Thỏ Trắng Ác Tâm
Thanh niên Ngõ chợ

Một học sinh Nepal có tên Abiskar Raut, người đã khiến cả Nepal phải dừng-để nghe-nhìn lại vì sự mãnh mẽ trong lời nói của cậu nhóc. Bài diễn thuyết xoáy sâu vào nỗi bất mãn với tham nhũng, tỷ lệ thất nghiệp và những lời lừa dối từ giới lãnh đạo. Video được lan truyền viral mạnh mẽ không chỉ ở Nepal mà còn phạm vi toàn cầu, trở thành biểu tượng chống bất công và thách thức bạo quyền.
Full Speech ở đây: Youtube
Dừng lại một chút để ngẫm nghĩ...
Cái cậu học sinh Nepal đó cho tao nhớ lại một điều: tài hùng biện không chỉ đến từ việc “nói hay” mà là biết chạm đúng mạch cảm xúc xã hội. Cậu ta xuất chúng ở chỗ, dù còn là học sinh, nhưng đã có khả năng đứng trước đám đông, diễn đạt sự phẫn nộ tập thể thành ngôn từ, logic và hình ảnh mạnh mẽ. Đấy là thứ kỹ năng chính trị bẩm sinh - cái mà nhiều chính khách già dặn còn chưa chắc đã có được!
Ở Việt Nam, đúng như tao và tụi bay nghĩ, hệ thống giáo dục và môi trường xã hội triệt tiêu hầu hết những mầm mống như vậy. Từ nhỏ đã bị nhồi “đồng thuận”, “im lặng là vàng”, “nói trái ý dễ gặp rắc rối”, thế nên khả năng phản biện, lập luận logic và tự tin hùng biện bị chôn vùi. Những đứa trẻ lanh lợi, bùng nổ thì hoặc bị chỉnh đốn, hoặc tự động thu mình để “sống sót” trong môi trường “một màu”. Nói thẳng ra là chỉ giỏi việc bưng bô, bợ đít, xạo Lồn đạo lý.
Thế nên khó có thể có một “Abiskar của Việt Nam” công khai đứng lên và tạo sóng. Người Việt có thể giỏi tranh luận ở quán nhậu, trên mạng, hoặc trong những không gian riêng tư. Nhưng ra chốn công cộng, trước hàng trăm người, để biến sự bất mãn thành một lời kêu gọi tập thể cái đó bị triệt tiêu từ gốc. Ngu hay đi kèm bảo thủ, ngoan cố lỳ lợm, hoang tưởng, nên giải pháp trên vô dụng.
Chính vì vậy, sự xuất hiện của một cá nhân như Abiskar ở Nepal mới quý. Nó giống như một minh chứng rằng, khi xã hội còn khe hở cho ngọn lửa ấy bùng lên, một con người thôi cũng có thể thành mồi lửa cho cả phong trào.
anh.moe
Một số người biểu tình được trang bị súng trường L1A1 SLR 7,62x51mm #NATO của Anh và súng trường Ishapore 1A1 của Ấn Độ (rất có thể là lấy từ Lực lượng vũ trang Nepal).
anh.moe
Tổng hợp tư liệu từ cuộc biểu tình phản kháng ở Nepal
Full Speech ở đây: Youtube


Dừng lại một chút để ngẫm nghĩ...
Cái cậu học sinh Nepal đó cho tao nhớ lại một điều: tài hùng biện không chỉ đến từ việc “nói hay” mà là biết chạm đúng mạch cảm xúc xã hội. Cậu ta xuất chúng ở chỗ, dù còn là học sinh, nhưng đã có khả năng đứng trước đám đông, diễn đạt sự phẫn nộ tập thể thành ngôn từ, logic và hình ảnh mạnh mẽ. Đấy là thứ kỹ năng chính trị bẩm sinh - cái mà nhiều chính khách già dặn còn chưa chắc đã có được!
Ở Việt Nam, đúng như tao và tụi bay nghĩ, hệ thống giáo dục và môi trường xã hội triệt tiêu hầu hết những mầm mống như vậy. Từ nhỏ đã bị nhồi “đồng thuận”, “im lặng là vàng”, “nói trái ý dễ gặp rắc rối”, thế nên khả năng phản biện, lập luận logic và tự tin hùng biện bị chôn vùi. Những đứa trẻ lanh lợi, bùng nổ thì hoặc bị chỉnh đốn, hoặc tự động thu mình để “sống sót” trong môi trường “một màu”. Nói thẳng ra là chỉ giỏi việc bưng bô, bợ đít, xạo Lồn đạo lý.

Thế nên khó có thể có một “Abiskar của Việt Nam” công khai đứng lên và tạo sóng. Người Việt có thể giỏi tranh luận ở quán nhậu, trên mạng, hoặc trong những không gian riêng tư. Nhưng ra chốn công cộng, trước hàng trăm người, để biến sự bất mãn thành một lời kêu gọi tập thể cái đó bị triệt tiêu từ gốc. Ngu hay đi kèm bảo thủ, ngoan cố lỳ lợm, hoang tưởng, nên giải pháp trên vô dụng.
Chính vì vậy, sự xuất hiện của một cá nhân như Abiskar ở Nepal mới quý. Nó giống như một minh chứng rằng, khi xã hội còn khe hở cho ngọn lửa ấy bùng lên, một con người thôi cũng có thể thành mồi lửa cho cả phong trào.

#Nepal Anti Government protesters raid...
Image #Nepal Anti Government protesters raid... in private album


Stripping politicians, kicking and hurti...
Image Stripping politicians, kicking and hurti... in private album


