Truyện du học Hàn Quốc

2 đứa lang thang lượn dọc con phố mua được xuất gà rán với 4 chai bia dắt nhau ra bờ kênh sau ga ghế đá bú. Tao rút điếu thuốc ra hút. Điếu thuốc, chai bia, cô gái, thật là hộ với cái cảnh này. Gió cuối xuân man mát mà cũng hơi lạnh, gió đu đưa rồi dập dìu rồi đu đưa sự thay đổi làm người khác không biết đâu mà lần, nó như biến cố cuộc đời vậy, lúc nặng, lúc nhẹ, lúc khủng hoảng, lúc êm đẹp. Vừa kéo thuốc vừa vừa miên man nói những điều đang suy nghĩ với Hyun. Hyun dường như không hiểu lắm, có lẽ không biết nên nói lại thế nào nên ẻm đổi luôn chủ đề: mày sống ở đây lâu chưa, mà tiếng hàn tốt vậy. Tao hiểu vì sao nó đổi chủ đề nhưng cũng có chút mất hứng. Tao ngồi thẳng lưng dựa vào ghế kéo nốt hơi thuốc rồi nói những điều lạc đề nội dung đại khái: cuộc sống rồi sẽ trải qua đắng cay ngọt bùi, có làm thì mới có ăn, có lăn xả mới hiểu sự đời. Ẻm nói tiếng việt hơi lớ lớ: "như ông cụ non" mà làm tao giật cả mình. Rồi hỏi ai dạy nó câu đó vậy rồi 2 đứa đổi nội dung qua ngọai ngữ một cách vui vẻ… bú hết 4 chai bia, gà thì thừa cả đống, 2 đứa ngồi chia sẻ cho nhau những vấn đề về cuộc sống của nhau. Ẻm có lẽ cảm thấy những du học sinh nói chung và tao nói riêng rồi tự hỏi bản thân nếu nó bị ném vào môi trường như này chắc không thể chịu được. Tao vỗ tay vào vai ẻm rồi bảo:" nền tảng của sự tiến hóa là thích nghi, nếu mày thể đạt được nền tảng để tiến hóa được thì sau này mọi người sẽ gọi mày là khỉ vàng Châu Á đúng nghĩa." ẻm gật gù rồi dựa vào vai tao đăm chiêu nhìn vô định rồi lại hỏi anh có ví dụ nào thực sự thuyết phục không?. em có biết bơi không?-Tao hỏi lại. Ẻm lắc đầu ngoay ngóay. Ngày trước anh cũng vậy, anh cũng không được ai dạy bơi cả. Cái lúc vui cùng đám bạn anh có nhảy xuống một vùng nước sâu, anh nghĩ mình đã chết lúc đó tuy nhiên trong lúc gần như tuyệt vọng nhất thì anh lại bình tĩnh trả lời những câu hỏi tự anh đặt ra trong lúc đó. Mình sẽ chết ư? Gia đình mình sẽ thế nào? Mình còn quá trẻ mà? Mình còn chưa thể trở thành người lớn mà?... Thế rồi anh cố gắng vùng vằng cơ thể rồi nổi lên, anh cố hít một hơi sâu rồi tiếp tục vùng vằng cơ thể giống những thứ anh đã thấy trên tivi vậy là anh đã sống trước sự bàng hoàng, xanh mặt của đám bạn. Mọi thứ chỉ chỉ diễn ra đúng 1 phút. Vào lúc khó khăn nhất não bộ em sẽ hoạt động hết công xuất rồi hợp tác các cơ quan để tìm ra giải pháp thích nghi. Nhưng những kết hợp nó dựa trên lượng kiến thức em đã có và dựa trên những tham vọng của em.

Vậy nên để thích nghi tốt nhất em cũng nên trang bị cho bản thân một vốn kiến thức nhất định và nên tìm cho mình một mục tiêu không thể đạt được để thúc dục bản thân. Em ngước lên nhìn tao rồi bảo: Hay anh dạy tiếng Việt cho em nhé, em sẽ bảo bố mẹ đổi giáo viên. Tao vừa nghĩ vừa nói suy nghĩ của em còn mơ mộng và không thực tế. Rồi nói tiếp: anh có thể gặp em và chia sẻ, giải đáp cho em những vấn đề xã hội mà em thắc mắc chứ anh không thể làm giáo viên của em được. Nếu anh không được thử thách bản thân thì sao anh có thể cho em được phải không?. Ẻm gật đầu xoành xoạch. Nhìn điện thọai đã 3h. Tao bảo để anh đưa em về nhưng dường như ẻm chưa muốn đứng dậy. Ẻm nói nhỏ kiểu thì thầm: ở bên anh em thấy mình thật nhỏ bé, em muốn ở lại một chút nữa. Cũng đành thôi chứ biết sao được. Ẻm dựa vào vai, tao khoanh tay nhìn thẳng, cảm giác thật ình yên. Được lúc thì em trượt đầu xuống đùi tao ngủ gật. Là thằng con trai tao cũng cởi cái áo khoác mỏng của mình mà đắp lên cái thân hình bé bỏng đấy. 6h mặt trời bắt đầu len lói qua những ngọn núi lô nhô. Ánh sáng hắt vào mắt ẻm lồm cồm ngồi dậy. Đưa ẻm về rồi bắt taxi về nhà cho nhanh. Tắm rửa xong đánh bát mì tôm rồi lại tất bật sách vở, giấy tờ, áo quần rồi qua phòng Ống Điếu gõ cửa đi học như mọi ngày. Đến lớp tao gắng gượng học tử tế, giáo viên thấy tao có vẻ mệt mỏi, mắt lờ đờ nên bảo ngủ đi nếu muốn. Ối zời cô bảo ai chứ bảo em thì em ngủ liền. Đánh một mạch hết buổi Ống Điếu gọi tao dậy. Đi rửa mặt rồi Xuống khu hút thuốc rút điếu bú tạm cho tỉnh người. Mấy thằng Tàu, Việt, Nga (bọn này là hội nghiện thuốc rồi, đéo phân biệt giai cấp, tầng, lớp, lúc bú thì chia ngọt sẻ bùi mời nhau từng điếu. Cứ như anh em trí cốt) cũng đi cùng, bọn nó hỏi han sao mệt mỏi các kiểu, quan tâm vãi lone. Tao bảo đi làm mệt. Đứng nghe bọn nó xạo lone xong thì lại xách cặp chạy ra ga. Đón chuyến tàu sát giờ tới văn phòng. Mấy hôm đầu đi làm thì nghiêm chỉnh đúng giờ, tác phong làm việc nghiêm chỉnh lắm. Hôm qua sếp khen xong nên tao lại tự hào rồi kệ mẹ nề nếp. Đến văn phòng sát sàn sạt giờ làm. Đéo muốn nói là muộn mẹ 5p. Chào hỏi các tiền bối rồi pha cốc cà phê đem vào bàn mở cái lap cắm sạc. Đêm qua không về nên lap hế cụ ló pin. Đợi saic lap tao mở máy tính công ti ra xem có gì hay không. Nói thật từ hồi đi làm đến giờ chắc đây là lần thứ 2 tao đụng tới máy tính công ti. Một phần vì dùng không thuận tay không thuận mắt, các thư mục sắp xếp lộn xộn. Một phần vì cái lap của tao quá tốt nên dùng luôn lap của mình cho tiện. Mở máy click vào cấu hình xem thì thấy hóa ra trang bị tốt vcl. Cấu hình này mà dựng video thì cứ phải gọi là perfect. Tao mò lên mạng tải đế chế về thi thoảng chơi cho đỡ căng thẳng. Vừa cài xong thì thấy sếp gọi bảo vào hỏi việc. Lon ton đi vào thì thấy sếp soạn sẵn một tập hồ sơ dày cộp như cái thùng. Rồi bảo tao xem qua nếu thấy vụ nào làm được thì làm giúp vì dạo này khách hàng người Việt nhiều quá 2 anh việt kia hỗ trợ không kịp. Tao ngồi lật lật xem xem rồi cầm 5 bộ bảo em nhận mấy vụ này. Ổng đắc trí bảo: đúng 5 bộ 2 thằng kia lắc đầu đấy. Nếu mày làm được tao trả cho mày 2 phần lương. Tao nghĩ một lúc rồi tặc lưỡi OK". Ôm 5 tệp hồ sơ dày tầm 15cm định quay lại bàn nghiên cứu iỏng gọi bảo bình tĩnh rồi kéo trong ngăn bàn ra tập nữa ném cho tao. Bảo kế hoạch quảng cáo, làm hình ảnh tháng này, có cả kế hoạch định hướng công ti bảo tao xem qua nếu thấy không ổn chỗ nào thì báo, vì tao làm mảng hình ảnh, quảng cáo nên cũng hiểu tương đối tình hình công ti tốt ở đâu tệ ở đâu. Hơn nữa chắc thằng lone này muốn test sức chiến của tao đây mà. Tao Ok với điều kiện cho tao nghỉ cả thứ 7 nhưng vẫn được nhận lương. Lão bảo nếu tao làm hết đống đó đúng tiến độ thì ngày nghỉ giò làm, lương bổng không thành vấn đề. Đặt cái kịch xuống bàn. Mấy thằng cha Uzbith, Việt, Thái cứ nhìn tao rồi nhìn nhau tủm tìm cười. Địt mẹ chắc lại bị 2 thằng sonbe chơi đểu gì rồi. Đã thế bố làm cho chúng mày thấy. Ngồi lật đống hồ sơ xem đi xem lại, đọc đi đọc lại mà quên mẹ quy tắc 15p. Thế là ngồi một mạch tới 17h báo thức kêu thì tao mới nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. Mắt hoa hoa mờ cả đi, đầu loạng choạng suýt ngã. Tao cố đứng 1 lúc cho ổn định rồi rót cốc nước tu ừng ực. Cho hết tài liệu vào hộp xách (bên này có cái hộp đựng hồ sơ tiện phát, nhỏ gọn, đẹp như cái vali thôi nhưng nó chia ngăn và tỉ lệ rất chuẩn nên bỏ hồ sơ vào tiện lắm) của công ti ôm luôn qua 7/11 để tối đem về ngâm cứu luôn chứ quay lại lấy lại phải quét vân tay, lò mò có khi hết mẹ nó tàu về. Hôm nay 7/11 lại không có khách mấy nên tao tranh thủ lôi bản kế hoạch ra đọc trước rồi ngồi gạch chân note lại luôn. Tgian không có làm được tới đâu hay tới đấy.

24h15 mới vác xác tới nhà Ống Điếu, tay xách nách mang đống tài liệu.Ống Điếu nhì kiểu chán nản rồi lắc đầu ngoai ngóai. Ăn cơm xong cũng chị kịp ôm nhẹ cái lại phải hồng hộc về phòng tắm rửa rồi miệt mài đèn sách. Sáng mai báo thức thì tao mới tỉnh, đêm qua ngủ lúc nào đéo hay. Tao nhắn tin cho giáo viên xin nghỉ học 2 ngày cáo ốm rồi dặn Ống Điếu bảo tao ốm nặng. Thế mà đến lớp cô giáo hỏi các bạn xong tưởng thật bảo lớp góp tiền đi hỏi thăm. Tan học thì Điếu gọi điện báo tình hình luôn. Thế là tao vội dọn đồ rồi giặt khăn đắp lên trán nhảy lên giừơng nằm ra vẻ mệt lắm. Tính ra từ trường về nhà tao tầm 7p- từ nhà tao ra ga nếu đi bộ tầm 12p taxi tầm 4p- bọn nó tới tầm 10p, thay quần áo 5p. Thế là vẫn kịp chuyến tàu sát giờ làm. Nằm tầm 2p thì thấy có tiếng chuông cửa. Đúng thời gian tao tính toán. Thế rồi tiếng tít tít vân tay mở cửa. Tao đoán là Ống Điếu mở rồi. Tao nằm im chuẩn bị tinh thần giả vờ. Cả lớp lao vào bọn nó hỏi thăm các kiểu rồi thằng Mỹ đưa tao cái Phong Bì bảo mua thuốc uống cho nhanh khỏi. Bọn nó vào rồi lộn xộn cả đống, đồ ăn vặt của tao mà địt mẹ lũ tàu nó lôi ra ăn như nhà nó, ăn xong thì đéo chịu vứt rác đúng chỗ loăng quăng 1 đống trên bàn. Hồi hộp hóng đồng hồ được 7p thì tao giả vờ bảo mệt muốn ở một mình. Rồi nháy Ống Điếu bảo bọn nó về. Chúng nó vừa đóng cửa thì tao bật dậy thay quần áo thật nhanh, cầm lọ nước hoa xịt xịt rồi tay xách nách mang đống đồ vội vã ra bấm thang máy nghĩ lại đống rác trên bàn tao tặc lưỡi kệ mẹ tối về dọn. Xuống tới thì bọn nó chỉ mới đi tới khuôn viên chung cư. Tao lại phải chạy vòng ra cổng phụ vẫy cái taxi và cút. May vãi lone tới văn phòng sát sàn sạt giờ làm không lệch 1 phút. Chỉnh lại trang phục rồi hẹ nhàng bước vào pha cốc cà phê đem lại bàn làm việc.

 
Nghỉ học 2 ngày vừa đủ tgian ngâm cứu hết đống giấy tờ linh tinh. Ngàyt6 tao đến lớp học tập chăm chỉ. 2 ngày nghỉ ở nhà làm việc tối đủ tgianngủ rồi nên đéo sợ buồn ngủ nữa. Chiều thứ 6 đến văn phòng sửa lạimột chút nữa là ok rồi. Tao vào phòng sếp xin mai nghỉ theo kế hoạchđể có tgian hoàn thành hồ sơ. Mặt tao giả vờ giỏi lắm sếp có lẽ địnhbùng nhưng rồi cũng phải gật. Nước ra ngòai thầm nghĩ: bố mày xonghết rồi lừa chúng mày thôi. Đi làm ca 2 ở 7/11 cũng nhờ thằng đồngnghiệp làm ca chiều mai để nghỉ cả ngày cho sướng. Thằng lone kia bảo không được thì tao đập cho 20 đô vào mật thì lại cùoi toe toét gật lấy gật để. Vậy là t7 chủ nhật được nghỉ chọn vẹn rồi. Tao gọi cho Ống Điếu hẹn đi chơi 2 ngày luôn thì ẻm bảo trước hẹn thế lào cứ thế mà làm, mai bận đi làm đẹp với đám bạn rồi. Địt mẹ con yêu tinh này. Nay còn từ chối cả lời mời của zai đẹp. Tao vừa lướt inst vừa suy nghĩ mai làm gì cho hết ngày thì lướt đến ảnh của Hyun. Đúng rồi bốc máy gọi luôn: "bô sê yô… OkOk….Vậy nhé. " thế là T7, CN, T2 bố mẹ Hyun lại đi công tác Nên t7 qua nhà ẻm chơi. Tâm đắc tàm tạm ngày mai lại gạ được đứa nữa nấu cơm cho ăn rồi. Sáng thứ 7 tinh mơ, ánh sáng len lỏi qua cửa sổ lấp ló xuyên qua rèm cửa rọi thẳng vào mắt. Đéo sao tao quay mặt vào tường ngủ tiếp. Thế đéo nào nằm trằn trọc không thể ngủ thêm được. Tao bật dậy pha cióc cà phê mặc cái quần(đi ngủ toàn mặc mỗi sịp với ba lỗ) đi ra ban công bú điếu thuốc. Nhìn trên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải. Vươn vai kêu cái rặc. ngồi xuống cái ghế rút điếu thuốc ra dựa vào lan can bật lửa rồi hít vào và nhả làn khói ra. Mặt phê phê, đầu lâng lâng. Hút thuốc sáng vẫn cứ là đỉnh nhất. Đang phê pha với bao vina thì liếc qua ban công nhà đối diện. 1 em xinh tươi tóc búi lên, mặt trái xoan, dáng đẹp mặcquần đùi ở nhà ngắn đến bẹn, mặc c ái áo 2 dây hở cả một phần bụng khá trẻ bước ra vươn vai tập thể dục. Nó quay qua thấy tao ngồi nhìn chăm chú thì ngại quay đi. Chắc do mới dậy chưa trang điểm. Tao đứng dậy. Cố tình nhìn nó đăm chiêu hơn. Cứ mỗi lần nó qua lại thấy tao có lẽ không được thỏai mái. Nên ra vẻ mặt khó chịu đi vào Hình như còn chửi tao biến thái nữa. Sáng ra chưa gì đã được rửa mắt, khá thích thú, cười hihi bú hết cốc cà phê rồi vào. Chưa 8h sáng mà lone Hyun đã gọi rồi. Bô sê yô…. Yê….yê….a lát so…. àn tuê…. Chôm nựt kê oa….. Ôke.

Nó bảo bố mẹ nó hôm nay đi công tác, hỏi xem tao có nhớ không. Rồi bảo tao qua sớm. Nhưng tao bảo muộn muộn mới qua được. Nói xong tao vứt điện thọai xuống ghế đi vào tắm tắp, đánh răng rửa mặt xong chạy qua phòng Ống Điếu gõ cửa. Không thấy có dấu hiệu gì. Tao mở khóa vào xem thì đéo thấy ai. Có mỗi tờ note ghi: em đi seoul với Bây Rich từ sáng, thức ăn em nấu sẵn rồi anh ăn rồi đi chơi đâu đấy đi nhé. Thế nà lại túc tắc đi về. Hội tàu mà đi với nhau chắc phải đêm mới về. Tính sơ sơ đi lại cả tàu cả bus cả taxi cả bộ cũng mất mẹ 1 tiếng vào nghe bọn nó tư vấn rồi làm tóc cũng phải 3 tiếng, xong đi chơi đi bời đi ăn đi abyz cũng phải đêm mới về. Tao lạ cái mẹ gì nữa. Về thay quần áo, lục tủ lấy lọ sáp thì thấy cái lọ nước hoa hôm trước Pháp tặng. Cầm nên xịt mấy cái rồi túc tắc đi ra ga. Bốc điện thọai gọi phát thì 4 phúc sau ẻm ra đón. Hôm nay ẻm mặc khá là thời trang, áo choàng kaki đen, quần jean bó đen, Balenciaga tripS đen, áo phông xám hơi bóng sơ viên, đeo kính đen vuông nhùn khá ngầu. Mặt trang điểm cũng kiểu như mấy con diễn viên người mẫu. Cái kiểu này là 1 trong 6 kiểu trang điểm mà cả nước này nó dùng. Tìm được đứa nào có phong cách trang điểm khác thì khó lắm, hoặc là nó đéo trang điểm. Nay nhìn ẻm như người mẫu may mà cách mặc của tao cũng mới mẻ, chững chạc, quần áo của tao toàn trend vượt tgian, đồ tối giản nên khá dễ mix mà cũng không sợ bị lỗi thời chứ không tao lại viện cớ về mẹ nó đi chứ đi cùng người đẹp như này tự ti vãi lone. Tao bắt chuyện trước: "thế mày không ở nhà học bài à, ăn mặc lồng lộn ra đường làm gì" nó bảo xin giáo viên nghỉ hôm nay rồi. Nó chuẩn bị từ sáng để đi chơi. Tao còn lạ đéo gì gái hàn chúng mày. Khác gì mấy cô em sang chảnh Việt Nam bọn tao đâu. Thế rồi nó rủ đi lotte world(bọn mày có tgian nghiên cứu cái này, nằm ngay giữa lòng thủ đô rộng tầm vài Ha vui chơi thì bét nhè, sau này có tới Hàn Quốc có cơ hội thì đến) tao lắc đầu bảo "mày ăn mặc như này thì vào đấy chơi mấy trò trẻ con à" thế rồi nó xị mặt ra. Thực ra tao đéo muốn đi lắm vì đợt này đang mùa cao điểm phải xếp hàng lâu vé vào tầm 60 đô không có khuyến mãi Tiền vé cho 2 đứa đi chơi các cái khác loanh quanh thành phố cho lành. 2 đứa cứ bước đi chẳng biết về đâu. dạo bước tới Starbucks thì tao bảo vào uống cà phê. Oder 2 cà phê với 2 cái bánh hết tầm 30 đô rồi vác ra ghế ngồi. Tao thì quen cái nỗi cứ đến Starbucks là lại nói chuyện công việc thế là tao hỏi nó về ông chú làm xây dựng ở VN thì nó kể đại khái ông này ngày trước làm tài chính cho huyndai motor đến năm 2013 thì li dị vợ. Ông này chán quá xin chuẩn qua màng xây dựng rồi được phân về VN. Nói chuyện lúc thì nó bảo bao giờ về VN bảo nó. Nhỏ này muốn đi du lịch VN lâu lắm rồi mà chưa có việc. Nhắc đến chuyện về tao mới nhớ ra cũng lâu lắm rồi chưa về. Tao lôi điện thọai ra xem lịch tầm giữa tháng sau là kì nghỉ ở trường nên tao cũng gọi cho sếp luôn tầm giữa tháng sau xin nghỉ 1 tuần thì ổng bảo OK. Thế là tao đặt vé luôn. Hyun cũng hớn hở bảo sẽ xin phép bố mẹ về cùng. 2 đứa lan man nói chuyện về Việt Nam. Tao cũng chia sẻ thật lòng là không thích người Hàn lắm rằng người tự kiêu, sĩ chó, lật lọng các kiểu thì em bảo không chỉ với người Việt đâu mà Hàn với Hàn bọn nó cũng thế. Ở cái quốc gia này cứ có một tí tiền là lên mặt. Hyun kể về lần chị họ ẻm đang làm cho một starup chị nó cày hùng hục cả đêm cả ngày đến chảy cả máu mũi phải nhập viện. Thằng sếp nó chăm lo tử tế lắm, cứ như yêu nhau vậy mà đến lúc công ti có tiếng có tăm gọi vốn đâu đấy được tầm 500 nghìn, tiền gọi được nhiều thì việc nhiều chị họ thì sức khỏe không tốt nên làm không thể đạt đúng tiến độ. Thằng chủ tạo áp lực ghê lắm. Đến lúc không thể chịu được nữa xin nghỉ việc thì qua ra ghét nhau như chó với mèo. Miên man cũng bú hết cốc cà phê. Tao lại hơi hơi thèm thuốc vì mỗi lần đi gặp đối tác hay bàn cviec ở đây tao đều đi ra hút thuốc sau tgian dài mệt mỏi như một thói quen. Đứng lên ra hút thuốc nghĩ về cty mình đang làm.

 
May mà sếp mình là người gốc việt chứ không giờ này tao đéo thể thỏai mái mà tự tung tự tác như này. Uống cà phê, đi ăn nhẹ thì Hyun rủ về nhà nó chơi. Nhà trên tầng 26. Địt mẹ nhà rộng vcl. Cái nhà tao đang sống 50m2 1 phòng ngủ một phòng khách 1 bếp 1 giặt là, 1 tắm mà tao đã thấy rộng vl rồi. Qua nhà này mới biết thực sự bọn hàn nó sống ra sao. Đếm sơ sơ tao thấy 1 phòng ngủ chính 2 phòng ngủ phụ, 2 nhà tắm chung, phòng ăn chung với phòng khách, phòng nấu ăn riêng phòng giặt là và ban công rộng vl. Thiết kế theo kiểu nhà bắc âu mỹ tân thời. Đơn giản, vuông vức, màu sắc xanh da trời nhẹ cảm giác mát mẻ thoáng đãng. Tao đi theo Hyun vào phòng nó thì cảm giác nhà này có 2 mặt view ngắm trọn thành phố. Tao hỏi ra thì biết căn này mua được gần chục năm rồi từ ngày nó còn bé. hồi đó mua khoảng 700k. Điều chỉnh lạm phát sơ sơ thì bây giờ nhà này tầm khoảng 900(~19 tỉ việt). Nhà rộng tầm 250m2. Đéo mẹ cả đời tao cày cuốc chắc cũng đéo mua được một góc. Tao hỏi bố mẹ nó làm gì thì nó cũng thật thà kể mẹ nó trước làm giáo viên được tgian thì qua công ty bố làm. 2 vợ chồng đang làm về kinh doanh du thuyền cỡ nhỏ với ô tô. Vậy là giải quyết được câu hỏi tại sao nhà giàu mà nhỏ này lại ngoan ngoãn, không chảnh, không ăn chơi như vậy, mẹ làm giáo viên chắc ngày nhỏ Hyun phải lớn lên trong sự khắt khe của gia đình. Tao hỏi thêm: nhà này đứng tên em phải không? Em xòe mắt ra hỏi bảo sao anh biết. Zời, mày quên tao đang làm ở đâu à, tao lạ lẫm gì răm ba cái trò né thuế của chúng mày. Bên này áp thuế căn hộ cao cấp khá cao nó như thuế hàng hóa xa xỉ phẩm khi mua ô tô ở VN mà bọn mày phải chịu vậy. Nhưng thuế này lại không áp dụng với những người chưa có thu nhập, người đặc biệt ví dụ như người già hoặc trẻ vị thành niên căn nhà này mua từ ngày nhỏ này đang còn vị thành niên 14-19. Hyun rót nước bảo tao ngồi chơi rồi đi vào phòng nó đóng cửa cái. Taocứ la cà xem nội thất căn nhà, nhà này đồ đạc đơn giản nhưng để ý kĩ thì toàn đồ đắt tiền tao la cà xem từ tủ rượu đến góc bếp, địt mẹ nhà này dùng full đồ samsung toàn đồ trong hệ sinh thái iot. Mà lại đẹp nữa. Toàn những đồ bên ngòai rất khó mua. Lượn lờ nhùn ngắm chán đi thì tao ra ghế ngồi bấm ti vi xem. Quả tivi 65 inch to tướng(năm 2015-16 mà có quả tivi này là khủng rồi) Được 15 phút gì đấy thì Hyun bước ra, đã thay quần áo ở nhà, khá kín đáo nhưng cũng hở đúng chỗ cần hở. Ẻm gọt hoa quả rồi ngồi xuống cạnh tao. Tao hỏi em biết nấu ăn không? Thì ẻm bảo không giỏi lắm. Thế rồi rủ ẻm vào bếp nấu ăn. Tao nấu món thịt chua ngọt ẻm thì nấu món gà hầm sâm của Hàn. 2 đứa vừa nấu vừa đùa vui phết. Ăn uống xong nhìn điện thọai mới có 19h.

Còn sớm chán. 2 đứa rủ nhau xem phim Ma. Cứ đến đoạn kinh dị, giật mình thì ẻm lại nhảy vào ôm lấy tao. Còn với tao thì thấy nhạt vờ lờ. Xem được nửa tập thì tao bảo phim này xem chán lắm không sợ thế rồi 2 đứa lại lướt lướt tìm phim khác. Nhân lên nhấn xuống thì thấy phim 50 sắc thái 1. Tao hỏi xem phim này chưa thì ẻm lắc lắc bảo có mấy khi xem phim đâu. Tao tặc lưỡi nhấn vào, thì nó bắt mua giá khoảng 1,2 đô. Kệ mẹ nhấn mua luôn. Công nhận nhận xem sex trên cái tivi to nó sướng thật. 2 đứa xem không nói một lời nào, thằng cu thì cứ nhô lên lại lặn xuống liên tọi. Chắc con nhỏ kia cũng ướt đẫm rồi nhưng đéo dám gáy, sợ gáy ra tiếng nào tao tịt mồm địt luôn thì mệt. Đến cái đoạn thằng kia cầm roi vụt vào đít con kia thì Hyun mới hỏi sao lại đánh như thế đầy ngây thơ. Tao hỏi muốn thử không thì ẻm đạp cho phát bảo điên à. Rồi chui vào đầu ghế sofa ngồi du dú 1 góc. Lúc sau đến đoạn bọn nó chia tay thì phải ẻm mới khóc rồi lại lên xác ra ngồi cạnh tao bảo thằng kia đểu vờ lờ, chịch, đánh con nhà người ta như thế rồi chia tay. Lúc nữa thì thấy vài giọt nước mắt lăn ra bảo con trai tệ thật. Tao cứ kệ cho nó tự thọai. Cuối phim tao quay qua nhìn Hyun chằm chằm. Nó cũng quay lại nhìn đm chiêu thế rồi tao tiến sát lại hôn nhẹ nhàng, tay vòng qua ôm ẻm. 2 đứa bú nhau chùn chụt, mút lên muốn xuống nuốt lưỡi, đá lợi các kiểu. Tao đẩy ẻm nằm dựa xuống ghế rồi tiếp tục hôn, 1 tay mò mò bóp vếu, ẻm không mặc áo ngực thì phải, cảm giác chỉ có mỗi lớp áo ngủ bọc lên. Hôn nhau 5-10 phút rồi tao dừng lại. Ngồi dậy giả vờ sửa soạn rồi bảo muộn rồi anh về đây. Ẻm cầm tay níu lại bảo ở lại chút nữa, em ngủ rồi hãy về, chứ ở một mình em sợ lắm. Tao giật tay lôi ẻm đứng dậy. Rồi hôn cho cái nữa. Người đẹp rủ ở lại chả nhẽ từ chối. 2 đứa bật vài bài nhạc âu mỹ ngày xưa bài no name no face no… gì đó. Rồi chơi đùa chạy nhảy vui vẻ quanh nhà. Tao vô tình chạm tay đánh rơi cái cốc thủy tinh uống rượu vang gãy làm đôi. Ẻm xanh mặt nhặt lên ghép ghép mãi đéo lại. Tao nhanh ý rủ ra mấy cửa hàng tiện lợi mua keo dạng như 502 về dán lại. Thế đéo nào keo đổ tới đâu thì chảy tới đấy nó không hề kết dính được. Tao bất lực, chỉ biết xin lỗi. Ẻm bảo không sao đâu li nhà em đầy (sau này tao mới biết cặp ly giá 3000 sản xuất giới hạn tại Đức). Thế rồi 2 đứa lại nhìn nhau nói chuyện cười ha hả. Tầm 11 rưỡi đêm thì bảo đi ngủ đi. Đưa ẻm vào phòng nằm ôm nhau, chỉ ôm nhau. Được 15p ẻm ngủ thì tao nhẹ nhàng xách đít đi về. Vẫy cái taxi về phòng tắm rửa thì thấy Ống Điếu gọi điện bảo qua ẻm cho xem cái lày. Tao sấy tóc xong rồi qua nhà Ống Điếu địt mẹ làm quả không thì tao khen hợp lắm. Tao vào phòng ngồi xuống thì Ống Điếu lấy ra cái áo sơ mi tím xanh với cái áo vét kiểu của mấy thằng ca sĩ hàn chứ không phải đồ công sở, cái kiểu vét mặc với quần gì cũng được ấy, mỏng dính. Điếu bảo tao thử rồi lôi điện thọai ra chụp bảo hợp lắm. Tao lôi tay ẻm giật vào lòng hỏi: thế có muốn hợp tác không thì ẻm cười bảo đợi em tắm đã vừa đi về nên bẩn lắm. Rồi phủi đít đứng dậy nháy mắt xong chiu vào phòng tắm. Tao thì đứng dậy dọn cái đống hộp wuần áo xong làm cốc trà ra ngòai ban công bú điếu thuốc ngồi nhìn ngắm những ánh điện khuôn viên. Lại nhớ đến cô em Ban công hồi sáng. Rồi chẹpchẹp miệng nghĩ làm sao mà ngon bằng Hyun được. Ơ cái đệt sao lại là so sánh với Hyun mà không phải Ống Điếu nhỉ rồi tao lại phải ghép thêm Ống Điếu vào suy nghĩ: mà Hyun thì làm đéo gì ngon bằng Ống Điếu được. Mặt thì có thể xinh hơn nhưng dáng thì Ống Điếu chấp nửa cuộc đua. Phì phèo 2 điếu thuốc thì tao vào phòng ngồi lướt inst, thả tym mấy cô em ngon nghẻ. Lướt lướt thì thấy cô giáo mới của trường. Nghe bảo vừa tốt nghiệp đại học rồi qua phòng Học Tiếng bọn tao dạy luôn thì phải, khá xinh tao cũng mới thấy một vài lần lúc ra chơi. Cô Xinh đăng ảnh bikini với dòng cap: hạnh phúc cùng tình yêu. Tao click vào trang cá nhân xem thì thấy hay chụp ảnh với thằng lone nào đấy cũng khá đẹp trai, mặt mũi sáng sủa hơn cả tao. Tao tặc lưỡi tự an ủi: zời, có bồ rồi thì mất hấp dẫn rồi cô ơi. Rồi ném điện thọai qua một bên ngồi thong dong ngước mắt lên trần nhà thở dài. Đợi Ống Điếu ra thì vồ lấy lao vào giường luôn. 2 đứa quật nhau eo éo 2 hiệp liên tục rồi nằm ngủ luôn, từ hôm đầu xong tao định hướng cho uống thuốc hằng ngày luôn nên cũng đéo lo lắng gì nữa. Mỗi lần phịch là bắn phòn phọt vào thôi. Chưa 7h sáng, ngủ chưa đủ giấc thì cái báo thức nó kêu khó chịu vãi cả lone. Tao chùm gối ngủ tiếp thì ẻm dậy đạp tao phát bảo dậy ngay tên kia. Hôm nay đi hẹn hò đấy. Địt mẹ nó thế là phải dậy. Đêm qua 2 phát nên mệt vãi lone. Lao vào nhà tắm 2 đứa tắm chung xong mặc lại quần áo. Hút xong điếu thuốc thì về nhà thay quần áo. 2 đứa lon ton ra ga đi seoul. Điếu dẫn tao đi quán cà phê đầu buồi gì toàn cây với cối, hoa với hòe, giá thì đắt đéo kém gì Starucks. Tao theo thói quen oder 1 latte 1mocha với 2 cái bánh chee. Ẻm thì chụp chụp chẹt chẹt chạy nhảy khắp quán. Tao thì kệ mẹ ẻm đá mẹ 2 cái bánh luôn cho ấm bụng. Thấy cũng tội nên chạy ra oder 2 cái bánh nữa coi như chưa đụng chạm gì. Vậy là kết thúc ở quán cà phê mốc được 3 cái bánh vào bụng khá yên tâm.Tầm trưa thì rủ nhau ra công viên sông Hàn lượn. Nói chung là thỏai mái phết. Cái nắng Hàn cuối xuân đầu hè dễ chịu, không gắt, đủ ấm, gió thì nhẹ nhàng thổi thi thoảng giật lên từng làm tóc Ống Điếu phấp phới dại dại mà hấp dẫn phết. Điếu dạo bước từ từ, tay vắt ra sau chân váy, áo khoác ngắn phấp phới, với cái hài da cao gót nhè nhẹ duyên dáng ra gì phải biết. Tao đi sau lôi con samsung s6 edge+ ra quay lại cái cảnh này. Ẻm thi thoảng lại cười hi hi rồi cũng dùng tay giả vờ như vô tình tạo dáng làm nên thước phim kĩ niệm đẹp đúng nghĩa. Lượn nửa cá công viên thì ẻm chạy lại lôi tay tao bảo đi ra đây xem cái lày thế rồi ẻm lôi tao chạy ra chỗ có người đang chuẩn bị gì đấy Hỏi ra mới biết 2 tiếng nữa phong tỏa công viên bọn tao nên di chuyển ra các bên bờ để tối xem pháo hoa. Thế là tối nay là cuộc thi bắn pháo hoa à. Tao lên kế hoạch với Ống Điếu rồi gọi đặt bàn trên tầng chót của khách sạn primerhamus gì đó ngay đối diện chỗ này. Xem pháo hoa thì hết í. May mắn là còn duy mất một bàn đôi view hướng ra chỗ này khoảng thời gian từ 19h-22h đúng trong khoảng tgian bắn pháo hoa.


 
Đi chơi đến 19h thì vào nhận bàn, thanh toán linh tinh gọi combo prime day couple hết khoảng 240 đô. Vào bàn ngồi, view khá đẹp, bàn ghế hợp không gian, nhưng ánh sáng hơi gắt quá. Không gian này thì cần tốinmột chút. Mỗi bàn chỉ nên có 1 ánh đèn nhẹ rọi vào thì perfect. Thôi kệ chắc mỗi văn hóa mỗi khác. Ngồi được 3p thì một thằng nhân viên bước ra hỏi có muốn dùng bữa luôn không thì tao bảo luôn đi. Rồi nó đứng nói một lúc giọng nói khá dễ nghe đại khái là combo gồm tổng cộng 12 món 2 món khai vị 7 món chính 3 món tráng miệng rồi bảo tao chọn giúp options tráng miệng thì tao chọn hoa quả, bánh flan với cà phê. Nó hỏi thêm có dùng thêm nước gì không Ống Điếu hỏi luôn Vang nhé. Rồi chọn 1 chai vang trắng hết khoảng 40 đô. Tao rút thẻ đưa nó nhân viên đi thanh toán luôn rồi rút thêm 10 đô bo cho nó. Nói chung ăn uống kiểu này, view đẹp nữa thì ~300 đô 2 đứa là khá rẻ và hợp túi nên tao bỏ qua hết mấy cái ánh sáng ánh ủng. Được 1 lúc thì món ăn bắt đầu ra thằng nhân viên khi nãy bước lại đưa tao kiểm tra chai rượu rồi mở nắp xong đứng nép vào giữa 2 bàn để đợi rót rượu. Tao cạn li rồi dùng bữa. Ăn món đầu xong Ống Điếu hỏi sao mãi chưa thấy món tiếp ra nhỉ thì tao cười rồi chia sẻ. Nếu ăn xong em phải để dĩa với thìa ra khỏi đĩa. Nếu trên đĩa còn phụ kiện thì nhân viên sẽ suy nghĩ là đang còn ăn thì sẽ không dám dọn và thay món đâu. Ống Điếu cười rồi giả vờ đổi chủ đề cho đỡ quê. Tao thì cứ tiếp tục trêu ẻm cho có chuyện. Ăn đến món thứ 3 thì bên công viên hiện đồng hồ 3 2 1 rồi đùng..đùng…đùng. Nước đầu tiên là Crostia. Đèn trong phòng ăn bỗng dịu hẳn đi. Bọn nhân viên muốn xem lắm mà đéo dám nhìn. Tội vãi lone. Tao với Ống Điếu cùng im lặng xem pháo hoa. Đúng ra mà nói cũng không tệ nhưng góc của bọn tao ở cao quá nên ngắm không hết được vẻ đẹp của pháo hoa. Nhìn được 15-20p thì chán rồi lại ăn uống trò chuyện. Ống Điếu lôi điện thọai ra nhờ thằng nhân viên chụp ảnh 2 đứa ăn. Thằng nhân viên Vâng Vâng dạ dạ rồi chụp tanh tách. Ăn uống no say, xem pháo hoa chán rồi thì về phịch nhau, phịch xong thì ngủ. Thế là buổi hẹn hò sơ sơ đứt mẹ 350 đô. Tốn kém vãi loen. Thứ 2 lại đến, lại một tuần mệt mỏi. Đi học về đi làm nộp giấy tờ, hồ sơ thì sếp vỗ vai khen tốt lắm xong nên trước công ti tao đã làm tốt những việc mà nhân viên lâu năm còn phải lắc đầu, Đầy tính cà khịa. Tao kệ mẹ hếch cái mặt lên. 2 lão tiền bối người Việt ra bắt tay hỏi han các kiểu. Địt mẹ hôm trước đâm chém bố cứ làm như bố đéo biết ấy, giả vờ tay bắt mặt mừng con cặc. Nghĩ thế thôi chứ có dám nói ra đâu. Cũng giả vờ chuyện chuyện trò trò. Gần hết giờ thì sếp gọi vào tuyên dương các kiểu rồi hỏi tao có muốn đổi vị trí làm không thì tao bảo từ từ cái này cân nhắc thêm xong nhận hồ sơ tiếp về làm, vẫn làm 2 việc như vậy, lần đầu thấy hơi áp lực nhưng giờ cũng hết sợ rồi nên tao cũng tặc lưỡi:Đơn giản. Tan ca 1 giao ca 2 gặp thằng chủ 7/11 qua quán chơi thì tao cũng tiện nói luôn việc giữa tháng tới tao về VN nên xin nghỉ một tuần. Lão bảo nhắn tin lịch cho lão tối lão sắp xếp. Thế là xong việc về VN. Đợi ông lày về tao lôi điện thọai ra nhắn tin với Ống Điếu với Hyun.Hyun bảo em thắc mắc sao hôm đó anh không làm gì em. Tao cũng vênh mặt lên mà trả lời bảo giờ em sẵn sàng thì tính tiếp. Anh muốn mọi chuyện thật thỏai mái và tự nguyện. Ẻm gửi icon hihi rồi đại khái bảo tao dễ thương đáng tin tưởng nhưng cũng không quên đá đểu : "có khi tao bị bất lực" rồi lại quay video cười hihi nham hiểm gửi cho tao. Địt mẹ giống Ống Điếu thế chứ. Và cũng bảo xin được bố mẹ rồi. Gần ngày bay anh qua nc với bố mẹ giúp em.


 
Như cc. Xạo lol rời xa thực tế vcl. Đọc đến đoạn thằng mĩ bố buôn hàng nóng mẹ buôn nậu dầu là tao ỉa chảy mẹ ra đây rồi. Truyện như cc :feel_good: :feel_good: :feel_good:
 
Muốn đọc mà thấy cái từ nó viết khó chịu quá nên thôi. Cũng xem như cảm ơn mày bỏ ra chất xám
 
Vậy là 1 tháng nữa lại trôi qua. Tao thông kế sơ sơ tài khoản dư được khoảng 8000. Cho nợ 1000, điện nước tiền nhà linh tinh1000, tiền tiếtkiệm 3000, tiền phản ứng nhanh 1000. Vậy là dư được 2000 rảnh túi. Tao nhắn tin xin 2 ông xếp trả lương trước 12 ngày tháng này để lấy tiền về VN. Ngay lập tức bên vphong luật chuyển cho 2000 bảo trả lương 1700 với 300 anh cho tiền vé máy bay. Bên 7/11 bắn cho 400 bảo 300 lương còn lại cho tiền tàu xe. Hihi thế là được 4300 rồi. Tao alo luôn cho anh luật sư người yêu chị Họ Hàng Xa đổi 4000. 300 để lại xe cộ linh tinh. Vừa chuyển khoản xong thì bố nhắn tin tài khoản của mày ở VN vừa +82tr. Lúc này tao cũng tiện bảo ta về luôn. Bố tao há mồm ra rồi cũng hỏi qua loa là về lâu không thì tao bảo con chưa biết. Theo kế hoạch là ngày 16 về. Hôm nay thứ6 14 cmnr thôi nghỉ luôn từ hôm nay. Thấy Hyun gọi bảo học xong qua nhà nói chuyện với bố mẹ giúp. Tao ok rồi 14h đóng cái sơ mi quần âu qua nhà Hyun. Tao gõ cửa chào hỏi đàng hoàng. Hyun kéo tao vào tao chào hỏi cô chú tử tế rồi ông bố khoảng 50 mặt khá nghiêm hỏi luôn: "Cậu này là người làm hỏng cái Ly à?" tao hết hồn, tái mặt, mồ hôi lấm tấm, mặt tao co lại, tao dần cảm nhận ra thế nào là cảm giác mót dái. nhưng làm thì phải chịu thôi, 3000 chứ mấy, cùng lắm thì nhịn ăn nhịn ỉa 1 tháng cày cuốc trả cho ổng. tao nói: Cháu xin lỗi, cháu sẽ mua một cặp li khác ạ. ông Bố lại mặt không biến sắc bảo: cậu nghĩ có thể mua được à? tao mấp máy nói về cặp li và giá trị của nó và hỏi về cách để mua nó. ông Bố lúc này mới cười ha hả rồi gật đầu rót nước mời tao rồi trầm ngâm bảo: có bản lĩnh, rồi nói tiếp đại khái là cặp li đó chỉ là đồ trang trí mà thôi, không đặt ly ở đó thì đặt cái khác, ổng không cần tao đền mà hãy chăm sóc thật tốt cho con gái ổng trong khoảng thời gian ở Việt Nam. tao vâng vâng dạ dạ. ông đứng lên rồi gọi tao vào phòng hút thuốc rút 1 điếu ra mời tao. tao ngại ngại có ý từ chối thì lão Bố bảo: ngại gì nữa, người hút thuốc tôi nhìn là biết. Lão bố châm điếu thuốc rồi trầm tư nói: thấy Lee kể rất
nhiều về cậu, và thuyết phục chúng tôi về việc sẽ cùng cậu về Việt Nam, quả thực tôi không thể tin tưởng giao trứng cho ác được. Lee là tất cả những gì gia đình tôi có. nhưng tôi thích cái cách thẳng thắn nhận trách nhiệm của cậu. Đừng làm chúng tôi thất vọng. xong thì vỗ vai tao đi vào trước. tao ngồi lại 1 chút nữa: địt mẹ nhà có phòng hút thuốc mà lần trước tới tao đéo để ý.

1 lúc sau vào nhà thì bà mẹ bảo ở lại ăn cơm, gđinh đã chuẩn bị rồi coi như cảm ơn cháu trước. giọng nói bà này khá dễ nghe, dùng từ ngữ vào lòng người vờ lờ. tao Vâng dạ rồi ra ngồi ghế, nói chuyện phím với ông bố. Hyun cầm cốc nước cam ra cho tao thì tao đẩy qua mời ông bố dùng. lão bố cười, lắc đầu bảo: cậu thấy đấy, tôi nuôi nó hơn hai chục tuổi rồi mà nay đủ cánh lại đi mời cậu nước trước. tao thì cũng vào dạng an nói với người lớn được nên cũng đế ngay: Hyun để ý nhé tôn khách nhưng phải hiếu cha. thế rồi Hyun cười khanh khách: anh kệ bố em, bố em bắt nạt được anh thôi chứ không bắt nạt được em đâu rồi cầm lại cốc nước cam đặt lại chỗ tao bảo anh uống đi rồi ngồi xuống cạnh tao. Ngồi chém với ông bố về chính trị, thị trường, giá dầu, khủng hoảng kinh tế, … được tiếng đồng hồ thì có 2 thằng nào đó mặc quần áo nhân viên khách sạn, xách theo 2 cái túi to đùng cúi xuống chào hỏi rồi bày thức ăn lên bàn. hóa ra bọn nhà giàu nó chuẩn bị tiệc như thế lày.xong xuôi thì bọn nó lại cúi chào rồi đi về. cả nhà ngồi vào bàn, ông Bố có vẻ ưng tao nên lôi mấy chai soju ra uống. ổng bảo lâu ngày, chiều thì nghỉ nên quá chén thoải mái rồi qua qua nhìn bà vợ như xin phép. tao đứng dậy mở nắp rót cho mọi người rồi đứng lên mời. rót có mỗi lần đó về sau thì được Hyun chăm sóc khá kĩ, được gắp được rót tao để ý ánh mắt ông Bố khá là xót con. cứ mỗi lần như vậy tao lại mời chén cho ông quên đi. Mẹ Hyun ngồi được lúc bây giờ mới thấy nói chuyện. bà hỏi Hyun từ nhỏ tới lớn chưa yêu ai nhỉ? tao liếc qua nhìn cái mặt hớn hở của ẻm rồi ẻm nói ý: Bố Mẹ thương con như vậy ai dám yêu. rồi cả nhà haha cười. bà Mẹ nói tiếp: cũng hơn hai chục tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con vậy đấy, thôi đành nhờ cậu thêm lông vào cánh cho ẻm. tao có ý khiêm tốn rồi lại đến lượt lão bố: có gì khó khăn thì cứ gọi cho tôi, nhà này cũng xem cậu như anh trai của Lee vậy…. cứ thế hết ông bố đến bà mẹ nhờ vả trách vấn. Ăn Uống, nghỉ ngơi, ngồi chơi tới 19h thì tao đứng lên xin phép về, Hyun đưa tao xuống tận sảnh rồi mới lên. tao bắt cái taxi chạy thật nhanh về chơi với Ống Điếu hôm cuối để còn lên đường. về nhà cơm nước đầy
đủ bày ra rồi. mặc dù hơi ngang bụng nhưng tao vẫn ngồi vào bàn ăn đưa bát lên xin bát cơm. với tao có 2 thứ trên đời này đáng trân trọng, thứ nhất là mì gói, thứ 2 là cơm nhà. mì gói như đồng hữu giúp ta vượt qua khó khăn, mì gói như hậu phương vững chắc giúp mình có nghị lực vươn lên, cho mình cảm giác ấm áp và hạnh phúc. thế nên tao không bao giờ lãng phí mì gói và không bao giờ bỏ cơm nhà trừ trường hợp bất đắc dĩ. đang ăn Ống Điếu bảo: -em cũng định 20 tháng này về thăm gia đình với kiếm chác ít. tao hỏi han kĩ càng, ăn xong 2 đứa lao vào chuẩn bị đồ cho Ống Điếu, dăm ba bộ quần áo, đồ dưỡng mini, đồ trang điểm mà nhiều phết chiếm hết 2 cái vali nhỏ. tao thở cái dài rồi mở tủ 1 vòng xem còn đồ gì thiết yếu không thì thấy còn phải ⅔ tủ là quần áo nửa. nghĩ lại ngoài 3 kiểu quần áo ngủ mặc ở nhà với vài bộ đi học thì đi chơi Điếu chưa mặc lại quần áo lần nào, tặc lưỡi nghĩ thầm: may không phải bố mẹ bọn này chứ tao mà đẻ ra đứa thế lày thì quanh năm trắng túi. Ống Điếu hỏi qua gấp đồ cho anh nhé. tao thì có gì đâu, về hơn tuần thì đem 4 bộ quần áo, chắc cái tháng 5 này ở nhà nắng gắt nên đem theo cái khoác kaki mỏng che nắng nữa là xong. nên bảo thôi, giờ ấm nhau tí mai anh về gấp 5p là xong hết. 2 đứa lại xem phim, nghịch ngợm dính nhau mãi cảm giác như sắp chia xa không thể gặp lại vậy. chưa đứa nào mở lời yêu nhau, chưa đứa nào mở lời đồng ý mà cuộc sống cứ như không thể thiếu nhau. đêm đến cũng là lúc trái tim yếu đuối và mang nhiều trầm tư nhất. khá lâu rồi không có cái cảm giác này. nhớ cái ngày ở sân bay qua bên này. các bạn thì được đưa đưa đón đón dắt cả dòng họ trên cái xe khách đi tiễn, tao thì lẳng lặng chỉ có một mình, một mình xách cái vali lê bước lạc lối giữa chốn đông người. ngay cả cái lúc đấy tao cũng không hề cảm thấy cô đơn và yếu đuối như bây giờ. cái cảm giác như thật khó chịu, thật bận lòng. nhìn vào ghế sofa Ống Điếu đang ngủ ngon, sợ ẻm lạnh tao phải bế ẻm vào phòng đắp chăn rồi ôm nàng ngủ. ngắm nàng ngủ cảm giác thật yên bình, thêm 1 chút nữa, thêm 1 chút nữa, ngắm nhìn rồi tao để lại một nụ hôn trên trán rồi ra về. trằn trọc khó ngủ, có lẽ là cái cảm giác háo hức về nhà chăng? trong lòng lại có chút mông lung khi lại nghĩ đến cái cảnh những ngày tới không được gặp Ống Điếu. với cáo áo chạy ra tiệm an ven đường gọi đĩa lòng, đĩa tokkbokki với chai bia ngồi uống. cảm thấy vẫn vương cái Hàn Quốc này mất rồi. bông nhạc ở đâu bật lên bài hello vietnam. lời nhạc thật nhẹ nhàng và xao xuyến. lắng nghe từng nốt nhạc tao nghĩ đến cánh đồng xanh bất tận, ngồi nhớ tới gia đình, tới Hà Nội, tới Quê Nhà, tới đám bạn, tới những ngày bé nhỏ còn đánh nhau với đám gần nhà, nhớ thầy cô sách vở…… nhoắng cái thế mà tgian trôi qua nhanh thật, mình thật sự muốn bé nhỏ lại để được lon ton bay nhảy trên những con đường đất, được về nhà ông nội hít thở không khí trong lành, muốn được gặp bà ngoại nơi núi rừng xa xôi, muốn được đoàn tụ đám bạn và hơn hết muốn, thèm được ăn bữa cơm đầy đủ thanh viên gia đình. Về ngủ tới 9h sáng thì Hyun gọi điện hỏi anh tới sân bay như nào có cần bố em đưa đi không? tao từ trối bảo gặp nhau ở sân bay là được, 8h sáng mới bay lo cái gì sớm. thế rồi tao dậy gấp quần áo, chuẩn bị giày dép, mấy cái đồ vệ sinh thì tao luôn để sẵn trong một cái túi travel rồi. chuẩn bị xong thì ra ngoài ban công làm điếu thuốc. đá mắt xung quanh như một thói quen thì thấy Ban Công đang tập thể dục. tao đứng dựa vào lan can rồi vẫy tay chào. hôm nay ẻm có vẻ đã thoải mái hơn nên cũng gật đầu chào lại. miệng thì phì phèo điếu thuốc mắt thì ngắm gái tập thể dục, ôi cái bờ mông phúc hậu mỗi lần em cuối xuống, ôi cái đường cong sexy mỗi lần em muốn người, còn cả cặp ngực như muốn rơi ra nữa. Tại sao gái đẹp luôn xuất hiện quanh mình vậy chứ, thật là làm tâm trí rối bời mà. tao lắc đầu chẹp miệng vào đánh răng rửa ráy rồi đi qua nhà Ống Điếu, vửa mở cửa thì phòng ban công cũng mở cửa, là Ban Công vẫn đang mặc quần áo thể dục đi giày chạy, đoán chắc là đi chạy bộ đây. Chào hỏi xã giao xong rồi ẻm chạy bộ xuống tầng, chạy bộ mà cũng xịt nước hoa thơm phết. cả ngày hôm đấy tao ở bên Ống Điếu, 2 đứa dính nhau không rời. đêm ngủ thì hứa hẹn đúng kiểu người yêu đi nghĩa vụ quân sự. đêm đó vật
nhau 2-3 hiệp không ngừng, cứ mỗi lần phọt phọt ẻm lại dùng cái lưỡi chuyên nghiệp làm cứng đét chỉ sau vài phút. thật là mất sức, mất nước. mà kệ mẹ, đi ngủ đã.


 
Top