Từ đó tôi thấy làm phiền cuộc sống mọi người xung quanh quá. Thế là tại hạ gởi thân vào cửa phật. Thiện tay

Thầy Trụ Trì

Người phá đò sông Đà
Ta luôn cảm thấy và tin rằng mình bình thường, vấn đề là từ nhỏ cho đến khi đi làm chẳng có cô gái nào đồng ý với ta như thế, họ toàn nói độ đẹp trai của ta thì mấy đứa minh tinh màn ảnh phải gọi bằng cụ. Đúng là chẳng hiểu kiểu gì!

Ngày ra trường với tấm bằng xuất sắc đại học trường làng, lần đầu tiên đến công ty xin việc với bao hoài bão tuổi đôi mươi, nhưng tất cả mọi người trong công ty miệng há hốc đứng nhìn thầy chằm chằm. Tưởng em có vấn đề gì, em hỏi:
-Sao mọi người nhìn em dữ vậy?
Họ nói:
-Sao trên đời có người đẹp trai vậy!

Moá, lại thế à? Hồi đi học trường chuyên của tỉnh chuyện này cũng thường xuyên sảy ra. Thế cho nên em mới phải bỏ học mà về học lại cấp 3 trường làng.

Khi vào phỏng vấn chị phỏng vấn lúng túng hỏi em:
-em... em đẹp trai quá, em vào đây để muốn làm người mẫu phải không?
-công ty này công ty sản xuất chứ liên quan gì đến người mẫu hả chị?
-à ừ nhỉ? Chị quên mất, em muốn làm vị trí nào?
-không chị em làm công nhân thôi!

Thế là em được nhận, hôm sau em đi làm, vào dây chuyền làm việc thì công việc công nhân này cũng bình thường, đứng mỏi chân mỏi tay tí thôi. Chỉ là mấy cô công nhân bên cạnh cứ không tập trung làm mà cứ nhìn trộm em. Đến giờ ăn trưa em xuống bếp ăn cơm, cô nấu bếp chia cho mọi người xuất ăn cũng bình thường, có ít thịt, đậu, rau. Đến lượt chia cho em, cô đỏ mặt đưa một khay có cả một núi thức ăn ngon rồi ngượng ngùng che mặt chạy đi mất. Kỳ lạ thế!

Đang ăn, một bạn công nhân nữ đến gần em dáng vẻ ngại ngùng lúng túng đưa cho em một chiếc hộp và nói:
-xin lỗi bạn, mình là Thảo, mong bạn... cho mình... ừm... làm quen được không? Sáng nay mình có dậy sớm và nấu phần cơm này trong chiếc hộp này, trong này là những món bình thường thôi, nhưng mình đã cố gắng rất nhiều, mong bạn nhận được không?
- dạ dạ à vâng cảm ơn chị ạ sao chị phải làm thế ạ? Vâng em cảm ơn chị ạ để em ăn!
-ôi mình hạnh phúc quá, cảm ơn bạn
Xong cô công nhân ấy rơm rơm nước mắt và quay đi.

Quái thế nhỉ? Em đành ăn thêm xuất ăn đấy. Đang ăn chị trưởng phòng trong công ty lúng túng xấu hổ đến gần em và ngượng ngùng nói:
-ừm... chào anh...
Em hết hồn nói:
-dạ dạ em chào chị trưởng phòng ạ? Em có vấn đề gì vi phạm ạ?
-không... anh đừng gọi em là chị, em chỉ muốn nói là em rất... thích anh. Em có nấu một hộp cơm hàn quốc, trong này có nhiều món rất ngon. Em... Em mong anh nhận ạ!
-hả? À dạ vâng ạ em cảm ơn chị ạ! Em không vi phạm gì phải không ạ? Em ăn ngay đây ạ
Chị trưởng phòng nói:
-anh nhận hộp cơm của em rồi, ôi em sung sướng quá!
Nói rồi chị không kiềm chế được nước mắt ôm mặt chạy mất. Thế là thế éo nào nhỉ?

Em đành ăn phần cơm hàn quốc của chị trưởng phòng.

Đang ăn thì chị tổng giám đốc lúng túng lại gần nói lí nhí:
-ch...chào em!
Em kinh hoàng đứng bật dậy cúi đầu chào:
-chào tổng giám đốc ạ!
-em...em đừng chào chị như thế, chị đến để nói với em điều này...
-dạ vâng ạ! Em nghe đây ạ!
-chị...chị...
-vâng chị bảo gì em ạ?
Chị lấy hết can đảm nói to:
-CHỊ THÍCH EM!
-dạ?
-chị có nấu một phần cơm nhiều món sơn hào hải vị, chị đã thức cả đêm để nấu, chị đã cố gắng hết sức có thể! Em có thể nhận được không?
-dạ vâng ạ em cảm ơn chị ạ! Chị có chỉ bảo gì em không ạ?
-ôi chị vui lắm, cảm ơn em đã đáp lại tấm lòng của chị.
Rồi chị hạnh phúc chạy mất.
Từ đó tôi thấy làm phiền cuộc sống mọi người xung quanh quá. Thế là tại hạ gởi thân vào cửa phật.
Thiện tay
 
Sửa lần cuối:
Thầy đẹp trai quá người ta thấy không xứng đáng nên bỏ chạy hết. Con không đẹp trai bằng thầy, nên phụ nữ toàn tìm cách hiếp dâm con thôi, nhưng con nghĩ nếu không có con cặc của con thì họ sẽ buồn lắm nên không theo thầy đi tu được.
 
Sửa lần cuối:
tôi cũng đang theo khoá chiêm nghiệm dài hơi, biết xàm lồn cũng là gia vị, nhưng mấy thầy xàm lồn quá tôi chịu đéo nổi :doubt:
 
Ta luôn cảm thấy và tin rằng mình bình thường, vấn đề là từ nhỏ cho đến khi đi làm chẳng có cô gái nào đồng ý với ta như thế, họ toàn nói độ đẹp trai của ta thì mấy đứa minh tinh màn ảnh phải gọi bằng cụ. Đúng là chẳng hiểu kiểu gì!

Ngày ra trường với tấm bằng xuất sắc đại học trường làng, lần đầu tiên đến công ty xin việc với bao hoài bão tuổi đôi mươi, nhưng tất cả mọi người trong công ty miệng há hốc đứng nhìn thầy chằm chằm. Tưởng em có vấn đề gì, em hỏi:
-Sao mọi người nhìn em dữ vậy?
Họ nói:
-Sao trên đời có người đẹp trai vậy!

Moá, lại thế à? Hồi đi học trường chuyên của tỉnh chuyện này cũng thường xuyên sảy ra. Thế cho nên em mới phải bỏ học mà về học lại cấp 3 trường làng.

Khi vào phỏng vấn chị phỏng vấn lúng túng hỏi em:
-em... em đẹp trai quá, em vào đây để muốn làm người mẫu phải không?
-công ty này công ty sản xuất chứ liên quan gì đến người mẫu hả chị?
-à ừ nhỉ? Chị quên mất, em muốn làm vị trí nào?
-không chị em làm công nhân thôi!

Thế là em được nhận, hôm sau em đi làm, vào dây chuyền làm việc thì công việc công nhân này cũng bình thường, đứng mỏi chân mỏi tay tí thôi. Chỉ là mấy cô công nhân bên cạnh cứ không tập trung làm mà cứ nhìn trộm em. Đến giờ ăn trưa em xuống bếp ăn cơm, cô nấu bếp chia cho mọi người xuất ăn cũng bình thường, có ít thịt, đậu, rau. Đến lượt chia cho em, cô đỏ mặt đưa một khay có cả một núi thức ăn ngon rồi ngượng ngùng che mặt chạy đi mất. Kỳ lạ thế!

Đang ăn, một bạn công nhân nữ đến gần em dáng vẻ ngại ngùng lúng túng đưa cho em một chiếc hộp và nói:
-xin lỗi bạn, mình là Thảo, mong bạn... cho mình... ừm... làm quen được không? Sáng nay mình có dậy sớm và nấu phần cơm này trong chiếc hộp này, trong này là những món bình thường thôi, nhưng mình đã cố gắng rất nhiều, mong bạn nhận được không?
- dạ dạ à vâng cảm ơn chị ạ sao chị phải làm thế ạ? Vâng em cảm ơn chị ạ để em ăn!
-ôi mình hạnh phúc quá, cảm ơn bạn
Xong cô công nhân ấy rơm rơm nước mắt và quay đi.

Quái thế nhỉ? Em đành ăn thêm xuất ăn đấy. Đang ăn chị trưởng phòng trong công ty lúng túng xấu hổ đến gần em và ngượng ngùng nói:
-ừm... chào anh...
Em hết hồn nói:
-dạ dạ em chào chị trưởng phòng ạ? Em có vấn đề gì vi phạm ạ?
-không... anh đừng gọi em là chị, em chỉ muốn nói là em rất... thích anh. Em có nấu một hộp cơm hàn quốc, trong này có nhiều món rất ngon. Em... Em mong anh nhận ạ!
-hả? À dạ vâng ạ em cảm ơn chị ạ! Em không vi phạm gì phải không ạ? Em ăn ngay đây ạ
Chị trưởng phòng nói:
-anh nhận hộp cơm của em rồi, ôi em sung sướng quá!
Nói rồi chị không kiềm chế được nước mắt ôm mặt chạy mất. Thế là thế éo nào nhỉ?

Em đành ăn phần cơm hàn quốc của chị trưởng phòng.

Đang ăn thì chị tổng giám đốc lúng túng lại gần nói lí nhí:
-ch...chào em!
Em kinh hoàng đứng bật dậy cúi đầu chào:
-chào tổng giám đốc ạ!
-em...em đừng chào chị như thế, chị đến để nói với em điều này...
-dạ vâng ạ! Em nghe đây ạ!
-chị...chị...
-vâng chị bảo gì em ạ?
Chị lấy hết can đảm nói to:
-CHỊ THÍCH EM!
-dạ?
-chị có nấu một phần cơm nhiều món sơn hào hải vị, chị đã thức cả đêm để nấu, chị đã cố gắng hết sức có thể! Em có thể nhận được không?
-dạ vâng ạ em cảm ơn chị ạ! Chị có chỉ bảo gì em không ạ?
-ôi chị vui lắm, cảm ơn em đã đáp lại tấm lòng của chị.
Rồi chị hạnh phúc chạy mất.
Từ đó tôi thấy làm phiền cuộc sống mọi người xung quanh quá. Thế là tại hạ gởi thân vào cửa phật.
Thiện tay
Vc
 
Ta luôn cảm thấy và tin rằng mình bình thường, vấn đề là từ nhỏ cho đến khi đi làm chẳng có cô gái nào đồng ý với ta như thế, họ toàn nói độ đẹp trai của ta thì mấy đứa minh tinh màn ảnh phải gọi bằng cụ. Đúng là chẳng hiểu kiểu gì!

Ngày ra trường với tấm bằng xuất sắc đại học trường làng, lần đầu tiên đến công ty xin việc với bao hoài bão tuổi đôi mươi, nhưng tất cả mọi người trong công ty miệng há hốc đứng nhìn thầy chằm chằm. Tưởng em có vấn đề gì, em hỏi:
-Sao mọi người nhìn em dữ vậy?
Họ nói:
-Sao trên đời có người đẹp trai vậy!

Moá, lại thế à? Hồi đi học trường chuyên của tỉnh chuyện này cũng thường xuyên sảy ra. Thế cho nên em mới phải bỏ học mà về học lại cấp 3 trường làng.

Khi vào phỏng vấn chị phỏng vấn lúng túng hỏi em:
-em... em đẹp trai quá, em vào đây để muốn làm người mẫu phải không?
-công ty này công ty sản xuất chứ liên quan gì đến người mẫu hả chị?
-à ừ nhỉ? Chị quên mất, em muốn làm vị trí nào?
-không chị em làm công nhân thôi!

Thế là em được nhận, hôm sau em đi làm, vào dây chuyền làm việc thì công việc công nhân này cũng bình thường, đứng mỏi chân mỏi tay tí thôi. Chỉ là mấy cô công nhân bên cạnh cứ không tập trung làm mà cứ nhìn trộm em. Đến giờ ăn trưa em xuống bếp ăn cơm, cô nấu bếp chia cho mọi người xuất ăn cũng bình thường, có ít thịt, đậu, rau. Đến lượt chia cho em, cô đỏ mặt đưa một khay có cả một núi thức ăn ngon rồi ngượng ngùng che mặt chạy đi mất. Kỳ lạ thế!

Đang ăn, một bạn công nhân nữ đến gần em dáng vẻ ngại ngùng lúng túng đưa cho em một chiếc hộp và nói:
-xin lỗi bạn, mình là Thảo, mong bạn... cho mình... ừm... làm quen được không? Sáng nay mình có dậy sớm và nấu phần cơm này trong chiếc hộp này, trong này là những món bình thường thôi, nhưng mình đã cố gắng rất nhiều, mong bạn nhận được không?
- dạ dạ à vâng cảm ơn chị ạ sao chị phải làm thế ạ? Vâng em cảm ơn chị ạ để em ăn!
-ôi mình hạnh phúc quá, cảm ơn bạn
Xong cô công nhân ấy rơm rơm nước mắt và quay đi.

Quái thế nhỉ? Em đành ăn thêm xuất ăn đấy. Đang ăn chị trưởng phòng trong công ty lúng túng xấu hổ đến gần em và ngượng ngùng nói:
-ừm... chào anh...
Em hết hồn nói:
-dạ dạ em chào chị trưởng phòng ạ? Em có vấn đề gì vi phạm ạ?
-không... anh đừng gọi em là chị, em chỉ muốn nói là em rất... thích anh. Em có nấu một hộp cơm hàn quốc, trong này có nhiều món rất ngon. Em... Em mong anh nhận ạ!
-hả? À dạ vâng ạ em cảm ơn chị ạ! Em không vi phạm gì phải không ạ? Em ăn ngay đây ạ
Chị trưởng phòng nói:
-anh nhận hộp cơm của em rồi, ôi em sung sướng quá!
Nói rồi chị không kiềm chế được nước mắt ôm mặt chạy mất. Thế là thế éo nào nhỉ?

Em đành ăn phần cơm hàn quốc của chị trưởng phòng.

Đang ăn thì chị tổng giám đốc lúng túng lại gần nói lí nhí:
-ch...chào em!
Em kinh hoàng đứng bật dậy cúi đầu chào:
-chào tổng giám đốc ạ!
-em...em đừng chào chị như thế, chị đến để nói với em điều này...
-dạ vâng ạ! Em nghe đây ạ!
-chị...chị...
-vâng chị bảo gì em ạ?
Chị lấy hết can đảm nói to:
-CHỊ THÍCH EM!
-dạ?
-chị có nấu một phần cơm nhiều món sơn hào hải vị, chị đã thức cả đêm để nấu, chị đã cố gắng hết sức có thể! Em có thể nhận được không?
-dạ vâng ạ em cảm ơn chị ạ! Chị có chỉ bảo gì em không ạ?
-ôi chị vui lắm, cảm ơn em đã đáp lại tấm lòng của chị.
Rồi chị hạnh phúc chạy mất.
Từ đó tôi thấy làm phiền cuộc sống mọi người xung quanh quá. Thế là tại hạ gởi thân vào cửa phật.
Thiện tay
văn này giông giống của Sang thế nhỉ @Kiloph
 
Top