Vì nó không tồn tại đến hiện tại lấy số dell đâu ra số cho m thằng điên, nhìn theo cách vận hành của lịch sử thôi, VNCH nó chơi với Mỹ giàu top 1 thế giới nó cùng phe chiến thắng chiến tranh lạnh những nước giàu có và tiến bộ, sau chiến tranh chắc chắn nó sẽ nhận được tái thiết và đầu tư và nhiều ưu đãi từ các đồng minh, có khi lại có phần trong chuỗi cung ứng các mặt hàng công nghệ cao như Nhật, Hàn, Đài bây giờ, nhìn quá khứ trừ đánh đấm ngu còn lại VNCH khá ngon, có nhiều doanh nghiệp nội mạnh tồn tại đến ngày nay, giáo dục khai phóng nhiều người tị nạn thành danh ở nước ngoài, nếu ngừng chiến tranh và k thống nhất thì đã không bị cuống vào những cuộc chiến mà CS dính vào đến 1990, có thể k bị TQ lợi dụng cướp mẹ 2 quần đảo, nói chung k chắn chắn giàu như Hàn hay Nhật Đài, nhưng chắc chắn sẽ giàu có văn minh hơn VN hiện tạiMày nói ‘chắc chắn giàu mạnh hơn hiện tại’ thì cũng giống như bảo: nếu tao lấy được vợ hoa hậu thì chắc chắn con tao đẹp hơn con nó gấp nhiều lần. Nghe đã thấy mùi hoang tưởng rồi. Lịch sử không vận hành bằng chữ ‘chắc chắn’, nó vận hành bằng điều kiện, biến số, và xác suất. Nói ‘chắc chắn’ chỉ chứng minh mày đang kể chuyện cổ tích chứ không phải tranh luận.
Tại sao ko hóa rồng đcỞ Thái, mấy chục năm qua có không ít lãnh đạo “giỏi”, nhiều người học ở Mỹ, Anh, cực kỳ savvy chính trị. Philippines khỏi kể, rồi cũng vì đảo chính, phe phái, lợi ích gia tộc... mà bất ổn đấy thôi? Còn bảo giáo dục, pháp quyền, thể chế, cấu trúc xã hội là “râu ria” nữa, má cười ỉa. Nhưng nếu không có mấy thứ đó, lãnh đạo có giỏi cũng bị vô hiệu hóa.
Mày thích ví dụ kiểu hình mẫu Hero đúng không, giờ tao thử giả định chuyện chưa bao giờ xảy ra là:
- Lee Kuan Yew của Singapore nổi tiếng là “lãnh đạo kiệt xuất”. Thử đặt Lee Kuan Yew vào Haiti hay Afghanistan xem coi hóa rồng nổi không?
Copy ở đâu ngu vậyNếu VNCH mà thắng thì thành cường quốc của Châu Á rồi, vậy tại sao Thái Lan, Malaysia, Indonesia vốn chưa từng thua trận nào... đến giờ cũng thành cường quốc đéo đâu? - Mời battle dưới comment...
Tư duy của mấy thằng lồn Annam, xamer có cái kiểu: đã là A thì phải B, cứ nếu X thì chắc chắn Y. Vấn đề nằm ở chỗ cái lối nghĩ này bỏ qua toàn bộ sự phức tạp của lịch sử, xã hội, con người – những thứ vốn vận hành trong một mạng lưới nhân quả chằng chịt chứ không phải phép cộng số học.
Cái kiểu “nếu” đó thực chất là một dạng counterfactual thinking (suy luận phản thực), tức giả định một tình huống không xảy ra rồi suy diễn hệ quả. Ở mức độ nhất định thì nó có ích, vì giúp mình tưởng tượng các khả năng khác nhau. Nhưng khi người ta tư duy theo hướng nhị nguyên thì họ biến cái “nếu” thành một tất yếu: nếu có lãnh đạo giỏi thì chắc chắn đất nước thành siêu cường. Nếu VNCH không thua thì chắc chắn giờ đã như Hàn Quốc. Đấy là một sự giản lược thô bạo.
Bởi vì:
Trong khoa học xã hội và lịch sử, người ta không phủ nhận counterfactual, nhưng thường phải đặt nó trong khung đa nhân tố. Ví dụ: nếu VNCH tồn tại thêm 20 năm, nó có thể đi theo con đường giống Hàn Quốc, nhưng chỉ khi có sự hỗ trợ mạnh mẽ, cải cách nội bộ, và thích ứng với bối cảnh toàn cầu hóa. Nghĩa là phải bàn đến cả chục biến số cùng lúc.
- Lịch sử không phải toán học. 1+1=2 chỉ đúng trong logic hình thức, còn trong đời sống xã hội thì 1+1 có thể thành 0 (nội chiến, tự triệt tiêu), hoặc 3, 4 (hiệu ứng cộng hưởng). Nguyễn Bá Thanh hay Đinh La Thăng dù có năng lực cỡ nào thì cũng bị ràng buộc bởi cơ chế, thể chế, cấu trúc quyền lực, mạng lưới lợi ích. Không phải một cá nhân thay đổi được cả hệ thống. Đụ mẹ, Cộng trị mấy mươi năm vẫn đéo sáng được con mắt!
- Counterfactual luôn chứa thiên kiến. Khi nói “nếu VNCH không thua thì đã thành siêu cường”, họ đang áp đặt một viễn cảnh mong muốn (wishful thinking) mà bỏ qua những biến số khác: tham nhũng, bất ổn chính trị, can thiệp ngoại bang, chiến tranh lạnh, vị trí địa chiến lược. Thực tế VNCH lúc ấy có rất nhiều yếu tố nội tại yếu kém, nên giả định rằng “chỉ cần không thua thì sẽ thành hổ châu Á” là cực kỳ đơn giản hóa.
- Tư duy nhị nguyên làm hỏng tranh luận. Bởi vì nó biến một vấn đề phức tạp thành “có/không”, “đúng/sai”, “nếu/thì”, và ai phản bác thì lập tức bị coi là đứng phe đối lập. Người ta không chấp nhận cái vùng xám, nơi mà nhiều yếu tố tác động đan xen. Thay vì thảo luận xem điều kiện gì cần có để một quốc gia phát triển (thể chế pháp quyền, minh bạch, giáo dục, công nghệ…), họ chốt hạ bằng một nhân vật anh hùng hay một kịch bản lịch sử duy nhất.
Chính vì vậy, cái khác biệt giữa tư duy nhị nguyên và tư duy đa nguyên là ở đây:
Nói thẳng ra, nhị nguyên giúp dân tình dễ nói, dễ nghe, dễ hò hét trong bàn nhậu. Còn đa nguyên thì khó, vì nó đòi hỏi đào sâu, phân tích, chấp nhận sự bất định, và đôi khi không có một câu trả lời dứt khoát. Nhưng chính cái khó đó mới làm nên tư duy khoa học và tranh luận đàng hoàng. Súc vật Annam thì làng xã, phe phái, đéo bao giờ đặt câu hỏi mở - Riết đéo khác con khỉ ăn chuối là mấy.
- Nhị nguyên: “Nếu A thì chắc chắn B.”
- Đa nguyên: “Nếu A thì có thể B, C, hoặc D, tùy vào những điều kiện đi kèm X, Y, Z.”
![]()
Repost @slpcannesphotos Mads Mikkelsen l’acteur danois qui a notamment joué dans « Casino Royal
Image Repost @slpcannesphotos Mads Mikkelsen l’acteur danois qui a notamment joué dans « Casino Royal in private albumanh.moe
![]()
![]()
![]()
![]()
Ngu con đĩ mẹ màyCopy ở đâu ngu vậy
T ko thích tranh luận những chuyện giả sử ko rõ ràng nhưng nói "nếu" như vậy cũng ko phải là ko có cơ sở.Nếu VNCH mà thắng thì thành cường quốc của Châu Á rồi, vậy tại sao Thái Lan, Malaysia, Indonesia vốn chưa từng thua trận nào... đến giờ cũng thành cường quốc đéo đâu? - Mời battle dưới comment...
Thế nói như m tầng lớp vnch di cư sang mẽo cũng phải thành giới tinh hoa bên mẽo chứ cơ mà tao thấy vẫn tầm tầm bậc trungCách chỉ trích này có thể áp dụng đúng với tụi ủng hộ Nguyễn Huệ đấy TML.
Còn nói chuyện VNCH, thì nó có nền tảng là dân trí thức nhiều, đồng minh Mẽo, giáo dục khai phóng v.v... Mày cứ tìm sách vở tài liệu dưới thời VNCH mà xem. Người ta căn cứ vào những thứ đó để phán xét chứ ko phải kiểu nhị nguyên "thằng này kém thì thằng kia giỏi" như mày nói đâu.
Mấy con súc vật nói vậy là cách để ràng buộc tâm lý mà, thật ra từ Thực Dân hay Đế Quốc trôi qua hình thức nô lệ càng ngày càng tinh vi, cao cấp hơn... Lũ chó đẻ đéo nhận ra. Kiểu cấp thấp hơn ở gia đình là: “Nếu không có cha mẹ mày thì giờ mày đã chết đói” hả taVậy cái lý luận óc chó “Nếu không có Bác Hồ thì Việt Nam giờ vẫn còn làm nô lệ cho thực dân” thì sao![]()
* Chúng nó đi đúng hướng nên độ phát triển và mức sống dân họ hơn xứ ngạo nghễ nhiều đó cu.vậy tại sao Thái Lan, Malaysia, Indonesia vốn chưa từng thua trận nào... đến giờ cũng thành cường quốc đéo đâu?
Giống như kiểu tao mà làm không được thì thằng khác làm còn tệ hơn tao . Rồi mang mấy cái gương tệ hại ra làm ví dụ và dấu mấy cái gương tốt đi .Vậy cái lý luận óc chó “Nếu không có Bác Hồ thì Việt Nam giờ vẫn còn làm nô lệ cho thực dân” thì sao![]()
Dạ bẩm, xin thưa với khầy rằng:Tại sao ko hóa rồng đc
So thể chế thì so thời minh trị duy tân đi
Mấy ng ở thái hay philip có thể nói họ có kiến thức uyên bác nhưng để giỏi xuất chúng thì phải để. Những ng thái hay ng philip đánh giá
Thể chế như LX tại sao trong 20 năm có thể ngang mẽo mà tq hay vn áp y chang lại ko đc hả?
Miền Nam VNCH thời đó mà được yên thân như Thái Lan thì cũng chưa chắc thành “cường quốc châu Á”, bởi cơ bản thể chế và nhóm lợi ích ăn tàn phá hại vẫn tồn tại.* Chúng nó đi đúng hướng nên độ phát triển và mức sống dân họ hơn xứ ngạo nghễ nhiều đó cu.
* Còn muốn so sánh thì phải so sánh 2 đất nước mà giống nhau 9 phần nhưng chỉ khác nhau ở 1 điểm thì sẽ biết cái điểm đó tốt hơn hay tệ hơn.
Minh chứng rõ nét nhất là: Hàn/Triều, Đông Đức/Tây Đức
Nhật Minh Trị Duy Tân chỉ khác ở ý chí ng lãnh đạo thôiDạ bẩm, xin thưa với khầy rằng:
- Nhật Minh Trị duy tân ≠ Việt Nam 1945. Dài dòng không kể ra, nhưng vấn đề này dễ tự tìm và hiểu.
- Thái, Phi không “hóa rồng” vì điều kiện khách quan, không phải vì thiếu “thiên tài”. Vậy xin hỏi VIỆT NAM THIẾU NGƯỜI TÀI KHÔNG? Có thiên tài cũng đéo làm gì nếu thể chế lỏng lẻo, xã hội tham nhũng, tầng lớp tinh hoa lo chia chác. Singapore cũng chả có “thiên tài nở hoa trên đất bạc màu”, chỉ có Lee Kuan Yew nhìn đúng thời điểm, cắm đúng chỗ, và quan trọng hơn hết: dân số nhỏ + vị trí địa chiến lược. Thái, Phi, Indo đông dân, phức tạp sắc tộc, khó mà copy y nguyên.
- Liên Xô ngang Mỹ trong 20 năm. Rồi cái giá phải trả là gì? Tự hỏi tự trả lời luôn đi.
Vãi Lồn lại lôi súc vật +Sản vô để làm cái bia, tao đéo nói +Sản hoá rồng hoá hổ cặc gì cả? Tự mày nói ok? Thêm một thằng lồn não chó nhị nguyên ẳng dại. Bị Cộng nó đè đầu cũng đáng.Thằng thớt ngu vl.
Vnch nó có nền tảng về giáo dục. Có cs chúng mày thì 7 ngày 3 lớp kiểu đéo gì làm đất nước hóa rồng
Còn tài năng qua mẽo nhiều đéo kể hết. Chẳng qua mày ngu dek biết. Còn giàu thế đek nào bằng sân sau của bọn bòn rút ngân sách cs dc. Mua đất 200k 1 mét vuông bán 20tr thì đến con khỉ còn giàu.
Nói chuyện với mấy thằng khùng khùng như mày tao vui lắm, dù có nói đến cuối chân trời góc bể thì mày vẫn cho là mày đúng thôi, mày chỉ cần theo logic của mày là đủ rồi. Một thằng Nhị nguyên Annam điển hình, để tiếp tục topic tao xin phép:Nhật Minh Trị Duy Tân chỉ khác ở ý chí ng lãnh đạo thôi
Chứ cùng phong kiến cùng bế quan tỏa cảng
Vn ko thiếu ng tài nhưng ko thể đấu đá vs các phong kiến đấu đá gốc gác có công vs cách mạng vs thể chế,hoặc chưa đến thời điểm ng tài xuất chúng xuất hiện
Nếu nói các yếu tố thể chế, khách quan là những biến số thì cứ xem như ở thời loạn 12 xứ quân thì cũng có Đinh Bộ Lĩnh dẹp loạn, thống nhất chỉ là chưa biết khi nào xuất hiện
Ng tài ko phải cứ copy mà biết giải quyết vấn đề
Lx lên được cường quốc rồi cái giá là phải thuê thêm culi nước ngoài chứ gì
Đâu minh trị là do một nhóm cấp tiến chiến thắng màNói chuyện với mấy thằng khùng khùng như mày tao vui lắm, dù có nói đến cuối chân trời góc bể thì mày vẫn cho là mày đúng thôi, mày chỉ cần theo logic của mày là đủ rồi. Một thằng Nhị nguyên Annam điển hình, để tiếp tục topic tao xin phép:
Thứ nhất, cái trò lặp lại bài ca “Nhật chỉ nhờ ý chí lãnh đạo” nghe rất rẻ tiền. Nhật Minh Trị duy tân thành công không phải chỉ vì có một ông vua “chịu chơi”, mà vì cả bộ máy quyền lực từ quý tộc đến samurai đều đồng thuận chuyển hướng, đồng thời Nhật nằm ngoài tầm bị trực tiếp xâu xé như Trung Quốc. Nói “ý chí lãnh đạo” mà bỏ qua cấu trúc xã hội, vị trí địa chính trị, nền tảng giáo dục trước đó thì chẳng khác nào bảo một thằng nhà quê cầm súng thì thành Napoleon.
Thứ hai, cái kiểu “chưa đến thời điểm người tài xuất chúng xuất hiện” nghe chẳng khác nào thuyết mệnh trời. Đéo phải cứ đợi ông thánh nào sinh ra là cả nước hóa rồng. Người tài mọc ra đầy, nhưng nếu thể chế bẩn, phe phái ăn trên ngồi trốc, thì người giỏi cũng chỉ thành bia tập bắn. Thằng nào mở mồm ca tụng “đợi thời” thì đang tự thú nhận xã hội đéo có cơ chế cho nhân tài sống sót, chứ đéo phải thiếu nhân tài.
Thứ ba, đem Liên Xô ra ví dụ thì lại càng ngu. Liên Xô công nghiệp hóa trong 20 năm nhờ cưỡng bức, trưng dụng, đày dân đi culi, bắt các nước vệ tinh làm sân sau. Nó ngồi chung mâm “cường quốc” là nhờ độ tàn bạo và quy mô dân số + tài nguyên, chứ nội lực xã hội bị hút kiệt. Kết cục thì cả hệ thống sụp đổ, dân đói, chợ trống trơn. Nếu cái đó mày cũng gọi là “cường quốc” thì thằng ăn mày vay nợ cả làng mua con SH cũng gọi là “đại gia” được.
Mày nói chuyện nhức đầu thiệt á, dùng những cụm từ nghe có vẻ học thuật triết lý cao siêu nhưng vẫn lòi ra cái khoảng trống tư duy. Thảo luận lịch sử mà nói kiểu “cần, đủ, thời gian, xuất chúng” thì khác bà gì như đi xem bói. Tao hỏi thẳng: mày có dám chỉ ra chính xác yếu tố xã hội kinh tế nào khiến Nhật cải cách thành công, Liên Xô công nghiệp hóa nhanh nhưng nát, còn Việt Nam thì mãi luẩn quẩn? Hay chỉ ngồi khấn “rồi sẽ đủ điều kiện”?Đâu minh trị là do một nhóm cấp tiến chiến thắng mà
Như tau vs mày nè tau bên cấp tiến mày bên truyền thống aka cánh hữu
Có phải nhờ vào cấp tiến thắng thì mới cải cách đc ko
Như mày nói có yếu tố cần và yếu tố đủ có yếu tố cần thì thời gian sẽ hoàn thành yếu tố đủ
Thứ 3 phạm vi đang nói chỉ là cái đưa quốc gia đi lên còn đôi khi có sai lầm và xuất chúng mới có thể thay đổi đc sai lầm