Live Tư Duy đã A là phải B của Annam kiểu: Nếu VNCH mà thắng thì thành cường quốc của Châu Á rồi! Vãi lồn logic, vậy cho hỏi...

Thỏ Trắng Ác Tâm

Gió lạnh đầu buồi
Nếu VNCH mà thắng thì thành cường quốc của Châu Á rồi, vậy tại sao Thái Lan, Malaysia, Indonesia vốn chưa từng thua trận nào... đến giờ cũng thành cường quốc đéo đâu? - Mời battle dưới comment...

Tư duy của mấy thằng Lồn Annam, xamer có cái kiểu: đã là A thì phải B, cứ nếu X thì chắc chắn Y. Vấn đề nằm ở chỗ cái lối nghĩ này bỏ qua toàn bộ sự phức tạp của lịch sử, xã hội, con người – những thứ vốn vận hành trong một mạng lưới nhân quả chằng chịt chứ không phải phép cộng số học.

Cái kiểu “nếu” đó thực chất là một dạng counterfactual thinking (suy luận phản thực), tức giả định một tình huống không xảy ra rồi suy diễn hệ quả. Ở mức độ nhất định thì nó có ích, vì giúp mình tưởng tượng các khả năng khác nhau. Nhưng khi người ta tư duy theo hướng nhị nguyên thì họ biến cái “nếu” thành một tất yếu: nếu có lãnh đạo giỏi thì chắc chắn đất nước thành siêu cường. Nếu VNCH không thua thì chắc chắn giờ đã như Hàn Quốc. Đấy là một sự giản lược thô bạo.

Bởi vì:
  • Lịch sử không phải toán học. 1+1=2 chỉ đúng trong logic hình thức, còn trong đời sống xã hội thì 1+1 có thể thành 0 (nội chiến, tự triệt tiêu), hoặc 3, 4 (hiệu ứng cộng hưởng). Nguyễn Bá Thanh hay Đinh La Thăng dù có năng lực cỡ nào thì cũng bị ràng buộc bởi cơ chế, thể chế, cấu trúc quyền lực, mạng lưới lợi ích. Không phải một cá nhân thay đổi được cả hệ thống. Đụ mẹ, Cộng trị mấy mươi năm vẫn đéo sáng được con mắt!
  • Counterfactual luôn chứa thiên kiến. Khi nói “nếu VNCH không thua thì đã thành siêu cường”, họ đang áp đặt một viễn cảnh mong muốn (wishful thinking) mà bỏ qua những biến số khác: tham nhũng, bất ổn chính trị, can thiệp ngoại bang, chiến tranh lạnh, vị trí địa chiến lược. Thực tế VNCH lúc ấy có rất nhiều yếu tố nội tại yếu kém, nên giả định rằng “chỉ cần không thua thì sẽ thành hổ châu Á” là cực kỳ đơn giản hóa.
  • Tư duy nhị nguyên làm hỏng tranh luận. Bởi vì nó biến một vấn đề phức tạp thành “có/không”, “đúng/sai”, “nếu/thì”, và ai phản bác thì lập tức bị coi là đứng phe đối lập. Người ta không chấp nhận cái vùng xám, nơi mà nhiều yếu tố tác động đan xen. Thay vì thảo luận xem điều kiện gì cần có để một quốc gia phát triển (thể chế pháp quyền, minh bạch, giáo dục, công nghệ…), họ chốt hạ bằng một nhân vật anh hùng hay một kịch bản lịch sử duy nhất.
Trong khoa học xã hội và lịch sử, người ta không phủ nhận counterfactual, nhưng thường phải đặt nó trong khung đa nhân tố. Ví dụ: nếu VNCH tồn tại thêm 20 năm, nó có thể đi theo con đường giống Hàn Quốc, nhưng chỉ khi có sự hỗ trợ mạnh mẽ, cải cách nội bộ, và thích ứng với bối cảnh toàn cầu hóa. Nghĩa là phải bàn đến cả chục biến số cùng lúc.

Chính vì vậy, cái khác biệt giữa tư duy nhị nguyêntư duy đa nguyên là ở đây:
  • Nhị nguyên: “Nếu A thì chắc chắn B.”
  • Đa nguyên: “Nếu A thì có thể B, C, hoặc D, tùy vào những điều kiện đi kèm X, Y, Z.”
Nói thẳng ra, nhị nguyên giúp dân tình dễ nói, dễ nghe, dễ hò hét trong bàn nhậu. Còn đa nguyên thì khó, vì nó đòi hỏi đào sâu, phân tích, chấp nhận sự bất định, và đôi khi không có một câu trả lời dứt khoát. Nhưng chính cái khó đó mới làm nên tư duy khoa học và tranh luận đàng hoàng. Súc vật Annam thì làng xã, phe phái, đéo bao giờ đặt câu hỏi mở - Riết đéo khác con khỉ ăn chuối là mấy.



3vUr5Zq.jpg

Nw9fPR0.jpg

iDWVXDla.jpg

OoI85Cxo.webp
 
Địt con mẹ Communism lồn. (chúng ta vẫn là bạn, dù khác nhau về hệ tư tưởng chính trị bạn nhé).
thoải mái đi mày, tao làm bò đỏ vì đam mê, chuyển phe chửi nhau cho vui, chứ có thù oán cá nhân vì khác tư tưởng chính trị đâu, tao chỉ thù hận đứa nào tác động vật lý, hèn hạ hại gia đình tao thôi

bò vs thỏ thì trí khôn tương đương
Tao ngu nhưng vẫn khôn hơn lũ phản động
 
thoải mái đi mày, tao làm bò đỏ vì đam mê, chuyển phe chửi nhau cho vui, chứ có thù oán cá nhân vì khác tư tưởng chính trị đâu, tao chỉ thù hận đứa nào tác động vật lý, hèn hạ hại gia đình tao thôi


Tao ngu nhưng vẫn khôn hơn lũ phản động
Chán vãi
 
Không thể chắc chắn VN là cường quốc ở Châu Á nhưng cơ hội thành cường quốc là có với một thể chế tự do dân chủ hơn.
 
Cách chỉ trích này có thể áp dụng đúng với tụi ủng hộ Nguyễn Huệ đấy TML.
Còn nói chuyện VNCH, thì nó có nền tảng là dân trí thức nhiều, đồng minh Mẽo, giáo dục khai phóng v.v... Mày cứ tìm sách vở tài liệu dưới thời VNCH mà xem. Người ta căn cứ vào những thứ đó để phán xét chứ ko phải kiểu nhị nguyên "thằng này kém thì thằng kia giỏi" như mày nói đâu.
 
Cách chỉ trích này có thể áp dụng đúng với tụi ủng hộ Nguyễn Huệ đấy TML.
Còn nói chuyện VNCH, thì nó có nền tảng là dân trí thức nhiều, đồng minh Mẽo, giáo dục khai phóng v.v... Mày cứ tìm sách vở tài liệu dưới thời VNCH mà xem. Người ta căn cứ vào những thứ đó để phán xét chứ ko phải kiểu nhị nguyên "thằng này kém thì thằng kia giỏi" như mày nói đâu.
Logic này vẫn là một dạng nhị nguyên mà mày: tức là biến vài yếu tố thành quyết định tuyệt đối, bỏ qua vô số biến số khác.

Nếu viện trợ Mỹ, giáo dục khai phóng, trí thức đô thị là điều kiện cần và đủ, thì tại sao Philippines m đồng minh thân Mỹ, giáo dục kiểu Mỹ, trí thức không thiếu lại rơi vào khủng hoảng kinh tế, chính trị suốt thập niên 70–80?

Hay tại sao Thái Lan có quan hệ mật thiết với Mỹ, không hề thua trận, mà cũng không thành siêu cường? (Tao không nói Thái nghèo, hay cùi hơn VN nhé)

Mấy cha già lính VNCH còn bị mắc bệnh nặng hơn, nostalgia logic (logic hoài niệm), nghĩa là lấy vài điểm sáng thời quá khứ rồi phóng chiếu thành viễn cảnh đẹp đẽ, trong khi bỏ qua toàn bộ bức tranh rộng lớn.
 
Logic này vẫn là một dạng nhị nguyên mà mày: tức là biến vài yếu tố thành quyết định tuyệt đối, bỏ qua vô số biến số khác.

Nếu viện trợ Mỹ, giáo dục khai phóng, trí thức đô thị là điều kiện cần và đủ, thì tại sao Philippines m đồng minh thân Mỹ, giáo dục kiểu Mỹ, trí thức không thiếu lại rơi vào khủng hoảng kinh tế, chính trị suốt thập niên 70–80?

Hay tại sao Thái Lan có quan hệ mật thiết với Mỹ, không hề thua trận, mà cũng không thành siêu cường? (Tao không nói Thái nghèo, hay cùi hơn VN nhé)

Mấy cha già lính VNCH còn bị mắc bệnh nặng hơn, nostalgia logic (logic hoài niệm), nghĩa là lấy vài điểm sáng thời quá khứ rồi phóng chiếu thành viễn cảnh đẹp đẽ, trong khi bỏ qua toàn bộ bức tranh rộng lớn.
Vì thái lan và phi ko có ng lãnh đạo tốt đó mới là yếu tố cần và trong yếu tố cần này thì nó cũng có yếu tố cần và đủ nữa, còn râu ria kia chỉ là đủ
 
Đặt câu hỏi sai thì nhận được kết quả ngu xuẩn
VNCH có dã tâm ra bắc "giải phóng" đéo đâu mà tuyên truyền là cường quốc
như thằng lâm phỉ phản động chả bảo thời đó bọn sing còn muốn sang đó chữa bịnh
 
Vì thái lan và phi ko có ng lãnh đạo tốt đó mới là yếu tố cần và trong yếu tố cần này thì nó cũng có yếu tố cần và đủ nữa, còn râu ria kia chỉ là đủ
Ở Thái, mấy chục năm qua có không ít lãnh đạo “giỏi”, nhiều người học ở Mỹ, Anh, cực kỳ savvy chính trị. Philippines khỏi kể, rồi cũng vì đảo chính, phe phái, lợi ích gia tộc... mà bất ổn đấy thôi? Còn bảo giáo dục, pháp quyền, thể chế, cấu trúc xã hội là “râu ria” nữa, má cười ỉa. Nhưng nếu không có mấy thứ đó, lãnh đạo có giỏi cũng bị vô hiệu hóa.

Mày thích ví dụ kiểu hình mẫu Hero đúng không, giờ tao thử giả định chuyện chưa bao giờ xảy ra là:
- Lee Kuan Yew của Singapore nổi tiếng là “lãnh đạo kiệt xuất”. Thử đặt Lee Kuan Yew vào Haiti hay Afghanistan xem coi hóa rồng nổi không?
 
Nếu VNCH mà thắng thì thành cường quốc của Châu Á rồi, vậy tại sao Thái Lan, Malaysia, Indonesia vốn chưa từng thua trận nào... đến giờ cũng thành cường quốc đéo đâu? - Mời battle dưới comment...

Tư duy của mấy thằng lồn Annam, xamer có cái kiểu: đã là A thì phải B, cứ nếu X thì chắc chắn Y. Vấn đề nằm ở chỗ cái lối nghĩ này bỏ qua toàn bộ sự phức tạp của lịch sử, xã hội, con người – những thứ vốn vận hành trong một mạng lưới nhân quả chằng chịt chứ không phải phép cộng số học.

Cái kiểu “nếu” đó thực chất là một dạng counterfactual thinking (suy luận phản thực), tức giả định một tình huống không xảy ra rồi suy diễn hệ quả. Ở mức độ nhất định thì nó có ích, vì giúp mình tưởng tượng các khả năng khác nhau. Nhưng khi người ta tư duy theo hướng nhị nguyên thì họ biến cái “nếu” thành một tất yếu: nếu có lãnh đạo giỏi thì chắc chắn đất nước thành siêu cường. Nếu VNCH không thua thì chắc chắn giờ đã như Hàn Quốc. Đấy là một sự giản lược thô bạo.

Bởi vì:
  • Lịch sử không phải toán học. 1+1=2 chỉ đúng trong logic hình thức, còn trong đời sống xã hội thì 1+1 có thể thành 0 (nội chiến, tự triệt tiêu), hoặc 3, 4 (hiệu ứng cộng hưởng). Nguyễn Bá Thanh hay Đinh La Thăng dù có năng lực cỡ nào thì cũng bị ràng buộc bởi cơ chế, thể chế, cấu trúc quyền lực, mạng lưới lợi ích. Không phải một cá nhân thay đổi được cả hệ thống. Đụ mẹ, Cộng trị mấy mươi năm vẫn đéo sáng được con mắt!
  • Counterfactual luôn chứa thiên kiến. Khi nói “nếu VNCH không thua thì đã thành siêu cường”, họ đang áp đặt một viễn cảnh mong muốn (wishful thinking) mà bỏ qua những biến số khác: tham nhũng, bất ổn chính trị, can thiệp ngoại bang, chiến tranh lạnh, vị trí địa chiến lược. Thực tế VNCH lúc ấy có rất nhiều yếu tố nội tại yếu kém, nên giả định rằng “chỉ cần không thua thì sẽ thành hổ châu Á” là cực kỳ đơn giản hóa.
  • Tư duy nhị nguyên làm hỏng tranh luận. Bởi vì nó biến một vấn đề phức tạp thành “có/không”, “đúng/sai”, “nếu/thì”, và ai phản bác thì lập tức bị coi là đứng phe đối lập. Người ta không chấp nhận cái vùng xám, nơi mà nhiều yếu tố tác động đan xen. Thay vì thảo luận xem điều kiện gì cần có để một quốc gia phát triển (thể chế pháp quyền, minh bạch, giáo dục, công nghệ…), họ chốt hạ bằng một nhân vật anh hùng hay một kịch bản lịch sử duy nhất.
Trong khoa học xã hội và lịch sử, người ta không phủ nhận counterfactual, nhưng thường phải đặt nó trong khung đa nhân tố. Ví dụ: nếu VNCH tồn tại thêm 20 năm, nó có thể đi theo con đường giống Hàn Quốc, nhưng chỉ khi có sự hỗ trợ mạnh mẽ, cải cách nội bộ, và thích ứng với bối cảnh toàn cầu hóa. Nghĩa là phải bàn đến cả chục biến số cùng lúc.

Chính vì vậy, cái khác biệt giữa tư duy nhị nguyêntư duy đa nguyên là ở đây:
  • Nhị nguyên: “Nếu A thì chắc chắn B.”
  • Đa nguyên: “Nếu A thì có thể B, C, hoặc D, tùy vào những điều kiện đi kèm X, Y, Z.”
Nói thẳng ra, nhị nguyên giúp dân tình dễ nói, dễ nghe, dễ hò hét trong bàn nhậu. Còn đa nguyên thì khó, vì nó đòi hỏi đào sâu, phân tích, chấp nhận sự bất định, và đôi khi không có một câu trả lời dứt khoát. Nhưng chính cái khó đó mới làm nên tư duy khoa học và tranh luận đàng hoàng. Súc vật Annam thì làng xã, phe phái, đéo bao giờ đặt câu hỏi mở - Riết đéo khác con khỉ ăn chuối là mấy.



3vUr5Zq.jpg

Nw9fPR0.jpg

iDWVXDla.jpg

OoI85Cxo.webp
Mày hay đăng nấy cái gay lọ, đút đít, gái có cu nay bàn chính trị à? ;))

Mày nói đúng nhưng tỷ lệ những thằng như vậy chắc 1/1000 bò đỏ. ;))
 
Đặt câu hỏi sai thì nhận được kết quả ngu xuẩn
VNCH có dã tâm ra bắc "giải phóng" đéo đâu mà tuyên truyền là cường quốc
như thằng lâm phỉ phản động chả bảo thời đó bọn sing còn muốn sang đó chữa bịnh
VNCH muốn thống nhất theo ý muốn của họ,VNCH không muốn thống nhất theo cách mà miền Bắc đề xuất (tổng tuyển cử toàn quốc). Họ chỉ chấp nhận thống nhất nếu miền Bắc từ bỏ c ộng sản và gia nhập mô hình chính thể quốc gia
 
Đặt câu hỏi sai thì nhận được kết quả ngu xuẩn
VNCH có dã tâm ra bắc "giải phóng" đéo đâu mà tuyên truyền là cường quốc
như thằng lâm phỉ phản động chả bảo thời đó bọn sing còn muốn sang đó chữa bịnh
Lại lạc đề rồi. Cường quốc kinh tế không liên quan đéo gì tới chuyện có “giải phóng Bắc” hay không. Hàn Quốc trở thành hổ châu Á đâu phải vì nó có dã tâm xâm lược ai. Nhật sau 1945 cũng chẳng “giải phóng” thằng nào mà vẫn thành cường quốc. Ghép chuyện quân sự với kinh tế kiểu này là Ngụy biện cá trích (Red Herring) aka Đánh tráo khái niệm.
 
Nhưng t chắc chắn nó sẽ giàu mạnh hơn VN của hiện tại gấp nhiều lần
 
Nhưng t chắc chắn nó sẽ giàu mạnh hơn VN của hiện tại gấp nhiều lần
Mày nói ‘chắc chắn giàu mạnh hơn hiện tại’ thì cũng giống như bảo: nếu tao lấy được vợ hoa hậu thì chắc chắn con tao đẹp hơn con nó gấp nhiều lần. Nghe đã thấy mùi hoang tưởng rồi. Lịch sử không vận hành bằng chữ ‘chắc chắn’, nó vận hành bằng điều kiện, biến số, và xác suất. Nói ‘chắc chắn’ chỉ chứng minh mày đang kể chuyện cổ tích chứ không phải tranh luận.
 
VNCH muốn thống nhất theo ý muốn của họ,VNCH không muốn thống nhất theo cách mà miền Bắc đề xuất (tổng tuyển cử toàn quốc). Họ chỉ chấp nhận thống nhất nếu miền Bắc từ bỏ c ộng sản và gia nhập mô hình chính thể quốc gia
ChatGPT trả lời cho mày

VNCH đã nêu điều kiện thống nhất gì với VNDCCH?

ChatGPT đã nói:​

Câu hỏi rất hay. Trong suốt giai đoạn 1954–1975, cả Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) ở miền Nam và Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH) ở miền Bắc đều tuyên bố mục tiêu cuối cùng là thống nhất đất nước, nhưng điều kiện và cách thức mà hai bên đưa ra lại rất khác nhau, phản ánh sự đối lập về chế độ chính trị.

Mình tóm tắt các mốc chính về điều kiện thống nhất mà VNCH từng nêu:


1.​

  • Chính quyền VNCH từ chối hiệp thương tổng tuyển cử theo Hiệp định Genève 1954 vì cho rằng miền Bắc không có điều kiện dân chủ, tự do bầu cử.
  • Diệm khẳng định chỉ có tổng tuyển cử tự do dưới sự giám sát quốc tế (LHQ) mới là con đường thống nhất chính đáng.
  • Điều kiện: miền Bắc phải cho phép các đảng phái tự do hoạt động, bảo đảm quyền tự do ngôn luận, báo chí, hội họp… thì mới có thể có bầu cử chung.
👉 Thực tế: đây là cách VNCH bác bỏ hiệp thương với Hà Nội, vì họ tin rằng miền Bắc sẽ không bao giờ chấp nhận đa đảng tự do.


2.​

  • Sau khi Mỹ và Bắc Việt bắt đầu đàm phán tại Paris (1968), VNCH đưa ra quan điểm riêng về thống nhất:
    • Trước hết phải có hòa bình, nghĩa là miền Bắc chấm dứt xâm nhập, rút lực lượng vũ trang khỏi miền Nam.
    • Sau đó mới bàn đến tương lai chính trị, tức là tổng tuyển cử dưới hình thức dân chủ, tự do.
  • Thiệu đề nghị:
    • Bất cứ tiến trình thống nhất nào cũng phải do người dân miền Nam quyết định.
    • Không chấp nhận mô hình “chính phủ liên hiệp” với Mặt trận Dân tộc Giải phóng (theo yêu cầu của Bắc Việt).
    • Nhấn mạnh rằng thống nhất chỉ có thể đạt được khi miền Bắc thay đổi, chấp nhận thể chế tự do thay vì ********.

3.​

  • Thông điệp của Diệm (1956, 1958, 1960): luôn kêu gọi bầu cử tự do dưới giám sát quốc tế.
  • Tuyên bố Thiệu (1969–1973): nêu “Kế hoạch Hòa bình 8 điểm” (1969), trong đó có điểm yêu cầu Bắc Việt rút quân, sau đó để người dân miền Nam tự định đoạt tương lai.
  • Điều kiện chung: không công nhận chính phủ miền Bắc là hợp pháp để tổ chức hiệp thương theo Genève, mà chỉ đồng ý tham gia bầu cử chung nếu có bảo đảm quốc tế.

Tóm gọn:​

  • VNCH đặt điều kiện thống nhất là phải thông qua tổng tuyển cử tự do, dân chủ, có quốc tế giám sát, nhưng thực chất là chỉ chấp nhận nếu miền Bắc thay đổi chế độ.
  • VNDCCH thì ngược lại, yêu cầu hiệp thương để tiến tới thống nhất theo tinh thần Genève, đồng thời thúc đẩy liên minh với Mặt trận Dân tộc Giải phóng để dần dần đưa miền Nam vào mô hình XHCN.
 
Cường cuốc thì có cục cứt. Nhưng cuộc sống đỡ ngột ngạt hơn hiện nay
Mày bảo ngày xưa sống đỡ ngột ngạt hơn, thì giống như thằng con nít thời giờ còn được cho cha mẹ nuôi ăn ở như tụi Genz là đúng rồi. Mấy cha lính VNCH dưới khu Biên Hòa - Hố Nai nhậu nói kiểu này suốt.
 

Có thể bạn quan tâm

Top