gió mát mẻ buổi đêm và gọi điện cho chồng.
– Anh đây… Giọng nói trầm ấm của Ninh phía bên kia đầu dây.
– Anh… chưa ngủ à…
– Anh đang làm việc! Sao thế nhớ anh à? – Minh cười tươi khi nghe thấy chất giọng ốm yếu của VỢ.
– Anh làm việc muộn thế? Anh phải chú ý đến sức khỏe chứ… – Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của Như vang nhẹ trong màn đêm tĩnh lặng của bệnh viện.
– Cũng không muộn lắm đâu… múi giờ khác mà em… giờ này bên Việt Nam rất muộn rồi đó, em chưa ngủ sao?
– Em chưa… thấy nhớ anh lắm… khi nào anh mới về?
– Nếu công việc suôn sẻ sẽ sớm thôi… em nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc bố nghe chưa!
– Em nhớ… – Thấy giọng Như bé dần Ninh thấy có điều không ổn.
– Hôm nay em sao thế? Nhớ anh lắm rồi a he he…
– Huh! Anh cứ đi lâu thế này… em biết ôm ai đi ngủ đây?
– Ha ha… anh biết mà… cố gắng nhịn đi… anh sẽ về sớm thôi ha ha! – Ninh cười phá lên đầu dây bên kia, anh biết ngay giọng điệu của vợ chắc chắn đang thèm lắm rồi.
– Nhịn kiểu gì chứ… – Như nói xong câu này thì Ninh im lặng một lúc… vẻ mặt cười rạng rỡ của anh tắt lịm dần. Điều anh lo lắng không ngờ đến sớm như vậy.
– Cố gắng lên em, đây là khoảng thời gian khó khăn của chúng ta… nếu em nhớ anh quá có thể đi mua đồ chơi về dùng tạm… ha ha… – Ninh nói nửa đùa nửa thật.
– Anh hâm à, ai dám vào những cửa hàng như vậy chứ? Anh mà không về sớm… thì á… – Như ấp úng.
– Thì sao??? Sao… ha ha… em định ngủ với bác xe ôm à? Hay bác thợ xây? Ha ha… Ninh cười phá lên trêu vợ.
– Anh thôi đi nhá! Cứ trêu em đi! Cử đi lâu vào… em mà làm thật đến lúc đó thì anh tính sao? – Như cũng trêu lại chồng, nhưng chủ yếu nàng cũng muốn thăm dò xem chồng mình sẽ nghĩ gì.
– Thì xem có sướng hơn anh không ha ha… Anh đùa đấy! Anh nói nghiêm túc này… nếu em nhớ anh quá thì em nên mua sex toy về dùng tạm đi, hoặc mua lấy quả dưa chuột cũng được ha ha! – Ninh tiếp tục cười phá lên nhưng gương mặt có chút gượng gạo, anh bắt đầu lo lắng về tình trạng này, đang yên đang lành tự nhiên vợ lại nói thế… chứng tỏ trong cô ấy cũng có chút gì đó suy nghĩ về những điều như vậy rồi.
Ninh rất hiểu vợ mình, cô ấy tuy ngoan ngoãn hiền lành nhưng tính dục khá cao. Nhưng… càng đi xa càng phải tin tưởng vợ, anh không thể nào hoài nghi mấy chuyện đó trong thời điểm nhạy cảm này được, tình cảm vợ chồng sẽ rất dễ rạn nứt.
– Hmm… Em trêu anh đó… anh nhớ về sớm nha! – Như thở dài nói, nhưng nàng lại làm chồng cảm thấy lo lắng.
– Yên tâm, có cơ hội anh sẽ về với em luôn… Lúc ấy chúng mình sẽ quần nhau cả ngày! Anh hứa! Anh sẽ đóng giả nhiều người nếu em muốn… muốn ha ha…
– Hmm… Anh làm việc đi, em đi ngủ đây…
– Ừ! Mà chị Uyên đâu? – Tự dưng Ninh thấy lo liền hỏi.
– Chị Uyên… đang ngủ… em đang ngoài ban công hóng gió… – Như trả lời có chút ấp úng vì nàng đang nói dối.
– Vậy à… ừ… thôi em đi ngủ đi! Có gì cứ gọi cho anh nhé! Anh yêu em!
– Em cũng yêu anh! Moạz!!! −Nói xong Như chu môi hôn vào điện thoại. Sau khi cúp máy, Ninh gập máy tính xuống nhìn vào khoảng không vô định. Vậy là điều lo lắng của anh cũng đang lớn dần theo ngày. Vợ anh vẫn còn rất trẻ con và là một cô gái tốt bụng nên rất dễ bị lợi dụng.
Đối với cô ấy tình dục vẫn là một thế giới mới lạ, chính bản thân anh còn phải thừa nhận mình chưa làm vợ mình đạt đến ngưỡng cực khoái nhất, cô ấy còn chưa biết đến cảm giác đó… nếu… biết rồi có lẽ tính dục phát ra còn nhiều hơn nữa… thật đáng lo ngại… nhưng nghĩ lại thì bên cạnh Như luôn có Uyên nên Ninh cũng phần nào bớt lo, vì cô chị vợ đanh đá này của anh rất thương yêu em gái mình và quan tâm đến cô ấy. Chắc chẳng có gì xảy ra đâu, chỉ thấy thương vợ anh khi phải chịu đựng như vậy… Trái ngược với cơ thể phổng phao cực phẩm của mình thì Như có một tính cách ngây thơ rất dễ bị ảnh hưởng và lợi dụng… Đó cũng là một điều khiến Ninh khá lo lắng khi anh vắng nhà.
Ninh và Như là một cặp vợ chồng trẻ, cùng với bản tính hiếu kỳ của vợ và bản tính thích trêu chọc của Ninh thì việc Ninh thường xuyên trêu vợ với người này người kia trong khi làm tình thì ít nhiều nó cũng ảnh hưởng đến tâm lý non trẻ của Như. Nó sẽ là những tiền đề vẽ đường cho suy nghĩ đơn giản của vợ anh mỗi khi cô ấy cảm thấy cô đơn… Ninh đâu biết những câu trêu chọc thỏa mãn bản tính bệnh hoạn của mình lại mang nhiều hệ lụy như vậy.
Cùng đêm hôm ấy… lúc này đã gần 12h đêm Uyên cũng vừa đi liên hoan về, hôm nay không có Phi ở nhà nên nàng được đi chơi về khá muộn… Nhưng nàng cũng rút kinh nghiệm từ đợt trước, lần này nàng nhờ mấy đứa con gái trong công ty đưa mình về. Bước vào sân nàng nhìn thấy bố chồng ngồi ở bàn đánh cờ.
– Ơ! Bố… bố chưa đi ngủ ạ. – Mặt Uyên đỏ ửng vì say rượu, nàng khoác cái túi đi tới chỗ ông Lưu.
– Bố không ngủ được, hôm nay đi chơi vui không con… Ông Lưu bỏ chiếc điếu cày xuống và nói.
– Hôm nay liên hoan công ty xong, bọn con có đi hát một chút. Con xin lỗi khi về hơi muộn. – Uyên ra ngồi đối diện ông Lưu, tuy ông không trách nhưng phận làm dâu nên nàng cũng biết ý mà xin lỗi.
– Không sao, lần sau con chú ý giờ giấc là được, bố sợ thằng Phi nó biết nó lại mắng con… chứ bố thì thoải mái… Bố hiểu ở môi trường làm việc đôi lúc ta cũng phải xả láng một chút đồng nghiệp hay cấp trên mới quý được. Ông Lưu vừa nói vừa bốc quân cờ vào túi bóng. Có lẽ ông ngồi đây không phải vì mất ngủ mà cốt yếu để chờ con dâu đi chơi về.
– Vâng! Con cũng xin phép anh Phi rồi! Ui dời, không nói có mà ông ấy điên rồ lên ý ạ hihi, Uyên cười tủm tỉm gương mặt đỏ ửng nhìn ông Lưu.
– Vậy hả, Thôi vào nhà đi con, ở ngoài kẻo lạnh lại ốm. – Ông Lưu đứng dậy và đi vào trong nhà. Uyên nhìn theo, nàng thấy lạ hôm nay lại quan tâm mình thế… Uyên chống tay đứng dậy, nàng khoác chiếc túi Gucci lên vai, vuốt lại tóc và đi theo ông Lưu.
Vào trong phòng nàng ngồi xuống giường, mặt mũi đỏ ứng đầy mùi rượu nhưng lại toát ra vẻ xinh đẹp quyến rũ bất thường. Đêm nay cái Như không có nhà, nghĩ đến nó Uyên mới nhớ cả tối không gọi điện hỏi thăm, mà giờ cũng muộn rồi, chắc để ngày mai nàng lên viện một thể. Uyên đứng dậy, nàng lột chiếc váy dạ hội của mình xuống thành một đống bùng nhùng dưới chân, bên trên còn đúng một chiếc áo lót không gọng màu trắng và chiếc quần lót cùng màu… chiếc quần lót ren bó sát vào mu bướm và bộ mông vừa to vừa cong của nàng.
Người ta nói đi nhậu về tắm đêm là mối nguy hiểm chết người, nhưng với bản tính sạch sẽ từ nhỏ nếu không được tắm Uyên sẽ chẳng ngủ được… Hai tay nàng đưa lên bóp ngực và ép chúng vào và cúi xuống nhìn sau đó đi thẳng vào toilet. Uyên luôn tự hào về cơ thể phổng phao một cách tự nhiên của mình khó có ai sánh ngang được trừ em gái nàng.
Đêm nay ở nhà chỉ có nàng và bố chồng, từ sáng khi biết tối con bé Như không có nhà, trong nàng đã có một chút rạo rực khó tả, nàng rạo rực vì lo lắng không biết bố chồng nàng có còn lên cơn nữa không… Nhưng trong nàng lúc này cảm thấy rất hồi hộp… Cũng kể từ khi nàng về làm dâu đây là lần đầu tiên nàng không có em gái hay chồng ở cùng, vừa hồi hộp vừa thấy ngại. Bất chợt Uyên nghĩ đến cái sex toy mà nàng thủ dâm, có sẵn hơi men trong người, cơ thể nàng nhanh chóng rạo rực khó tả.
15 phút sau Uyên bước ra khỏi phòng tắm, trên người nàng mặc một bộ ngủ chất vải lanh, quần đùi và áo ngủ có cúc, bên trong nàng không mặc áo lót. Mái tóc dài rẽ ngôi duỗi thẳng xuống ngực che đi bộ ngực thả rông của mình, nhìn rất giống phong cách những hot girl người Hàn.
– Cộc cộc cộc. – Tiếng gõ cửa bên ngoài cửa phòng, lòng Uyên bình thường hồi hộp, lúc này càng hồi hộp hơn khi biết đó chắc chắn là bố chồng nàng.
– Bố! – Uyên mở cửa ngó ra ngoài.
– Uyên vừa tắm à con? Tắm đêm như vậy không tốt cho sức khỏe đâu con! – Ông Lưu đứng ngoài tay cầm một túi xôi, hình như ông vừa ra ngoài mua đồ ăn.
– Con quen rồi bố ạ, không tắm khó chịu lắm… nhưng… có việc gì thế ạ?
– Bố vừa chạy ra ngoài mua ít xôi, may quá quán bà béo vẫn mở cửa, con đói không xuống ăn cùng bố. – Vừa nói ông vừa do túi xôi lên trước mặt Uyên.
– Hmmm… Cũng được ạ… Lúc nãy con ăn không nhiều lắm bây giờ thấy đói rồi… hihi… – Uyên mỉm cười với hai bên má phính hây hây đỏ.
– Vậy để bố xuống bày ra đĩa, con xuống luôn nhé kẻo nguội. – Nói xong ông Lưu ì ạch đi xuống cầu thang. Phải nói sau những chuyện mà ông và con dâu mình đã trải qua, hình ảnh một ông bố chồng ít nói nghiêm khắc đã dần biến mất.
Có thể thời gian vừa qua ông không mở lòng với bất kỳ ai nên mới hình thành bản tính cau có khó chịu. Nhưng từ khi gặp các con dâu mình ông cảm thấy bản thân đã có sự thay đổi, ông thấy phấn khởi hơn rất nhiều, đây mới là cuộc sống thực sự mà ông mong muốn từ khi vợ ông mất đến nay.
Năm phút sau Uyên đi xuống dưới, nàng vẫn mặc bộ ngủ đó nhưng cũng không mặc thêm áo lót, nàng chỉ vén bộ tóc dài ra phía trước để che đi hai cái hạt nhỏ nổi lên trên vải áo.
– Có mỗi hai bố con mà bố mua nhiều thế? – Uyên ngồi xuống ghế, nàng vuốt lại tóc để chắc chắn mái tóc nàng đã che đi bộ ngực mình.
– Con cứ ăn đi, no thì thôi, thừa còn hơn thiếu mà! Khà khà… – Ông Lưu vui vẻ nói, không biết điều gì khiến ông phấn trấn như vậy. Uyên không nói gì nàng chỉ mỉm cười rồi lấy xôi vào bát.
– Hôm nay chơi vui không con? – Ông Lưu vừa ăn vừa hỏi, tiếng bát đũa “lạch cạch” va vào nhau.
– Dạ cũng vui ạ, con còn xin về sớm đó, mấy ông bà ấy còn đi chơi tiếp đấy ạ.
– Khà khà… Lúc nào buồn cứ đi chơi với bạn bè cho thoải mái, dạo này bố thấy con không được vui… hay do nhớ thằng Phi?
– Hmm… Cũng có nhớ chứ ạ…
– Chuyến đi này rất quan trọng, khả năng hai anh em nó không về sớm được, mong các con chịu thiệt thòi một thời gian.
– Vâng… – Uyên nói rồi tiếp tục đưa những miếng xôi bé vào miệng.
– Cái Như khi nào về con?
– Chắc ngày mai bố ạ, có khả năng ngày kia, họ báo đợi theo dõi tình hình bệnh nhân bố ạ.
– Um… Vậy à. – Nói đến lão ăn mày ông Lưu có phần không thích.
– À mà bố… con có chuyện muốn nhờ bố, – Uyên đặt chiếc thìa xuống bàn, gương mặt có chút lo lắng…
– Con cứ nói đi, có chuyện gì mà ấp úng vậy?
– Hmm… Chiều qua… cái Như gọi cho con… nó nhờ con nói với bố… hmmm… – Uyên thở dài lưỡng lự.
– Chuyện gì vậy, con cứ nói đi… Đừng ngại! – Ông Lưu chăm chú nhìn Uyên vì tò mò.
– Nó bảo… nếu ông lão ăn mày ra viện… cũng chưa thể khỏi hẳn… Nó muốn… xin bố cho lão ở nhờ một thời gian… – Uyên nói xong không dám nhìn thẳng vào mắt ông Lưu, vì Uyên biết ông Lưu rất ghét lão ăn mày. Đây là một yêu cầu khó hơn lên trời…
– Không được! Một người như lão ta, sao có thể được ở trong nhà mình. – Ông Lưu không cần suy nghĩ, liền kiên quyết.
– Bố! Nhưng… – Uyên nhíu mày lại nhìn ông Lưu, nàng biết sẽ rất khó nhưng không ngờ bố chồng lại không cần suy nghĩ mà từ chối luôn như vậy. Khi nghe được yêu cầu đó của Như Uyên cũng gạt đi một lần rồi vì nàng biết sẽ không được chấp thuận, nhưng con bé Như lại tốt bụng quá, nó nói sẽ quyết không bỏ mặc lão ăn mày khi lão chưa khỏe hẳn. Hiểu tính cách của em gái, thương em nên Uyên mới phải xuống nước xin xã ông Lưu.
– Bố xin lỗi, bố không thể chấp nhận yêu cầu này của hai con, nếu là chuyện khác, bất kể chuyện gì, kể cả các con muốn đổi xe ô tô, bố sẽ đổi cho… nhưng… haizz. – Ông Lưu lắc đầu chép miệng, ông vốn sẽ rất chiều các con của mình, nhưng yêu cầu này thực sự rất khó.
– Vâng, để con nói lại với cái Như… Con ăn no rồi, con xin phép ạ! – Giọng điệu của Uyên có chút hờn dỗi… Nàng đẩy ghế đứng dậy và đi thẳng lên cầu thang. Ông Lưu cũng đặt đũa xuống cau mày vì khó xử.
Uyên về đến phòng, nàng biết kiểu gì bố chồng nàng cũng không đồng ý, nàng cũng cảm thấy hơi khó chịu khi lần đầu tiên trong đời yêu cầu của nàng không được chấp thuận, nàng không quen với điều đó.
Trước đây khi còn bé hay khi học đến cấp ba đại học, chỉ cần nàng đứng ra xin phép thì bất kể điều gì cũng được thông qua, và bất kể đó là ai. Vì Uyên là một cô gái vừa xuất sắc vừa xinh đẹp. Không ai có thể từ chối yêu cầu của nàng nhanh như ông Lưu. Điều này khiến Uyên cảm thấy rất buồn.
– Cộc cộc cộc. – Tiếng gõ cửa vang lên. Uyên ngồi lý trong phòng vì đang giận, đến khi tiếng gõ cửa thứ hai vang lên nàng mới ra mở hé cửa chỉ đủ ngó một mắt ra ngoài.
– Thế khi nào lão ta về? – Ông Lưu đứng ngoài cửa miễn cưỡng nói.
– Ngày mai hoặc ngày kia ạ. – Uyên nghe thấy vậy liền mỉm cười và mở hẳn cửa ra, gương mặt đỏ ửng và ánh mắt hơi trùng xuống khiến nàng trông rất quyến rũ.
– Nhưng con bảo với Như đưa lão về buổi đêm, bố không muốn hàng xóm biết…
– Vâng, con hiểu rồi, mai con bảo với cái Như… Con cảm ơn bố hihi. – Uyên tỏ ra vui mừng khi yêu cầu của nàng được chấp nhận, nhưng có một điều gì đó khiến nàng không hoàn toàn yên tâm vì không thể nào được chấp nhận dễ dàng như vậy được. Nàng với ông Lưu đứng im nhìn nhau tầm 2 giây, bỗng không gian yên lặng hẳn đi, có lẽ ông Lưu đang lưỡng lự điều gì, còn Uyên cũng đang chờ ông nói, cả hai tự tạo ra một không gian ngượng tái mặt.
– Thôi, con đi ngủ đây. – Uyên ngại quả nàng đành lên tiếng trước, nàng đóng cửa lại, bất ngờ bị tay ông Lưu chặn vào thành cửa.
– Nhưng… bố có một điều kiện. – Ông Lưu lưỡng lự mãi mới dám nói ra. Cảm giác của Uyên hoàn toàn chính xác, Uyên còn biết chính xác điều ông chuẩn bị nói là gì. Tuy đã đoán trước được nhưng nàng vẫn cảm thấy hồi hộp. Không sao… có lẽ ông ấy cũng chỉ nhờ thủ dâm hộ thôi… Chuyện này nàng đã làm một hai lần nên cũng cảm thấy dễ chấp nhận hơn.
– Con biết ngay mà… dâm tặc… – Uyên lườm ông Lưu, bình thường nàng không dám nói ra những lời như vậy, nhưng thời điểm này nàng đã biết quá rõ tính ông Lưu và một phần do nàng đã có hơi men trong người nên lỡ nói ra câu “dâm tặc”. Chất chứa trong câu nói đó là một chút tinh nghịch chiều chuộng dành cho bố chồng. Ông Lưu nghe thấy vậy chỉ nở một nụ cười gian xảo khiến khóe mắt già nua của ông hiện đầy vết chân chim.