Truyện Tử Tù - Pham Anh Tuan

NSUTXoac

Sắp lên NSND
CHAP 1
Tiếng giầy nện cồm cộp xuống sàn xi măng, tiếng chìa khóa loảng xoảng, tiếng mở những cánh cửa sắt nghe khô khốc, rít lên trong màn đêm tĩnh mịch đến rùng rợn, báo hiệu một tử tù phải ra đi... - Chúng mày ơi, đến lượt thằng nào thế? Thằng Tư lùn hét lên, giọng nó lạc hẳn, nó phải hét thế thì những đồng đội khác may ra mới nghe thấy được. - Tao không rõ, hay là thằng Khánh mắt ma hả chúng mày? Thằng Tú sủi lên tiếng. - Tao đây, tao vẫn còn, Khánh mắt ma hét lên.Điểm danh đi chúng mày ơi, dậy điểm danh nào. - Là tao, Phú lỉnh đây, đi nhá đi nhá, chúng mày ờ lại mạnh khỏe nhá, tao đi trước đây, tao sẽ phù hộ cho chúng mày, đi đây.... . tiếng thằng Phú nhỏ dần, nó không đủ sức để hét thêm câu nào nữa, hai chân nó gần như khịu xuống, hai quản giáo phải kéo nó lết trên sàn, đưa nó sang một cái phòng , trước khi đưa nó đi thi hành án. Bọn Tư lùn, Tú sủi, Khánh mắt ma cùng đồng thanh hô to, đi nhá Phú, bọn tao luôn nhớ mày, nếu được ân xá, bọn tao thề sẽ chăm sóc cho con mày khôn lớn, sang kia xong thì phù hộ cho bọn tao nhé, chúng đồng thanh hát bài " Tiễn bạn " một tác phẩm tự chế của anh em trong tù, coi như thay lời tiễn biệt. . Như thường lệ, Phú lỉnh được ăn một bữa cơm thịnh soạn, trước khi bị ra pháptrường, có một đĩa xôi trắng, một phần tư con gà luộc, một lon bia và vài điếu thuốc, Phú đã vồ ngay lấy điếu thuốc, nó rít một hơi đến tóp cả má, nó từ từ nhả khói, hình như cũng lâu lâu rồi nó mới cảm nhận được một hơi thuốc mà ngon đến như vậy, điếu thuốc cuối cùng trong cuộc đời, chỉ một giờ đồng hồ nữa thôi, nó sẽ phải từ giã cõi đời này. . Ngồi trước mặt nó lúc này, gồm có 5 cán bộ, trong đó có anh Sáu, là đội trưởng đội thi hành án, mọi người đang theo dõi thái độ của nó, sau khi đốt liền hai điếu thuốc, Phú có vẻ bình tĩnh hơn, ngước mắt nhìn anh Sáu, nhìn mọi người, Phú nói : - Thưa các cán bộ, tôi không đói, cán bộ có thể gói lại xuất ăn này giùm tôi, lát nữa, thế nào vợ con tôi cũng chờ ở bên ngoài để nhận xác, phiền các cán bộ gửi cho con tôi, lâu rồi tôi không được chăm sóc nó, chỉ còn có thể qua phần ăn này, một cái cuối cùng mà tôi còn có có quyền để cho con. - Anh cứ gắng ăn chút gì chứ, muốn làm ma đói sao, ăn xong, anh có 15 phút viết lại những gì cần nhắn nhủ người thân, chúng tôi sẽ chuyển lại cho gia đình. - Cảm ơn cán bộ, tôi không đói, miệng khô lắm, tôi , cho tôi xin được viết luôn mấy dòng cho vợ con thôi, xong cán bộ cho tôi đi luôn... ** Phú lỉnh, tên thật là Nguyễn Đình Phú, sinh năm 1968, quê gốc Ý Yên, Nam Định, không học hành gì, nhưng rất giỏi về cơ khí chế tạo máy, lúc đầu, Phú làm kỹ thuật cho một doanh nghiệp chuyên cung cấp thiết bị máy móc phục vụ xây dựng, sau vài năm lăn lộn và bươn trải, có tý lưng vốn, Phú đứng ra lập công ty riêng, cạnh tranh với công ty cũ. . Vì tay nghề cao, lại quan hệ rộng, nên Phú tạo được uy tín với khách hàng, nhanh chóng trở thành một chủ doanh nghiệp lớn, có vợ và mãi mới có đứa con trai mới bốn tuổi, bị bắt gần 8 tháng, và bị kết án tử hình vì tội giết người do mâu thuẫn làm ăn. Phú lỉnh, không phải là dân xã hội đen, nhưng lại có tầm ảnh hưởng lớn trong giới này, bởi vậy rất nhiều dân anh chị khét tiếng đều nể mặt Phú vì tính kỷ luật, sòng phẳng và rất chịu chơi.Bạn bè làm ăn với Phú có rất nhiều, kể cả vài đứa học cùng cấp 3, hồi còn phổthông, Phú thường hay chỉ đi cùng bọn nó, ăn uống chơi bời mà nó toàn lỉnh đi mỗi khi phải thanh toán tiền, vì thế, cái tên Phú lỉnh được gọi từ đây. Trong công việc, Phú là thằng nguyên tắc, nhưng cực kỳ nóng tính, tuy không qua trường lớp nào nhưng Phú lại có năng khiếu về kỹ thuật, cái gì cũng biết và nghiên cứu rất có chiều sâu. . Có lần công ty Phú tuyển dụng nhân viên kinh doanh, cũng phải bằng cấp và kinh nghiệm, nhưng sau khi xem hồ sơ, Phú chẳng cần quan tâm, hỏi đến kỹ thuật thì ấm a ấm ớ, Phú chỉ tay đuổi thẳng cổ, rồi lũ ban bệ trong công ty, ai cũng bằng cấp hơn Phú, nhưng cứ không theo ý Phú, máy móc quá, Phú cũngđuổi thẳng luôn. Có điều phải công nhận rằng, tuy nóng tính vậy nhưng Phú lại làm được việc, có những dự án lớn mà tự Phú phải mày mò thiết kế, được khách hàng tin dùng, sản phẩm có tiếng và rất có uy tín, nên doanh nghiệp của Phú ăn nên làm ra. Trước đây, Phú làm cho Khoa béo, người bị Phú đích thân chủ mưu trong vụ án bắn chết ngay tại nhà riêng, vụ án khiến Phú bị bắt sau gần 5 năm mới phá được án, làm tốn không ít giấy mực của giới báo chí, làm ít nhất 2 quan chức to phải mất chức, cho đến tận bây giờ, sắp đến giờ thi hành án mà tình tiết của vụ án vẫn đang là ẩn số còn chưa lý giải nổi. *** Cầm cái bút và mảnh giấy trên bàn, mặt Phú rất đăm chiêu, hình như gã đang chờ một cái điều gì đó, một cái điều mà gã vẫn mong mỏi và hi vọng, một phép mầu nào đó sẽ đến với gã chăng, lúc này, cái vẻ mặt gã không thấy cái gì gọi là sợ sệt cả, gã hết nhìn các cán bộ, rồi nhìn vào cái đồng hồ của anh Sáu, khá sốt ruột. - Anh còn 7 phút thôi, anh Sáu nhìn đồng hồ, anh hãy tập trung viết ngay đi, anh muốn gửi gắm câu gì cho vợ con anh?Tôi, tôi, tôi có thể xin cán bộ hút thêm điếu thuốc nữa? Tôi, tôi, gã cảm thấy lúng túng, vẻ mặt bắt đầu căng thẳng, tôi xin hỏi cán bộ một câu được không? - Anh chỉ còn 4 phút, anh sẽ không kịp viết nữa, anh muốn nói gì? - Nếu tôi khai thêm một điều này, một điều tôi định mang xuống mồ chôn, liệu tôi có thoát chết không? - Anh muốn khai gì, tôi e là muộn rồi, còn phụ thuộc vào giá trị của lời khai, phụ thuộc vào tính xác thực của thông tin và cuối cùng rát mong manh, đó là chữ ký ân xá của chủ tịch nước. - Tôi xin cán bộ, người tôi sắp nói ra đây, làm to lắm, nếu thông tin này được đưa ra ngoài, thì vợ con tôi cũng bị giết ngay, nên tôi cân nhắc quá. . Anh Sáu phải nhổm dậy, nhìn gã một cái, suy xét thái độ gã, anh nheo mắt rất tư lự, anh nhìn đồng hồ, còn đúng 2 phút nữa là đến giờ thi hành án, rồi Sáu đứng bật dậy, tiến lại chiếc điện thoại để bàn, Sáu quay lại nhìn Phú, vẻ mặt Phú như van lơn anh, bởi giờ phút này, anh là người định đoạt số phận gã.... - Alo, alo, tôi Sáu, đội trưởng đội thi hành án, chuyên án 547 XX xin được báo cáo khẩn.......Tiếng chuông điện thoại vang lên, ở đầu dây bên kia : - Alo, alo tôi.....xin thông báo cho đồng chí Sáu, đã có lệnh tạm dừng thi hành án đối với phạm nhân Nguyễn Đình Phú, đề nghị các đồng chí hết sức tạo điều kiện, giúp phạm nhân cung cấp đầy đủ thông tin, hết. - Anh Phú, anh vừa có lệnh được tạm hoãn thi hành án, chúng tôi đánh giá cao sự thành khẩn này của anh, mong anh thành thật giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ. Phù, phuuuuuu, Phú đã mỉm cười, khẽ dạ, rồi mặt gã lại ngây dại như cũ, bởi những điều gã sắp nói ra đây, nếu không được bảo mật, vợ con gã sẽ bị giết ngay tức khắc....
 
Đợt này hot đề tài cai nghiện với đi tù thế nhỉ, 4 cái thớt rồi đấy. Đang theo dõi 2 thớt trại cai nghiện đọc bánh cuốn vl. Đây là truyện tự sáng tác hay review thế tml?
 
CHAP 1
Tiếng giầy nện cồm cộp xuống sàn xi măng, tiếng chìa khóa loảng xoảng, tiếng mở những cánh cửa sắt nghe khô khốc, rít lên trong màn đêm tĩnh mịch đến rùng rợn, báo hiệu một tử tù phải ra đi... - Chúng mày ơi, đến lượt thằng nào thế? Thằng Tư lùn hét lên, giọng nó lạc hẳn, nó phải hét thế thì những đồng đội khác may ra mới nghe thấy được. - Tao không rõ, hay là thằng Khánh mắt ma hả chúng mày? Thằng Tú sủi lên tiếng. - Tao đây, tao vẫn còn, Khánh mắt ma hét lên.Điểm danh đi chúng mày ơi, dậy điểm danh nào. - Là tao, Phú lỉnh đây, đi nhá đi nhá, chúng mày ờ lại mạnh khỏe nhá, tao đi trước đây, tao sẽ phù hộ cho chúng mày, đi đây.... . tiếng thằng Phú nhỏ dần, nó không đủ sức để hét thêm câu nào nữa, hai chân nó gần như khịu xuống, hai quản giáo phải kéo nó lết trên sàn, đưa nó sang một cái phòng , trước khi đưa nó đi thi hành án. Bọn Tư lùn, Tú sủi, Khánh mắt ma cùng đồng thanh hô to, đi nhá Phú, bọn tao luôn nhớ mày, nếu được ân xá, bọn tao thề sẽ chăm sóc cho con mày khôn lớn, sang kia xong thì phù hộ cho bọn tao nhé, chúng đồng thanh hát bài " Tiễn bạn " một tác phẩm tự chế của anh em trong tù, coi như thay lời tiễn biệt. . Như thường lệ, Phú lỉnh được ăn một bữa cơm thịnh soạn, trước khi bị ra pháptrường, có một đĩa xôi trắng, một phần tư con gà luộc, một lon bia và vài điếu thuốc, Phú đã vồ ngay lấy điếu thuốc, nó rít một hơi đến tóp cả má, nó từ từ nhả khói, hình như cũng lâu lâu rồi nó mới cảm nhận được một hơi thuốc mà ngon đến như vậy, điếu thuốc cuối cùng trong cuộc đời, chỉ một giờ đồng hồ nữa thôi, nó sẽ phải từ giã cõi đời này. . Ngồi trước mặt nó lúc này, gồm có 5 cán bộ, trong đó có anh Sáu, là đội trưởng đội thi hành án, mọi người đang theo dõi thái độ của nó, sau khi đốt liền hai điếu thuốc, Phú có vẻ bình tĩnh hơn, ngước mắt nhìn anh Sáu, nhìn mọi người, Phú nói : - Thưa các cán bộ, tôi không đói, cán bộ có thể gói lại xuất ăn này giùm tôi, lát nữa, thế nào vợ con tôi cũng chờ ở bên ngoài để nhận xác, phiền các cán bộ gửi cho con tôi, lâu rồi tôi không được chăm sóc nó, chỉ còn có thể qua phần ăn này, một cái cuối cùng mà tôi còn có có quyền để cho con. - Anh cứ gắng ăn chút gì chứ, muốn làm ma đói sao, ăn xong, anh có 15 phút viết lại những gì cần nhắn nhủ người thân, chúng tôi sẽ chuyển lại cho gia đình. - Cảm ơn cán bộ, tôi không đói, miệng khô lắm, tôi , cho tôi xin được viết luôn mấy dòng cho vợ con thôi, xong cán bộ cho tôi đi luôn... ** Phú lỉnh, tên thật là Nguyễn Đình Phú, sinh năm 1968, quê gốc Ý Yên, Nam Định, không học hành gì, nhưng rất giỏi về cơ khí chế tạo máy, lúc đầu, Phú làm kỹ thuật cho một doanh nghiệp chuyên cung cấp thiết bị máy móc phục vụ xây dựng, sau vài năm lăn lộn và bươn trải, có tý lưng vốn, Phú đứng ra lập công ty riêng, cạnh tranh với công ty cũ. . Vì tay nghề cao, lại quan hệ rộng, nên Phú tạo được uy tín với khách hàng, nhanh chóng trở thành một chủ doanh nghiệp lớn, có vợ và mãi mới có đứa con trai mới bốn tuổi, bị bắt gần 8 tháng, và bị kết án tử hình vì tội giết người do mâu thuẫn làm ăn. Phú lỉnh, không phải là dân xã hội đen, nhưng lại có tầm ảnh hưởng lớn trong giới này, bởi vậy rất nhiều dân anh chị khét tiếng đều nể mặt Phú vì tính kỷ luật, sòng phẳng và rất chịu chơi.Bạn bè làm ăn với Phú có rất nhiều, kể cả vài đứa học cùng cấp 3, hồi còn phổthông, Phú thường hay chỉ đi cùng bọn nó, ăn uống chơi bời mà nó toàn lỉnh đi mỗi khi phải thanh toán tiền, vì thế, cái tên Phú lỉnh được gọi từ đây. Trong công việc, Phú là thằng nguyên tắc, nhưng cực kỳ nóng tính, tuy không qua trường lớp nào nhưng Phú lại có năng khiếu về kỹ thuật, cái gì cũng biết và nghiên cứu rất có chiều sâu. . Có lần công ty Phú tuyển dụng nhân viên kinh doanh, cũng phải bằng cấp và kinh nghiệm, nhưng sau khi xem hồ sơ, Phú chẳng cần quan tâm, hỏi đến kỹ thuật thì ấm a ấm ớ, Phú chỉ tay đuổi thẳng cổ, rồi lũ ban bệ trong công ty, ai cũng bằng cấp hơn Phú, nhưng cứ không theo ý Phú, máy móc quá, Phú cũngđuổi thẳng luôn. Có điều phải công nhận rằng, tuy nóng tính vậy nhưng Phú lại làm được việc, có những dự án lớn mà tự Phú phải mày mò thiết kế, được khách hàng tin dùng, sản phẩm có tiếng và rất có uy tín, nên doanh nghiệp của Phú ăn nên làm ra. Trước đây, Phú làm cho Khoa béo, người bị Phú đích thân chủ mưu trong vụ án bắn chết ngay tại nhà riêng, vụ án khiến Phú bị bắt sau gần 5 năm mới phá được án, làm tốn không ít giấy mực của giới báo chí, làm ít nhất 2 quan chức to phải mất chức, cho đến tận bây giờ, sắp đến giờ thi hành án mà tình tiết của vụ án vẫn đang là ẩn số còn chưa lý giải nổi. *** Cầm cái bút và mảnh giấy trên bàn, mặt Phú rất đăm chiêu, hình như gã đang chờ một cái điều gì đó, một cái điều mà gã vẫn mong mỏi và hi vọng, một phép mầu nào đó sẽ đến với gã chăng, lúc này, cái vẻ mặt gã không thấy cái gì gọi là sợ sệt cả, gã hết nhìn các cán bộ, rồi nhìn vào cái đồng hồ của anh Sáu, khá sốt ruột. - Anh còn 7 phút thôi, anh Sáu nhìn đồng hồ, anh hãy tập trung viết ngay đi, anh muốn gửi gắm câu gì cho vợ con anh?Tôi, tôi, tôi có thể xin cán bộ hút thêm điếu thuốc nữa? Tôi, tôi, gã cảm thấy lúng túng, vẻ mặt bắt đầu căng thẳng, tôi xin hỏi cán bộ một câu được không? - Anh chỉ còn 4 phút, anh sẽ không kịp viết nữa, anh muốn nói gì? - Nếu tôi khai thêm một điều này, một điều tôi định mang xuống mồ chôn, liệu tôi có thoát chết không? - Anh muốn khai gì, tôi e là muộn rồi, còn phụ thuộc vào giá trị của lời khai, phụ thuộc vào tính xác thực của thông tin và cuối cùng rát mong manh, đó là chữ ký ân xá của chủ tịch nước. - Tôi xin cán bộ, người tôi sắp nói ra đây, làm to lắm, nếu thông tin này được đưa ra ngoài, thì vợ con tôi cũng bị giết ngay, nên tôi cân nhắc quá. . Anh Sáu phải nhổm dậy, nhìn gã một cái, suy xét thái độ gã, anh nheo mắt rất tư lự, anh nhìn đồng hồ, còn đúng 2 phút nữa là đến giờ thi hành án, rồi Sáu đứng bật dậy, tiến lại chiếc điện thoại để bàn, Sáu quay lại nhìn Phú, vẻ mặt Phú như van lơn anh, bởi giờ phút này, anh là người định đoạt số phận gã.... - Alo, alo, tôi Sáu, đội trưởng đội thi hành án, chuyên án 547 XX xin được báo cáo khẩn.......Tiếng chuông điện thoại vang lên, ở đầu dây bên kia : - Alo, alo tôi.....xin thông báo cho đồng chí Sáu, đã có lệnh tạm dừng thi hành án đối với phạm nhân Nguyễn Đình Phú, đề nghị các đồng chí hết sức tạo điều kiện, giúp phạm nhân cung cấp đầy đủ thông tin, hết. - Anh Phú, anh vừa có lệnh được tạm hoãn thi hành án, chúng tôi đánh giá cao sự thành khẩn này của anh, mong anh thành thật giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ. Phù, phuuuuuu, Phú đã mỉm cười, khẽ dạ, rồi mặt gã lại ngây dại như cũ, bởi những điều gã sắp nói ra đây, nếu không được bảo mật, vợ con gã sẽ bị giết ngay tức khắc....
Hayyyyyy
 
Thú vui tao nhã, mỗi sáng thức dậy vào xàm đọc tự truyện của các anh rồi mới mò dậy đi mần
 
( Tập 2 & 3 )
Thằng Khánh mắt ma áp sát tai xuống đất, nó phải nín thở để đoán giờ, chúng phải học cách để đoán giờ, để còn biết là lúc nào chúng sẽ phải ra đi, thường là vào mỗi sáng, nếu nghe thấy những tiếng dậm chân đều, rồi nhanh dần đều, ấy là lúc các quản giáo tập trung để tập thể dục, đó là 5h00p sáng.
Vậy căn cứ theo cung giờ này, thì trùng vào giờ Phú lỉnh chính thức vừa ra đi, thằng Khánh đứng bật dậy, nó kiễng chân lên, và hướng về cái lỗ thông hơi nằm tít trên cao trong buồng giam, rồi lấy hơi, hai tay vòng trước mồm để làm loa :
- Tú sủi ơi, Tư lùn đâu, chúng mày nghe thấy tao nói không?
- Tao đây, Tư lùn la lên, rồi vài giây sau, Tú sủi cũng lên tiếng.
- Này, giờ này thằng Phú chắc đi rồi chúng mày ơi, ta làm lễ mặc niệm nhá, cầu cho linh hồn nó sớm được siêu thoát.
Thằng Tư lùn bắt đầu tò te tý bằng mồm, bài hồn tử sĩ, xong cả bọn hát bài tiễn bạn, rồi cuối cùng là phát tang.
Bọn chúng khi đã biết mình trước sau sẽ phải ra đi, nên anh em đã chuẩn bị trước vài thứ, như vỏ bao thuốc lá, chúng hơ lên muội đèn để nhuộm làm băng tang, nếu biết đứa nào vừa ra đi, chúng xé một miếng bằng nửa bao diêm, rồi cởi trần ra dán chặt lên ngực, thay băng tang.
Chúng lấy cái đáy lon vỏ bia cắt ra bỏ nắm gạo vào để làm bát hương, lấy quần áo của đứa nào vừa đi xong để làm ảnh thờ, biếu tiền để quản giáo mua giúp cho thẻ hương.
Thằng Khánh hô to, hôm nay, tao sẽ lập ban thờ thằng Phú, thay nó để tiếp tục lãnh đạo anh em, trưa nay chúng mày mỗi đứa để lại ít đồ ăn được phát, ta làm mâm cơm tiễn biệt.
******
Khánh mắt ma, trước khi bị bắt, là trùm xã hội đen, sinh năm 1966, hơn Phú lỉnh 2 tuổi, nhưng ngoài đời vẫn phải gọi Phú là anh, xưng tôi, và nhận bảo kê không kỳ hạn cho tập đoàn Minh Phú, là doanh nghiệp của Phú, Minh là tên thằng con giai Phú, trước đây là tập đoàn Phú Nguyễn.
Khánh bị bắt, cũng mang tội giết người, khống chế siết tài sản, vào tù trước Phú 4 tháng.
Hôm Phú bị bắt, bị nhốt cùng phòng với bọn Tư lùn, vì không biết Phú là ai, lại trông béo tốt hồng hào, Tư lùn lại gần Phú để bắt chào hỏi, xin đểu ít tiền, nhưng Phú không cho, nên bọn Tư lùn chùm chăn đánh hội đồng Phú.
Biết chuyện, ngay hôm sau, Khánh mắt ma, mồt mình nhảy vào phòng Tư lùn, đánh dập đầu Tư lùn xuống đất, máu me be bét, cảnh cáo vì tội dám động vào Phú.
Nhưng đêm hôm sau, bọn Tư lùn cũng không vừa, nó rủ đàn em, lừa lúc Khánh mắt ma đang trong buồng tắm, chúng nhảy vào úp sọt Khánh, đích thân thằng Tư lùn ra tay, nó cầm sẵn que đũa, đã mài nhọn một đầu, chọc mù luôn mắt trái Khánh, sau này, mắt Khánh bị hỏng, chỉ còn mỗi lòng trằng, nhìn như có ma, cái tên Khánh mắt ma có từ đây.
Về sau, thằng Tú sủi nhận ra Khánh và biết Khánh là dân anh chị khét tiếng, bèn sai Tư lùn và đàn em đến quỳ xuống xin lỗi Khánh, và tôn Khánh làm đại ca.
Khánh giới thiệu Phú với anh em, rằng Phú là người đã cưu mang gã ngoài đời, còn giúp Khánh mắt ma lập cơ đồ.
Về sau, khi xác định được tội danh, thành án, nhóm của Phú, Khánh, Tú, Tư mới bị đưa đến khu giam biệt lập, giành riêng cho tử tù.
*****
Ngay sau khi cán bộ Sáu gác máy, một phương án chớp nhoáng đã được anh Sáu và một lãnh đạo cấp cao đưa ra giải pháp bảo vệ Phú và vợ con của y.
Tiếng cán bộ X trao đổi, alo , anh Sáu, đề nghị anh nêu ngay phương án để di chuyển gấp phạm nhân Phú ngay trong đêm nay, tôi yêu cầu các anh phải phối hợp thật chuẩn, coi như việc đưa Phú ra pháp trường diễn ra theo đúng kế hoạnh, những người không liên quan tuyệt đối không được tiết lộ, coi như Phú đã chết.
Đích thân anh Sáu và hai cán bộ bên pháp y cùng một lái xe, áp tải Phú trên một chiếc xe đặc chủng, họ đã được chỉ đạo dẫn độ Phú đến một địa điểm đã được thông báo.
Lúc này, cán bộ X cũng đã cử người đến nhà Phú, thông báo với vợ Phú về kế hoạch tạm dừng thi hành án, nhưng đám tang Phú vẫn được diễn ra theo đúng kế hoạch, dưới sự giám sát chặt chẽ của công an, cũng từ đây, vợ con Phú cũng được bí mật bảo vệ 24/24.
****
Tám giờ sáng, văn phòng công ty Minh Phú vẫn hoạt động bình thường, có điều hôm nay không một ai nói cười như mọi hôm, họ cảm giác như có một điều gì đó, xe của Tổng giám đốc, bà Bảo Oanh từ từ tiến vào, cánh cổng sắt to mở đều về 2 bên, bước xuống xe không phải là Bảo Oanh, mà là em gái ruột của Bảo Oanh, kế toán trưởng, bà Hà Bảo Trang.
Bà Trang sách một cái làn to, đựng nhiều hoa quả, một tay vác bó huệ trắng, đi thẳng lên phòng của chủ tịch Phú, gặp giám đốc kinh doanh Trần Lâm, Trang khẽ gạt nước mắt, anh Phú mất sáng nay, lúc 5h, anh thông báo cho các phòng ban sáng nay 9h15 họp, tôi sẽ chủ trì, chị Oanh phải lo việc cho anh Phú, mọi cái tôi sẽ tạm chỉ đạo ở đây.
- Dạ, báo cáo chị, để tôi thông báo các phòng ban cử đại diện đến viếng anh ạ.
- Không cần, chị Oanh yêu cầu chúng ta không ai được đến viếng, với lại, anh ra đi với hình hài và hoàn cảnh như vậy, chị cũng không muốn mọi người nhìn thấy, anh chỉ giúp tôi, thông báo tin này cho văn phòng đại diện bên Singapore, bên Đức, các công ty trực thuộc tập đoàn, các tổng đại lý tiêu thụ sản phẩm, chỉ được nhận điện chia buồn, không nhận tiền viếng, và không được đến viếng.
- Dạ dạ, thưa chị còn gì căn dặn nữa không ạ.
- Chiều nay, tại hội trường cty, ta tổ chức làm lễ truy điệu anh Phú, anh có thể mời các đối tác đến dự, lúc 3h chiều nhé.
Đợi bà Trang vào phòng, Trần Lâm trở về phòng mình, anh bóp trán suy nghĩ, lạ quá nhỉ, lãnh đạo cả một tập đoàn lớn vừa ra đi, tại sao tang lễ lại kỳ lạ, bôi bác và máy móc đến như vậy? Uh thì đã đành anh ý phạm tội, phải đền mạng vì việc làm sai trái, nhưng chết phải có người khóc kẻ đưa chứ, lạ thật.
Lâm rút điện thoại, ra ngó nghiêng ngoài cửa xem có ai không, rồi khép chặt của, tay run rẩy bấm bấm gọi :
- Alo alo, dạ dạ, báo cáo anh ạ, Anh Phú sáng nay đã bị bắn rồi, lúc 5 giờ anh ạ.
- Thật không? Tiếng đầu dây bên kia, sao mày biết, ai báo.
- Dạ dạ, chính xác anh ạ, con Trang kế toán vừa báo em xong, chiều nay truy điệu tại công ty, anh có đến không ạ.
- Sao lại công ty, không qua nhà nó à?
- Dạ dạ, em không rõ ạ, chỉ biết là lệnh của bà Oanh, vợ anh Phú, không ai được đến viếng.
-Đểu nhỉ, thôi được, tao biết thế, có gì mới báo tao ngay.
- Dạ, anh ơi, phần của em như anh đã hứa nhé, hihi.
- Mày cứ chờ đấy, xem thế nào, vài hôm nữa tao chuyển khoản, mà liệu liệu cái mồm đấy, chết cả nút.
YÊN HẠ, PHÙ YÊN, SƠN LA.
Trại giam Yên Hạ, thuộc tổng cục 8, nằm ở xã Yên Hạ, huyện Phù Yên, tỉnh Sơn La, nằm cách quốc lộ 38B khoảng 4km đường đồi.
Tổng thể Yên Hạ được chia làm 3 phân trại, nằm ở 3 vị trí khác nhau, phân trại 3 ( K3 ) có địa hình hiểm trở và xa nhất, cực kỳ khó đi, oto không thể đi vào được, mà phương tiện duy nhất vào đây là xe máy và đi bộ.
Trại giam Yên Hạ, nơi giam giữ khoảng trên dưới 1000 phạm nhân, 2/3 trong số này là người thuộc các dân tộc thiểu số, đa phần không nói được tiếng kinh, và có đến 3/4 số này là tội phạm ma túy, các mức án tù từ một vài năm cho đến chung thân.
Đón đoàn áp tải Phú lỉnh là Giám thị, thượng tá Đinh Đức Biền, người Sơn La, có thâm niên gần 20 năm ở Yên Hạ, trông tướng mạo ghê gớm, to cao vạm vỡ, da đen, râu xồm, tay này mà đóng Trương Phi có khi không cần hóa trang.
Trao đổi với anh Biền, anh Sáu giải thích :
- Theo chỉ đạo cấp trên, tôi bàn giao cho anh phạm nhân Phú, đây là một tử tù đặc biệt, đang trong quá trình chờ quyết định thi hành án, vì là nhân vật rất quan trọng còn đang trong quá trình khai thác thông tin, nên rất mong anh lưu tâm riêng. Đại diện phía gia đình Phú đã tài trợ cho trại ta 2 chiếc máy phát điện, 1000 USD, tiền hỗ trợ cơ sở vật chất, 300kg gạo và 100 kg cá nục khô. Đây là tấm lòng của doanh nghiệp Minh Phú mà giờ đây bà Bảo Oanh, vợ Phú đang tạm thay chồng nắm quyền chủ tịch HDQT.
Phân trại 3, cực kỳ hẻo lánh, xung quanh toàn khe với suối, nếu mà có trận mưa to, chỉ cần 2 giờ đồng hồ thôi thì nơi đây sẽ bị cô lập như một ốc đảo, vì thế, các cán bộ ở đây thỉnh thoảng phải đi thuyền ra để nhận lương thực, cũng chỉ có độc mỗi cái cầu tạm tải trọng nhỏ bắc vào, nếu vào mùa lũ, gần như không ai dám lên cầu vì sợ nó trôi lúc nào không biết, bởi thế, trại giam Yên Hạ là một nơi buồn tẻ, khắc nghiệt và nghèo nàn vào bậc nhất miền bắc.
Ở đây không có điện lưới, cái tivi là một mặt hàng xa xỉ, chỉ có cái đài phát thanh rè cũ của Nhật mà một phóng viên báo an ninh, một lần lên công tác, vào biếu anh Biền.
Do địa hình phức tạp, nên thức ăn chính chỉ là cá khô ăn với cơm, chan nước rau luộc, đồ ăn khác rất hiếm, như thịt trâu với thịt lợn, các anh đều phải nhờ sấy khô gác bếp mới bảo quản được lâu, mà thỉnh thoảng mới có chứ lấy đâu ra.
Lần này có tài trợ của bà Oanh, phân trại K3 như có hội, được món cá nục khô, quá xa xỉ với các anh nơi đây, lão Biền ghé tai anh Sáu, nao người nhà Phú lên thăm, anh nói họ giúp cho cái tivi, thỉnh thoảng anh em trại sinh hoạt, lại có máy phát rồi, cải thiện tý tinh thần.
*****
 
Trần Lâm móc cái hộp xì gà, khoan khoái rút một điếu, Cohiba thượng hạng, tay móc cái kéo đặc chủng, luồn cái đuôi vào lỗ kéo, bấm nhẹ, rồi hắn rút cái bật lửa bấm khò cháy đầu điếu xì gà, khi nó bén đỏ hồng lên, hương thơm tỏa ra ngào ngạt, hắn mỉm cười với tay Thanh :
- Dạ em mời anh dùng ạ.
Tay Thanh chậm rãi đón lấy điếu thuốc, gã đưa lên mồm hút tóp má một hơi, không quên cầm ly vang đưa lên mồm, gã phả một làn khói thuốc đậm đặc vào miệng ly, lấy bàn tay đậy lại rồi nheo mắt ngắm nhìn những vệt khói đang len lỏi chui qua bề mặt ly vang, quện vào nhau, cho ra một hương vị khác, vừa chan chát của rượu nho, vừa khen khét của khói thuốc, lẫn mùi thơm của men rượu được ủ kỹ trong gỗ sồi lâu năm, gã nhắm mắt làm một ngụm, quay ra :
- Việc thằng Phú coi như đã xong, mày nói với cô Oanh, cho tao gửi lời chia buồn, nếu sau này cô Oanh nguôi ngoai nỗi buồn, tao sẽ gặp chia buồn sau.
- Dạ, hôm qua em thấy nói là bắn xong, chuyển đi thiêu luôn, tro cốt đi rải ra sông cho mát mẻ, không có nhiều người đi anh ạ, em thấy hơi lạ.
- Mày cứ dò hỏi thôi, phi vụ trước ở dưới đóng tầu Nam Triệu, phần của mày sau khi tính toán, trừ các chi phí, tao gửi mày 30 ngàn USD, mai bọn nó chuyển, tao đợi cái sắp tới của Minh Phú với hàng loạt các nhà máy đóng tầu, tầm như con Oanh chắc còn thiếu bản lĩnh lắm, mày phải hết sức thận trọng, lộ ra phát, tiêu luôn.
- Dạ, anh cho em nhiều thế ạ, em không hợp với chị Oanh bằng anh Phú, nhưng em đang gây dựng quan hệ với Bảo Trang, anh thấy sao ạ.
- Mày là giám đốc kinh doanh, đối với con Trang thì phải rất khôn khéo, nó là dân tài chính, hơi cứng nhắc đấy, đừng làm nó phật lòng, nhất là phải minh bạch về thông tin, dự án, và tài chính, đừng để nó phải đặt câu hỏi tại sao, nhiều lần tại sao là mày chết ngay.
- Dạ dạ, nay làm tý cho phấn khởi anh nhỉ, em có con bé ngoan lắm, dễ bảo, xinh đẹp, hát hay, em điện phát nó đến luôn.
- Chắc mày chén nó rồi chứ gì, sao biết rõ thế.
- Em có mà bố bảo chẳng dám, toàn hàng đặt trước để phục vụ mấy tay dưới đóng tầu đấy anh ạ, bỏn dưới mà hàng không ngon, nó cắt hợp đồng ngay, em cũng khổ lắm chứ nào có dám động vào đứa nào đâu, con này em mới săn được, dâng anh dùng trước.
- Oke mày, nào uống đi, dô dô dô....
*****
Cán bộ X, trong tay cầm một tệp giấy tờ, hồ sơ... gõ cửa phòng Giám đốc CA tp...
- Báo cáo anh, tôi có mặt.
- À, X đấy à, tôi đang chờ anh về, sốt ruột quá, tình hình sau khi trao đổi với Sáu thế nào, có thông tin gì mới chưa?
- Báo cáo anh, theo chỉ đạo của anh, chúng tôi gồm có, tôi, anh Sáu, đồng chí Bình là chánh án toà án ND, đc Vinh và đc Hưởng bên pháp y, đc Đức, cb điều tra, kiêm lái xe, đc Biền, giám thị phân trại 3 Yên Hạ, ngoài ra có duy nhất bà Bảo Oanh, là vợ của phạm nhân Phú, là nắm được thông tin và kế hoạch này.
- Thế còn những ai nắm rõ Phú được dẫn độ về Yên Hạ?
- Báo cáo có tôi, anh Sáu và anh Đức ạ.
- Đức à, đc này làm việc với đội lâu chưa nhỉ, anh nắm được chứ?
- Dạ báo cáo anh, Đức công tác ở đội được gần 6 năm, mới 31 tuổi, đã có vợ, mới có đứa con gái gần 2 tuổi, nhà ở chung bố mẹ đẻ, gia cảnh khá khó khăn.
- Sau những việc quan trọng, anh nên cân nhắc kỹ nhân sự, đặc biệt là cán bộ trẻ, lại vướng mắc vợ con, lại thiếu kinh nghiệm, tôi đề nghị thế này, điều chuyển người khác, hoặc là đồng chi, hoặc là phải có kinh nghiệm, việc này rất quan trọng, không được phép sai.
- Báo cáo, rõ.
Dạ thưa anh, về việc liên quan đến cái chết của Khoa, theo nguồn tin của trinh sát của chúng ta vừa báo cáo, thì gần đây, Minh Phú bị mất một hợp đồng kinh tế cực lớn, giá trị hàng chục triệu đô la với công ty đóng tầu Nam Triệu, tại Quảng Ninh, dự án cung cấp kích thủy lực hàng ngàn tấn. Về việc này, nhóm trinh sát đã bí mật theo dõi, giám đốc kinh doanh Trần Lâm của Minh Phú ( MP) gần đây có biểu hiện hơi khác thường, ăn chơi trác táng. Lâm bị không ít hơn 3 lần bắt gặp đi cùng với tay Nguyễn Thanh, TGD cty Toàn Lực, đối thủ cạnh tranh có máu mặt với Phú lỉnh.
- Chi tiết này rất quan trọng, như vậy là Thanh đã dùng Lâm làm tay trong, hợp đồng bị mất là điều dễ hiểu, anh cho điều tra và hỏi Phú thật kỹ, mối quan hệ giữa Khoa và Thanh thế nào, Phú ra tay giết Khoa vì động cơ gì, tôi khẳng định phải có tay nào cùng chống lưng cho cả Thanh và Phú, anh phải tìm hiểu, rõ chưa?
- Báo cáo, rõ....
******
Đúng 9h sáng, cánh cổng cty MP rộng mở, chiếc Range Rover trắng muốt, biển lộc lộc tài tài ( 6688) trở TGD Bảo Oanh từ từ tiến vào, bà Oanh mặc nguyên bộ đầm mầu đen, kính đen, tóc búi cao, để hở cái cổ cao 3 ngấn, túi sách đen và đôi giầy cao 10 phân cũng đen nốt, khuôn mặt của bà vẫn lạnh tanh như thường lệ, nay nom còn lạnh hơn bởi cả cái bộ đồ bà mặc đầy tang tóc, nhưng dù sao đi nữa, bà vẫn đẹp hút hồn nhiều đàn ông khác mỗi khi bà xuất hiện, là gái một con, sau 2 năm đẻ đái, bà nhanh chóng lấy lại được vóc dáng cân đối, với chiều cao khá lý tưởng, 1,67m nhờ chăm chỉ tập gym và chế độ ăn lowcab.
Vớ điện thoại, Oanh gọi luôn cho Bảo Trang:
- Sang phòng chị ngay nhé.
Bảo Trang bước vào, đã vội hỏi, chị sao rồi, em lo quá, việc của anh Phú xong chưa ạ.
- Xong rồi, nhận xác song là chị đưa anh đi hỏa táng, tro đem rải ở sông Hồng, em cho gọi Lâm, và các trưởng phó phòng đúng 9h30 ta họp nhé, việc rất quan trọng.
Dạ, vâng chị.
Trong căn phòng im ắng, chỉ còn lại một mình Bảo Oanh, cô bặm môi, cắn đến suýt bật máu, kẻ nào to gan, dám hại chồng bà, dám để lộ thông tin, mất trắng hợp đồng, Oanh mở tủ, lấy chai Baileys, ngửa cổ tu một ngụm, tay quệt miệng, mắt nhìn xuống sân sau mảnh vườn, gió lùa nhẹ qua khe cửa, tóc cô gặp gió bị tung lên vài sợi bám vào má, chồng cô còn sống, có nghĩa là còn hi vọng , cầu cho anh ấy thành khẩn để nhận được khoan hồng....
 
Không biết thằng thớt là nhân vật nào trong đây nhỉ? A Sáu chăng?
 
Mày bị mù chữ à ? Thấy cái tit ko ?
Chả có cái đéo nào xác nhận đây là chuyện thật , vì nếu dính vào bọn cốp thì thằng này bị giết con mẹ lâu rồi , ở đấy mà khai với báo .
 
Chả có cái đéo nào xác nhận đây là chuyện thật , vì nếu dính vào bọn cốp thì thằng này bị giết con mẹ lâu rồi , ở đấy mà khai với báo .
Dm bố để chữ TRUYỆN to vl đó rồi tml
 
Cho thằng nào muốn đọc tiếp. Còn thằng chủ topic thì đổi mẹ giới tính là gái đi, giận ccc.
 
Cho thằng nào muốn đọc tiếp. Còn thằng chủ topic thì đổi mẹ giới tính là gái đi, giận ccc.
Thế hoá ra là đi copy à
 
Top