Ignatz
Cái nồi có lắp
Có một kiểu người, rất giỏi tính toán. Họ ăn tô bún bò 50.000 đồng ở quán rồi về lẩm bẩm: "Tô này nấu lên chắc hết 20.000 – 30.000 là cùng. Cửa hàng lời dữ." Họ liệt kê nguyên vật liệu: nạm bò bao nhiêu gram, huyết bao nhiêu tiền, rau sống mua chợ đầu mối chỉ vài ngàn, thậm chí cả nước mắm ướp hành họ cũng cộng vô cho đủ bài.
Họ không sai, chỉ là họ tính chưa đủ.
Tự nấu ở nhà một tô bún bò không giống như ráp bộ lego. Bạn không thể mua đúng 150g thịt bò, đúng 2 lát giò và đúng 1 bó rau nhỏ như quán được. Bạn phải mua theo đơn vị lớn hơn. Mua rau là phải mua cả bó. Mua thịt là phải mua tối thiểu nửa ký. Nấu nước dùng không thể hầm chỉ cho một tô, phải là nguyên nồi. Mà khi đã nấu nguyên nồi thì lại phải ăn mấy bữa, hoặc bảo quản kỹ, hoặc… đổ bỏ nếu ngán. Đó là chưa kể những thứ không ai tính đến: thời gian chạy ra chợ, rửa rau, rửa nồi, băm hành, cắt gừng, rồi sau đó là một bồn chén bát bốc khói đang chờ rửa.
Về lý thuyết, đúng là nguyên liệu chỉ tốn 30.000. Nhưng trong thực tế, bạn không mua một tô nguyên liệu – bạn mua sự tiện lợi. Bạn trả tiền cho người khác chuẩn bị thay bạn, dọn dẹp thay bạn, chịu rủi ro bán không hết, chịu cảnh hôm trời mưa vắng khách, chịu cả tiền thuê mặt bằng, điện nước, than gas, và cả những lần bị khách chê dở mà vẫn phải tươi cười.
Chúng ta có xu hướng đánh giá mọi thứ dựa trên chi phí thấy được – mà quên mất những chi phí vô hình. Bởi vì những gì ta không trả bằng tiền, ta sẽ trả bằng thời gian, bằng sự bực bội, bằng việc phải dọn nhà lúc đang đói meo sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Giống như trong tài chính, nhiều người cứ nghĩ tiết kiệm là tự làm mọi thứ, cắt giảm tối đa. Nhưng không phải chi tiêu nào cũng là lãng phí. Có những thứ nhỏ nhưng trả lại cho ta sự yên bình, sự thoải mái, và hơn hết – sự tập trung vào những điều quan trọng hơn. Một tô bún bò 50.000 không chỉ mua đồ ăn, mà mua luôn 45 phút bạn không phải rửa nồi rửa chảo.
Người biết tính không phải là người cắt từng đồng lẻ, mà là người biết lúc nào nên giữ tiền – và lúc nào nên giữ sức.
Bởi vì không phải cái gì làm được là nên làm. Có những thứ nên để người khác làm giúp, để mình được sống trọn vẹn hơn trong những điều thật sự đáng sống.

Họ không sai, chỉ là họ tính chưa đủ.
Tự nấu ở nhà một tô bún bò không giống như ráp bộ lego. Bạn không thể mua đúng 150g thịt bò, đúng 2 lát giò và đúng 1 bó rau nhỏ như quán được. Bạn phải mua theo đơn vị lớn hơn. Mua rau là phải mua cả bó. Mua thịt là phải mua tối thiểu nửa ký. Nấu nước dùng không thể hầm chỉ cho một tô, phải là nguyên nồi. Mà khi đã nấu nguyên nồi thì lại phải ăn mấy bữa, hoặc bảo quản kỹ, hoặc… đổ bỏ nếu ngán. Đó là chưa kể những thứ không ai tính đến: thời gian chạy ra chợ, rửa rau, rửa nồi, băm hành, cắt gừng, rồi sau đó là một bồn chén bát bốc khói đang chờ rửa.
Về lý thuyết, đúng là nguyên liệu chỉ tốn 30.000. Nhưng trong thực tế, bạn không mua một tô nguyên liệu – bạn mua sự tiện lợi. Bạn trả tiền cho người khác chuẩn bị thay bạn, dọn dẹp thay bạn, chịu rủi ro bán không hết, chịu cảnh hôm trời mưa vắng khách, chịu cả tiền thuê mặt bằng, điện nước, than gas, và cả những lần bị khách chê dở mà vẫn phải tươi cười.
Chúng ta có xu hướng đánh giá mọi thứ dựa trên chi phí thấy được – mà quên mất những chi phí vô hình. Bởi vì những gì ta không trả bằng tiền, ta sẽ trả bằng thời gian, bằng sự bực bội, bằng việc phải dọn nhà lúc đang đói meo sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Giống như trong tài chính, nhiều người cứ nghĩ tiết kiệm là tự làm mọi thứ, cắt giảm tối đa. Nhưng không phải chi tiêu nào cũng là lãng phí. Có những thứ nhỏ nhưng trả lại cho ta sự yên bình, sự thoải mái, và hơn hết – sự tập trung vào những điều quan trọng hơn. Một tô bún bò 50.000 không chỉ mua đồ ăn, mà mua luôn 45 phút bạn không phải rửa nồi rửa chảo.
Người biết tính không phải là người cắt từng đồng lẻ, mà là người biết lúc nào nên giữ tiền – và lúc nào nên giữ sức.
Bởi vì không phải cái gì làm được là nên làm. Có những thứ nên để người khác làm giúp, để mình được sống trọn vẹn hơn trong những điều thật sự đáng sống.