Tự sự sàm già

donghai789

Xàm 0 Lít
Tao năm nay gần 40, cái tuổi mà người ta bảo là “tứ tuần”, đủ để nhìn lại một đời đầy sóng gió. Hồi trước, tao từng là một tay sale điện máy có số má. Mày tưởng tượng đi, ngày nào cũng vest phẳng phiu, miệng lưỡi dẻo quẹo, đẩy được cả đống tivi, tủ lạnh, máy giặt cho khách. Cái thời đó, tao tự tin lắm, cảm giác như cả thế giới nằm trong tay. Lương thưởng rủng rỉnh, bạn bè rôm rả, mỗi tối về nhà là thấy mình oai như một ông chủ nhỏ. Tao nghĩ cuộc sống sẽ cứ trôi như thế, êm ru.


Nhưng đời đâu có đơn giản. Lớp trẻ bắt đầu lên, chúng nó nhanh như gió, rành công nghệ, biết cách chiều khách hơn tao cả chục lần. Mấy cái app bán hàng online, livestream, quảng cáo rầm rộ, tao chạy theo mệt thở mà vẫn không kịp. Đơn hàng thưa dần, sếp thì nhìn tao bằng ánh mắt kiểu “thằng này hết thời rồi”. Rồi cái ngày tao sợ nhất cũng tới: công ty cho nghỉ. Bị đào thải, mày hiểu cảm giác đó không? Như thể mày từng đứng trên đỉnh núi, rồi bị đá thẳng xuống vực sâu, không kịp bấu víu.


Mất việc, tao rơi vào cảnh túng quẫn. May mà có con vợ, nó vẫn lặng lẽ đi làm, lương ba cọc ba đồng nhưng đủ để kéo cái nhà này qua ngày. Tao sống dựa vào nó, mà nói thật, nhục lắm. Một thằng đàn ông, từng tự hào là trụ cột, giờ phải ngửa tay xin tiền vợ để mua gói thuốc, ly cà phê. Tao thấy mình như cái bóng mờ trong chính căn nhà mình. Mỗi lần nhìn vợ còng lưng làm việc, tao chỉ muốn độn thổ. Nhưng mặc cảm thì mặc cảm, tao chẳng biết làm gì để thoát ra.


Xã hội này, mày thấy đấy, nó khắc nghiệt. Ở Việt Nam, tuổi 40 mà không có chỗ đứng thì coi như khó mà ngóc đầu lên. Tao chán, chán cái cảnh sáng mở mắt ra chẳng biết làm gì, chán cái cách người ta nhìn tao như một kẻ thất bại. Thế là tao lao vào cờ bạc. Ban đầu chỉ nghĩ chơi cho vui, kiếm chút tiền lẻ để đỡ tủi thân. Có đồng nào trong tay, tao ném hết vào mấy ván bài, mấy trò đỏ đen. Lúc thắng thì sướng, tưởng mình sắp đổi đời. Nhưng mày biết rồi, cờ bạc chỉ có thua. Tiền vợ đưa, tiền vay mượn, tiền chắt chiu, tất cả đội nón ra đi. Tao nợ nần chồng chất, bạn bè quay lưng, vợ con nhìn tao bằng ánh mắt thất vọng.


Rồi tao lầm đường. Nhà cửa tan hoang, tao thành một thằng chẳng ra gì, lang thang ngoài đường, sống qua ngày bằng những đồng bạc lẻ xin được từ bạn bè cũ. Những đêm nằm co ro ngoài hiên nhà người ta, tao mới bắt đầu hối hận. Hối hận vì đã không trân trọng những ngày còn đủ đầy, hối hận vì đã để lòng tự trọng của mình bị cờ bạc gặm nhấm. Tao nghĩ về con vợ, về những lần nó khuyên can mà tao gạt đi, về cái cách nó vẫn cố gắng gồng gánh gia đình dù tao đã bỏ mặc tất cả. Tao tự hỏi, sao mình lại để đời mình trượt dài thế này?


Nhưng mày biết không, đôi khi chạm đáy mới là lúc người ta tỉnh ra. Một buổi chiều, tao ngồi ở góc quán nước, nhìn dòng người hối hả ngoài đường. Tao nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, tao không chỉ mất vợ con, mà còn mất luôn chính mình. Tao quyết định phải làm gì đó, dù là nhỏ nhất. Tao không còn trẻ, không còn sức để mơ những giấc mơ lớn, nhưng tao vẫn còn đôi tay, còn cái đầu để cố gắng.


Tao bắt đầu bỏ qua mặc cảm. Thằng đàn ông gần 40, từng oai vệ trong bộ vest, giờ phải làm những việc tay chân. Tao đi phụ hồ, bốc vác, rửa xe, bất cứ việc gì người ta thuê. Nắng cháy da, mồ hôi chảy thành dòng, nhưng tao thấy nhẹ lòng. Ít ra, tao đang tự kiếm tiền, không còn ngửa tay xin vợ. Rồi một thằng bạn cũ, giờ làm quản lý đội xe ôm, gợi ý tao chạy Grab. Ban đầu tao ngại, nghĩ mình từng là dân sale, giờ chạy xe ôm thì mất mặt. Nhưng rồi tao tự nhủ, kiếm được đồng tiền chân chính, nuôi được bản thân, còn hơn ngồi đó than thân trách phận.


Tao mượn tiền mua một chiếc xe máy cũ, đăng ký chạy Grab. Những ngày đầu, vụng về lắm. Mấy cái app, định vị, tao cứ loay hoay mãi. Có hôm khách hủy cuốc, tao đứng giữa đường, nắng đổ đầu, chỉ muốn quăng luôn cái điện thoại. Nhưng dần dà, tao quen. Tao chạy khắp Sài Gòn, từ quận 1 náo nhiệt đến mấy con hẻm nhỏ ở Bình Tân. Có hôm chở một bà cô đi chợ, bà ấy kể chuyện con cái, tao nghe mà thấy lòng mình ấm lại. Có hôm chở một cậu sinh viên, nó hỏi tao đủ thứ, tao kể chuyện ngày xưa làm sale, nó nghe chăm chú như thể tao là người hùng. Những khoảnh khắc đó, nhỏ nhặt thôi, nhưng làm tao thấy mình còn giá trị.


Tiền kiếm được từ chạy Grab không nhiều, chẳng thể so với ngày xưa tao làm sale, nhưng đủ để tao chi tiêu, phụ vợ chút tiền chợ, mua cho con cái áo mới. Quan trọng hơn, tâm trạng tao tốt lên. Mỗi sáng thức dậy, tao không còn thấy nặng nề. Tao bắt đầu cười nhiều hơn, nói chuyện với vợ con cũng nhẹ nhàng hơn. Vợ tao, nó không nói gì, nhưng tao thấy ánh mắt nó bớt buồn. Có lần, nó nấu cơm, dúi vào tay tao một hộp cơm trưa để mang theo khi chạy xe. Cái hộp cơm đó, mày không biết đâu, với tao nó quý hơn cả những hợp đồng tiền tỷ ngày xưa.


Tao biết, con đường phía trước còn dài. Tao không mơ đổi đời, không nghĩ mình sẽ quay lại thời hoàng kim. Nhưng tao hài lòng với những gì mình đang có. Một công việc, một mái nhà, và một cơ hội để chuộc lại những sai lầm. Tao nợ vợ con quá nhiều, nên giờ tao chỉ muốn sống sao cho xứng đáng với họ. Mỗi cuốc xe tao chạy, mỗi đồng tiền tao kiếm, là một lần tao nói với chính mình: “Mày vẫn còn cơ hội, đừng bỏ cuộc.”
 
Tao năm nay gần 40, cái tuổi mà người ta bảo là “tứ tuần”, đủ để nhìn lại một đời đầy sóng gió. Hồi trước, tao từng là một tay sale điện máy có số má. Mày tưởng tượng đi, ngày nào cũng vest phẳng phiu, miệng lưỡi dẻo quẹo, đẩy được cả đống tivi, tủ lạnh, máy giặt cho khách. Cái thời đó, tao tự tin lắm, cảm giác như cả thế giới nằm trong tay. Lương thưởng rủng rỉnh, bạn bè rôm rả, mỗi tối về nhà là thấy mình oai như một ông chủ nhỏ. Tao nghĩ cuộc sống sẽ cứ trôi như thế, êm ru.


Nhưng đời đâu có đơn giản. Lớp trẻ bắt đầu lên, chúng nó nhanh như gió, rành công nghệ, biết cách chiều khách hơn tao cả chục lần. Mấy cái app bán hàng online, livestream, quảng cáo rầm rộ, tao chạy theo mệt thở mà vẫn không kịp. Đơn hàng thưa dần, sếp thì nhìn tao bằng ánh mắt kiểu “thằng này hết thời rồi”. Rồi cái ngày tao sợ nhất cũng tới: công ty cho nghỉ. Bị đào thải, mày hiểu cảm giác đó không? Như thể mày từng đứng trên đỉnh núi, rồi bị đá thẳng xuống vực sâu, không kịp bấu víu.


Mất việc, tao rơi vào cảnh túng quẫn. May mà có con vợ, nó vẫn lặng lẽ đi làm, lương ba cọc ba đồng nhưng đủ để kéo cái nhà này qua ngày. Tao sống dựa vào nó, mà nói thật, nhục lắm. Một thằng đàn ông, từng tự hào là trụ cột, giờ phải ngửa tay xin tiền vợ để mua gói thuốc, ly cà phê. Tao thấy mình như cái bóng mờ trong chính căn nhà mình. Mỗi lần nhìn vợ còng lưng làm việc, tao chỉ muốn độn thổ. Nhưng mặc cảm thì mặc cảm, tao chẳng biết làm gì để thoát ra.


Xã hội này, mày thấy đấy, nó khắc nghiệt. Ở Việt Nam, tuổi 40 mà không có chỗ đứng thì coi như khó mà ngóc đầu lên. Tao chán, chán cái cảnh sáng mở mắt ra chẳng biết làm gì, chán cái cách người ta nhìn tao như một kẻ thất bại. Thế là tao lao vào cờ bạc. Ban đầu chỉ nghĩ chơi cho vui, kiếm chút tiền lẻ để đỡ tủi thân. Có đồng nào trong tay, tao ném hết vào mấy ván bài, mấy trò đỏ đen. Lúc thắng thì sướng, tưởng mình sắp đổi đời. Nhưng mày biết rồi, cờ bạc chỉ có thua. Tiền vợ đưa, tiền vay mượn, tiền chắt chiu, tất cả đội nón ra đi. Tao nợ nần chồng chất, bạn bè quay lưng, vợ con nhìn tao bằng ánh mắt thất vọng.


Rồi tao lầm đường. Nhà cửa tan hoang, tao thành một thằng chẳng ra gì, lang thang ngoài đường, sống qua ngày bằng những đồng bạc lẻ xin được từ bạn bè cũ. Những đêm nằm co ro ngoài hiên nhà người ta, tao mới bắt đầu hối hận. Hối hận vì đã không trân trọng những ngày còn đủ đầy, hối hận vì đã để lòng tự trọng của mình bị cờ bạc gặm nhấm. Tao nghĩ về con vợ, về những lần nó khuyên can mà tao gạt đi, về cái cách nó vẫn cố gắng gồng gánh gia đình dù tao đã bỏ mặc tất cả. Tao tự hỏi, sao mình lại để đời mình trượt dài thế này?


Nhưng mày biết không, đôi khi chạm đáy mới là lúc người ta tỉnh ra. Một buổi chiều, tao ngồi ở góc quán nước, nhìn dòng người hối hả ngoài đường. Tao nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, tao không chỉ mất vợ con, mà còn mất luôn chính mình. Tao quyết định phải làm gì đó, dù là nhỏ nhất. Tao không còn trẻ, không còn sức để mơ những giấc mơ lớn, nhưng tao vẫn còn đôi tay, còn cái đầu để cố gắng.


Tao bắt đầu bỏ qua mặc cảm. Thằng đàn ông gần 40, từng oai vệ trong bộ vest, giờ phải làm những việc tay chân. Tao đi phụ hồ, bốc vác, rửa xe, bất cứ việc gì người ta thuê. Nắng cháy da, mồ hôi chảy thành dòng, nhưng tao thấy nhẹ lòng. Ít ra, tao đang tự kiếm tiền, không còn ngửa tay xin vợ. Rồi một thằng bạn cũ, giờ làm quản lý đội xe ôm, gợi ý tao chạy Grab. Ban đầu tao ngại, nghĩ mình từng là dân sale, giờ chạy xe ôm thì mất mặt. Nhưng rồi tao tự nhủ, kiếm được đồng tiền chân chính, nuôi được bản thân, còn hơn ngồi đó than thân trách phận.


Tao mượn tiền mua một chiếc xe máy cũ, đăng ký chạy Grab. Những ngày đầu, vụng về lắm. Mấy cái app, định vị, tao cứ loay hoay mãi. Có hôm khách hủy cuốc, tao đứng giữa đường, nắng đổ đầu, chỉ muốn quăng luôn cái điện thoại. Nhưng dần dà, tao quen. Tao chạy khắp Sài Gòn, từ quận 1 náo nhiệt đến mấy con hẻm nhỏ ở Bình Tân. Có hôm chở một bà cô đi chợ, bà ấy kể chuyện con cái, tao nghe mà thấy lòng mình ấm lại. Có hôm chở một cậu sinh viên, nó hỏi tao đủ thứ, tao kể chuyện ngày xưa làm sale, nó nghe chăm chú như thể tao là người hùng. Những khoảnh khắc đó, nhỏ nhặt thôi, nhưng làm tao thấy mình còn giá trị.


Tiền kiếm được từ chạy Grab không nhiều, chẳng thể so với ngày xưa tao làm sale, nhưng đủ để tao chi tiêu, phụ vợ chút tiền chợ, mua cho con cái áo mới. Quan trọng hơn, tâm trạng tao tốt lên. Mỗi sáng thức dậy, tao không còn thấy nặng nề. Tao bắt đầu cười nhiều hơn, nói chuyện với vợ con cũng nhẹ nhàng hơn. Vợ tao, nó không nói gì, nhưng tao thấy ánh mắt nó bớt buồn. Có lần, nó nấu cơm, dúi vào tay tao một hộp cơm trưa để mang theo khi chạy xe. Cái hộp cơm đó, mày không biết đâu, với tao nó quý hơn cả những hợp đồng tiền tỷ ngày xưa.


Tao biết, con đường phía trước còn dài. Tao không mơ đổi đời, không nghĩ mình sẽ quay lại thời hoàng kim. Nhưng tao hài lòng với những gì mình đang có. Một công việc, một mái nhà, và một cơ hội để chuộc lại những sai lầm. Tao nợ vợ con quá nhiều, nên giờ tao chỉ muốn sống sao cho xứng đáng với họ. Mỗi cuốc xe tao chạy, mỗi đồng tiền tao kiếm, là một lần tao nói với chính mình: “Mày vẫn còn cơ hội, đừng bỏ cuộc.”
Cố lên m`, mỗi người đều trải qua nhiều giai đoạn trong cs. Có lúc tưởng như mọi thứ đã an bài, thì hoàn cảnh lại để qua hướng khác. Sướng, khổ gì cũng vậy.
Kể về lần lầm đường của m` được không.
 
T hóng tiếp , tao cũng gần 40 thất nghiệp ở nhà chăm con cơm nước , nhưng vẫn có ít thu nhập hơn mày 1 chút
Tiếp phần 2 cho tụi mày nha
Tao chưa biết cách @tên nên thằng nào hóng thì móc hộ giúp tao.

***Chap 2
Chạy Grab, nói thật, không phải lúc nào cũng dễ. Có hôm trời Sài Gòn đổ mưa như trút, tao ướt như chuột lột, đứng chờ khách cả tiếng mà chẳng ai book. Có hôm gặp khách khó tính, càm ràm đủ thứ, làm tao chỉ muốn quăng cái mũ bảo hiểm đi cho rồi. Nhưng mày biết không, đời đôi khi cũng có những ánh sáng le lói, như kiểu ông trời chưa muốn tuyệt đường tao.


Một buổi tối, tao chở một ông khách từ quận 7 về Tân Bình. Ông này trạc tuổi tao, ăn mặc giản dị nhưng nhìn là biết dân làm ăn. Trên đường đi, ông hỏi han đủ thứ, từ chuyện tao chạy Grab bao lâu đến chuyện trước kia tao làm gì. Tao kể đại khái về thời làm sale điện máy, về cái cách tao từng lật ngược tình thế để bán được cả lô hàng tồn kho. Ông nghe, gật gù, rồi cười: “Cậu, miệng mày thế này mà đi chạy xe ôm thì phí quá!”. Đến nơi, ông trả tiền cuốc xe, rồi bất ngờ dúi thêm cho tao một tờ 200 nghìn, bảo: “Coi như anh bo thêm, giữ sức mà chạy tiếp.” Tao cầm tiền, ngượng chín mặt, nhưng trong lòng thì mừng như bắt được vàng.


Mấy hôm sau, ông khách đó book tao lần nữa. Lần này, ông kể ông làm môi giới bất động sản, chuyên bán đất ở mấy khu ngoại thành. Ông bảo công ty ông đang thiếu người, mà tao có cái lưỡi dẻo, lại từng làm sale, chắc chắn hợp. Tao nghe mà bán tín bán nghi. Môi giới bất động sản, nói thì dễ, nhưng tao đâu có vốn, đâu có mối quan hệ như ngày xưa. Nhưng ông này nhiệt tình, bảo: “Cứ thử đi, anh hướng dẫn. Không cần vốn, chỉ cần mày biết nói chuyện là được.” Tao nghĩ, thôi thì chẳng mất gì, thử một lần xem sao.


Thế là tao bắt đầu dấn thân vào nghề môi giới, song song với chạy Grab. Ban đầu, khó lắm. Tao phải học lại từ đầu, từ cách đọc bản đồ quy hoạch đến cách thuyết phục khách mua những miếng đất mà dân trong nghề gọi là “hàng tồn”. Nhưng cái nghề sale năm xưa, nó ngấm vào máu rồi. Tao nhớ lại những ngày đứng trước khách, dùng ba tấc lưỡi để biến cái tủ lạnh lỗi thời thành báu vật. Giờ thì thay vì bán điện máy, tao bán đất. Tao học cách kể chuyện, ví dụ như miếng đất ở Củ Chi, tao bảo nó gần khu công nghiệp sắp mở, tương lai giá tăng gấp đôi. Khách nghe, tò mò, rồi dần xiêu lòng.


Cơ hội lớn đến vào một ngày tao không ngờ tới. Một miếng đất ở Long An, diện tích to, nhưng nằm ở vị trí kẹt, dân trong nghề ai cũng lắc đầu. Ông sếp giao cho tao, chắc cũng nghĩ để tao tập tành cho quen. Tao không bỏ cuộc. Tao gọi điện khắp nơi, lân la tìm khách, từ mấy người quen cũ thời làm sale đến cả những người tao gặp khi chạy Grab. Tao kể về miếng đất đó như kể về một giấc mơ: “Anh chị mua bây giờ, vài năm nữa khu này lên, giá nó khác liền!”. Cuối cùng, tao chốt được hợp đồng với một ông chủ tiệm vàng ở quận 5. Ông ấy mua để đầu tư dài hạn, còn khen tao “nói chuyện có duyên”. Hợp đồng đó mang về cho tao một khoản hoa hồng đầu tiên, đủ để tao trả một phần nợ cũ và mua cho vợ con ít đồ dùng trong nhà.


Từ đó, tao bắt đầu có tiếng trong nhóm môi giới. Tao chốt thêm vài miếng đất nữa, toàn những miếng khó nhằn mà người khác bỏ qua. Mỗi lần ký hợp đồng, tao thấy mình như sống lại thời hoàng kim. Tiền kiếm được không phải quá nhiều, nhưng đủ để tao trả dần nợ nần, sửa sang lại căn nhà, và quan trọng hơn, lấy lại chút uy tín trong mắt vợ con. Vợ tao, nó không nói gì nhiều, nhưng tao biết nó mừng. Có lần tao đưa nó ít tiền, bảo “Mua cái áo mới đi”, nó cười, cái nụ cười mà bao năm tao quên mất.


Chạy Grab, tao vẫn giữ. Không phải vì thiếu tiền, mà vì tao thích cái cảm giác tự do trên đường, thích những câu chuyện với khách. Có hôm chở một ông cụ, cụ kể chuyện đời cụ, tao nghe mà thấy mình còn may mắn. Có hôm chở một cô gái trẻ, cô ấy tip thêm 50 nghìn, bảo: “Chú ơi, chú chạy cẩn thận nha, con thích chú lắm!”. Những khoảnh khắc đó, nhỏ thôi, nhưng làm tao thấy đời đáng sống.


Giờ đây, tao không còn là thằng đàn ông thất bại của ngày xưa. Tao vẫn chạy Grab, vẫn môi giới đất, và vẫn cố gắng từng ngày. Tao biết mình không thể quay lại thời oanh liệt, nhưng tao hài lòng với hiện tại. Tao trả được nợ, không hết, nhưng đủ để bớt gánh nặng. Tao lấy lại được lòng tin của vợ con, và cả chính mình. Mỗi sáng, tao dậy sớm, đội mũ bảo hiểm, khởi động chiếc xe máy, và nghĩ: “Đời vẫn còn cơ hội, miễn là mày không bỏ cuộc.”


Nhưng mày biết không, tao vẫn mơ một ngày nào đó, tao sẽ làm được điều gì lớn hơn. Có thể là mở một tiệm nhỏ cho vợ, hay giúp con tao học hành tử tế. Tao không vội, vì tao tin, cứ đi, rồi sẽ tới. Như cách tao từng chốt những miếng đất khó, từng cuốc xe đêm, từng bước chân trên con đường gập ghềnh này.
 
Tụi mày thích tao kể chuyện lúc tao đỉnh cao làm sale ko? Hay là hiện tại bây giờ.
Tao sẽ dành thời gian tối nay để viết tiếp câu chuyện. Đời tao sống gió nên lúc nào cũng có chuyện kể.
 
Tụi mày thích tao kể chuyện lúc tao đỉnh cao làm sale ko? Hay là hiện tại bây giờ.
Tao sẽ dành thời gian tối nay để viết tiếp câu chuyện. Đời tao sống gió nên lúc nào cũng có chuyện kể.
Viết tiếp chuyện hiện tại đi mày , tao đọc thấy vui mừng cho mày
 
Tiếp phần 2 cho tụi mày nha
Tao chưa biết cách @tên nên thằng nào hóng thì móc hộ giúp tao.

***Chap 2
Chạy Grab, nói thật, không phải lúc nào cũng dễ. Có hôm trời Sài Gòn đổ mưa như trút, tao ướt như chuột lột, đứng chờ khách cả tiếng mà chẳng ai book. Có hôm gặp khách khó tính, càm ràm đủ thứ, làm tao chỉ muốn quăng cái mũ bảo hiểm đi cho rồi. Nhưng mày biết không, đời đôi khi cũng có những ánh sáng le lói, như kiểu ông trời chưa muốn tuyệt đường tao.


Một buổi tối, tao chở một ông khách từ quận 7 về Tân Bình. Ông này trạc tuổi tao, ăn mặc giản dị nhưng nhìn là biết dân làm ăn. Trên đường đi, ông hỏi han đủ thứ, từ chuyện tao chạy Grab bao lâu đến chuyện trước kia tao làm gì. Tao kể đại khái về thời làm sale điện máy, về cái cách tao từng lật ngược tình thế để bán được cả lô hàng tồn kho. Ông nghe, gật gù, rồi cười: “Cậu, miệng mày thế này mà đi chạy xe ôm thì phí quá!”. Đến nơi, ông trả tiền cuốc xe, rồi bất ngờ dúi thêm cho tao một tờ 200 nghìn, bảo: “Coi như anh bo thêm, giữ sức mà chạy tiếp.” Tao cầm tiền, ngượng chín mặt, nhưng trong lòng thì mừng như bắt được vàng.


Mấy hôm sau, ông khách đó book tao lần nữa. Lần này, ông kể ông làm môi giới bất động sản, chuyên bán đất ở mấy khu ngoại thành. Ông bảo công ty ông đang thiếu người, mà tao có cái lưỡi dẻo, lại từng làm sale, chắc chắn hợp. Tao nghe mà bán tín bán nghi. Môi giới bất động sản, nói thì dễ, nhưng tao đâu có vốn, đâu có mối quan hệ như ngày xưa. Nhưng ông này nhiệt tình, bảo: “Cứ thử đi, anh hướng dẫn. Không cần vốn, chỉ cần mày biết nói chuyện là được.” Tao nghĩ, thôi thì chẳng mất gì, thử một lần xem sao.


Thế là tao bắt đầu dấn thân vào nghề môi giới, song song với chạy Grab. Ban đầu, khó lắm. Tao phải học lại từ đầu, từ cách đọc bản đồ quy hoạch đến cách thuyết phục khách mua những miếng đất mà dân trong nghề gọi là “hàng tồn”. Nhưng cái nghề sale năm xưa, nó ngấm vào máu rồi. Tao nhớ lại những ngày đứng trước khách, dùng ba tấc lưỡi để biến cái tủ lạnh lỗi thời thành báu vật. Giờ thì thay vì bán điện máy, tao bán đất. Tao học cách kể chuyện, ví dụ như miếng đất ở Củ Chi, tao bảo nó gần khu công nghiệp sắp mở, tương lai giá tăng gấp đôi. Khách nghe, tò mò, rồi dần xiêu lòng.


Cơ hội lớn đến vào một ngày tao không ngờ tới. Một miếng đất ở Long An, diện tích to, nhưng nằm ở vị trí kẹt, dân trong nghề ai cũng lắc đầu. Ông sếp giao cho tao, chắc cũng nghĩ để tao tập tành cho quen. Tao không bỏ cuộc. Tao gọi điện khắp nơi, lân la tìm khách, từ mấy người quen cũ thời làm sale đến cả những người tao gặp khi chạy Grab. Tao kể về miếng đất đó như kể về một giấc mơ: “Anh chị mua bây giờ, vài năm nữa khu này lên, giá nó khác liền!”. Cuối cùng, tao chốt được hợp đồng với một ông chủ tiệm vàng ở quận 5. Ông ấy mua để đầu tư dài hạn, còn khen tao “nói chuyện có duyên”. Hợp đồng đó mang về cho tao một khoản hoa hồng đầu tiên, đủ để tao trả một phần nợ cũ và mua cho vợ con ít đồ dùng trong nhà.


Từ đó, tao bắt đầu có tiếng trong nhóm môi giới. Tao chốt thêm vài miếng đất nữa, toàn những miếng khó nhằn mà người khác bỏ qua. Mỗi lần ký hợp đồng, tao thấy mình như sống lại thời hoàng kim. Tiền kiếm được không phải quá nhiều, nhưng đủ để tao trả dần nợ nần, sửa sang lại căn nhà, và quan trọng hơn, lấy lại chút uy tín trong mắt vợ con. Vợ tao, nó không nói gì nhiều, nhưng tao biết nó mừng. Có lần tao đưa nó ít tiền, bảo “Mua cái áo mới đi”, nó cười, cái nụ cười mà bao năm tao quên mất.


Chạy Grab, tao vẫn giữ. Không phải vì thiếu tiền, mà vì tao thích cái cảm giác tự do trên đường, thích những câu chuyện với khách. Có hôm chở một ông cụ, cụ kể chuyện đời cụ, tao nghe mà thấy mình còn may mắn. Có hôm chở một cô gái trẻ, cô ấy tip thêm 50 nghìn, bảo: “Chú ơi, chú chạy cẩn thận nha, con thích chú lắm!”. Những khoảnh khắc đó, nhỏ thôi, nhưng làm tao thấy đời đáng sống.


Giờ đây, tao không còn là thằng đàn ông thất bại của ngày xưa. Tao vẫn chạy Grab, vẫn môi giới đất, và vẫn cố gắng từng ngày. Tao biết mình không thể quay lại thời oanh liệt, nhưng tao hài lòng với hiện tại. Tao trả được nợ, không hết, nhưng đủ để bớt gánh nặng. Tao lấy lại được lòng tin của vợ con, và cả chính mình. Mỗi sáng, tao dậy sớm, đội mũ bảo hiểm, khởi động chiếc xe máy, và nghĩ: “Đời vẫn còn cơ hội, miễn là mày không bỏ cuộc.”


Nhưng mày biết không, tao vẫn mơ một ngày nào đó, tao sẽ làm được điều gì lớn hơn. Có thể là mở một tiệm nhỏ cho vợ, hay giúp con tao học hành tử tế. Tao không vội, vì tao tin, cứ đi, rồi sẽ tới. Như cách tao từng chốt những miếng đất khó, từng cuốc xe đêm, từng bước chân trên con đường gập ghềnh này.
Qua câu chuyện của mày tao thấy cái mà mày tự hào là có duyên ăn nói chỉ đơn giản là mày bịa chuyện không ngượng mồm , hoặc có 1 nói thành 9-10 , chỉ cần bán đc hàng :)))

Tiếp phần 2 cho tụi mày nha
Tao chưa biết cách @tên nên thằng nào hóng thì móc hộ giúp tao.

***Chap 2
Chạy Grab, nói thật, không phải lúc nào cũng dễ. Có hôm trời Sài Gòn đổ mưa như trút, tao ướt như chuột lột, đứng chờ khách cả tiếng mà chẳng ai book. Có hôm gặp khách khó tính, càm ràm đủ thứ, làm tao chỉ muốn quăng cái mũ bảo hiểm đi cho rồi. Nhưng mày biết không, đời đôi khi cũng có những ánh sáng le lói, như kiểu ông trời chưa muốn tuyệt đường tao.


Một buổi tối, tao chở một ông khách từ quận 7 về Tân Bình. Ông này trạc tuổi tao, ăn mặc giản dị nhưng nhìn là biết dân làm ăn. Trên đường đi, ông hỏi han đủ thứ, từ chuyện tao chạy Grab bao lâu đến chuyện trước kia tao làm gì. Tao kể đại khái về thời làm sale điện máy, về cái cách tao từng lật ngược tình thế để bán được cả lô hàng tồn kho. Ông nghe, gật gù, rồi cười: “Cậu, miệng mày thế này mà đi chạy xe ôm thì phí quá!”. Đến nơi, ông trả tiền cuốc xe, rồi bất ngờ dúi thêm cho tao một tờ 200 nghìn, bảo: “Coi như anh bo thêm, giữ sức mà chạy tiếp.” Tao cầm tiền, ngượng chín mặt, nhưng trong lòng thì mừng như bắt được vàng.


Mấy hôm sau, ông khách đó book tao lần nữa. Lần này, ông kể ông làm môi giới bất động sản, chuyên bán đất ở mấy khu ngoại thành. Ông bảo công ty ông đang thiếu người, mà tao có cái lưỡi dẻo, lại từng làm sale, chắc chắn hợp. Tao nghe mà bán tín bán nghi. Môi giới bất động sản, nói thì dễ, nhưng tao đâu có vốn, đâu có mối quan hệ như ngày xưa. Nhưng ông này nhiệt tình, bảo: “Cứ thử đi, anh hướng dẫn. Không cần vốn, chỉ cần mày biết nói chuyện là được.” Tao nghĩ, thôi thì chẳng mất gì, thử một lần xem sao.


Thế là tao bắt đầu dấn thân vào nghề môi giới, song song với chạy Grab. Ban đầu, khó lắm. Tao phải học lại từ đầu, từ cách đọc bản đồ quy hoạch đến cách thuyết phục khách mua những miếng đất mà dân trong nghề gọi là “hàng tồn”. Nhưng cái nghề sale năm xưa, nó ngấm vào máu rồi. Tao nhớ lại những ngày đứng trước khách, dùng ba tấc lưỡi để biến cái tủ lạnh lỗi thời thành báu vật. Giờ thì thay vì bán điện máy, tao bán đất. Tao học cách kể chuyện, ví dụ như miếng đất ở Củ Chi, tao bảo nó gần khu công nghiệp sắp mở, tương lai giá tăng gấp đôi. Khách nghe, tò mò, rồi dần xiêu lòng.


Cơ hội lớn đến vào một ngày tao không ngờ tới. Một miếng đất ở Long An, diện tích to, nhưng nằm ở vị trí kẹt, dân trong nghề ai cũng lắc đầu. Ông sếp giao cho tao, chắc cũng nghĩ để tao tập tành cho quen. Tao không bỏ cuộc. Tao gọi điện khắp nơi, lân la tìm khách, từ mấy người quen cũ thời làm sale đến cả những người tao gặp khi chạy Grab. Tao kể về miếng đất đó như kể về một giấc mơ: “Anh chị mua bây giờ, vài năm nữa khu này lên, giá nó khác liền!”. Cuối cùng, tao chốt được hợp đồng với một ông chủ tiệm vàng ở quận 5. Ông ấy mua để đầu tư dài hạn, còn khen tao “nói chuyện có duyên”. Hợp đồng đó mang về cho tao một khoản hoa hồng đầu tiên, đủ để tao trả một phần nợ cũ và mua cho vợ con ít đồ dùng trong nhà.


Từ đó, tao bắt đầu có tiếng trong nhóm môi giới. Tao chốt thêm vài miếng đất nữa, toàn những miếng khó nhằn mà người khác bỏ qua. Mỗi lần ký hợp đồng, tao thấy mình như sống lại thời hoàng kim. Tiền kiếm được không phải quá nhiều, nhưng đủ để tao trả dần nợ nần, sửa sang lại căn nhà, và quan trọng hơn, lấy lại chút uy tín trong mắt vợ con. Vợ tao, nó không nói gì nhiều, nhưng tao biết nó mừng. Có lần tao đưa nó ít tiền, bảo “Mua cái áo mới đi”, nó cười, cái nụ cười mà bao năm tao quên mất.


Chạy Grab, tao vẫn giữ. Không phải vì thiếu tiền, mà vì tao thích cái cảm giác tự do trên đường, thích những câu chuyện với khách. Có hôm chở một ông cụ, cụ kể chuyện đời cụ, tao nghe mà thấy mình còn may mắn. Có hôm chở một cô gái trẻ, cô ấy tip thêm 50 nghìn, bảo: “Chú ơi, chú chạy cẩn thận nha, con thích chú lắm!”. Những khoảnh khắc đó, nhỏ thôi, nhưng làm tao thấy đời đáng sống.


Giờ đây, tao không còn là thằng đàn ông thất bại của ngày xưa. Tao vẫn chạy Grab, vẫn môi giới đất, và vẫn cố gắng từng ngày. Tao biết mình không thể quay lại thời oanh liệt, nhưng tao hài lòng với hiện tại. Tao trả được nợ, không hết, nhưng đủ để bớt gánh nặng. Tao lấy lại được lòng tin của vợ con, và cả chính mình. Mỗi sáng, tao dậy sớm, đội mũ bảo hiểm, khởi động chiếc xe máy, và nghĩ: “Đời vẫn còn cơ hội, miễn là mày không bỏ cuộc.”


Nhưng mày biết không, tao vẫn mơ một ngày nào đó, tao sẽ làm được điều gì lớn hơn. Có thể là mở một tiệm nhỏ cho vợ, hay giúp con tao học hành tử tế. Tao không vội, vì tao tin, cứ đi, rồi sẽ tới. Như cách tao từng chốt những miếng đất khó, từng cuốc xe đêm, từng bước chân trên con đường gập ghềnh này.
Qua câu chuyện của mày tao thấy cái mà mày tự hào là có duyên ăn nói chỉ đơn giản là mày bịa chuyện không ngượng mồm , hoặc có 1 nói thành 9-10 , chỉ cần bán đc hàng :)))
 
Đm bịa chuyện đéo logic :
1 - Có "Những hợp đồng tiền tỉ ngày xưa" - mà đéo để ra đc đồng nào phải ăn bám vợ.
2 - chấp nhận đi phụ hồ, bốc vác, rửa xe... Nhưng "chạy xe ôm thì sợ mất mặt"
Cười ẻ thằng văn dốt
 
Mấy TML, đứa nào tin thì theo tiếp. Tao không cần giải thích với mấy thằng chưa trải đời hoặc đéo giám kể chuyện đời mình,

@Chap 3

Cuộc sống của tao, nói thật, đang dần vào guồng. Từ cái ngày tao chạm đáy, lang thang như một thằng vô dụng, đến giờ tao đã ngóc đầu lên được chút. Chạy Grab, làm môi giới bất động sản, tao kiếm được tiền, không nhiều như thời làm sale điện máy, nhưng đủ để trang trải cuộc sống. Quan trọng hơn, nợ nần chồng chất ngày xưa, tao trả gần hết. Mỗi lần chuyển khoản trả nợ, tao thấy nhẹ cả người, như trút được một tảng đá đè trên ngực. Vợ tao, nó cũng bắt đầu cười nhiều hơn. Có hôm tao mua cho con cái áo mới, nó còn trêu: “Ông này, giờ chịu chi rồi ha!”. Tao nghe mà ấm lòng, nghĩ bụng, chỉ cần gia đình còn bên nhau, tao sẽ cố hết sức.


Tao bắt đầu mơ những điều lớn hơn. Không phải kiểu đổi đời giàu sang, mà là mở một tiệm tạp hóa nhỏ cho vợ, để nó khỏi phải đi làm thuê. Hay ít ra, dành dụm cho con học hành tử tế, không phải khổ như tao. Mỗi sáng, tao vẫn đội mũ bảo hiểm, chạy Grab khắp Sài Gòn, vẫn lân la tìm khách mua đất. Có hôm chốt được hợp đồng, tao mời vợ đi ăn bát bún bò, hai đứa ngồi cười nói như hồi mới cưới. Tao nghĩ, đời mình vậy là ổn, chỉ cần không trượt chân lần nữa.


Nhưng mày biết không, đời nó chẳng bao giờ cho mày yên. Cứ ngỡ mọi thứ đang êm, thì một quả bom nổ ngay giữa gia đình tao. Chuyện liên quan đến bà chị ruột của tao, người mà cả nhà tao tin tưởng tuyệt đối. Chị ấy hơn tao mấy tuổi, từ nhỏ đã là chỗ dựa cho cả đám anh em. Hồi tao sa cơ, chính chị ấy cho vay tiền, dù không nhiều, nhưng đủ để tao cảm kích. Chị ấy hay kể về mấy kế hoạch làm ăn lớn, về chuyện đi Mỹ định cư. Cả nhà tao, từ ba mẹ đến anh em, ai cũng tin chị ấy có đầu óc, có tầm nhìn. Tao với vợ cũng không ngoại lệ. Mỗi lần chị ấy nói về việc cần vốn để làm ăn hay làm giấy tờ đi Mỹ, tụi tao chẳng nghi ngờ gì, cứ nghĩ giúp chị ấy là giúp cả nhà.


Rồi chị ấy ngỏ lời vay mượn sổ đỏ của anh em trong nhà, bảo là để thế chấp làm ăn, sau này sẽ trả lại đầy đủ. Chị ấy nói ngon nói ngọt, rằng chỉ cần vài tháng, chị ấy sẽ hoàn vốn, còn chia lời cho tụi tao. Vợ tao, vốn tính thật thà, nghe chị ấy nói là tin ngay. Tao thì ban đầu hơi lăn tăn, nhưng nghĩ chị ruột mình, người mà cả đời chưa từng làm gì hại ai, chắc chắn không lừa mình. Thế là tụi tao đồng ý. Không chỉ đưa sổ đỏ, vợ tao còn liều lĩnh làm thêm cả chục thẻ tín dụng, rút tiền mặt đưa cho chị ấy. Tao cũng góp vào, cắm thêm mấy giấy tờ nhà đất nhỏ mà tao tích cóp được. Tụi tao nghĩ, đây là cơ hội để cả nhà đổi đời, để chị ấy đi Mỹ, kéo anh em theo.


Nhưng mày đoán được không? Ngày xấu trời đó cuối cùng cũng tới. Chị ấy biến mất. Không một cú điện thoại, không một lời nhắn. Số điện thoại chị ấy dùng bấy lâu, gọi thì thuê bao. Nhà chị ấy ở quận 8, tụi tao tìm tới thì đã khóa cửa, hàng xóm bảo chị ấy dọn đi từ lâu. Lúc đó, tao mới tá hỏa. Hóa ra, chị ấy không làm ăn gì cả. Tiền tụi tao đưa, sổ đỏ, giấy tờ, tất cả bị chị ấy mang đi, chẳng biết dùng vào việc gì. Có người bảo chị ấy dính vào một đường dây lừa đảo, có người nói chị ấy trốn nợ sang nước ngoài. Tao không biết sự thật là gì, chỉ biết cả nhà tao sụp đổ.


Ngân hàng bắt đầu gọi điện đòi nợ. Mấy cái thẻ tín dụng vợ tao làm, lãi mẹ đẻ lãi con, giờ thành con số khủng khiếp. Sổ đỏ cắm ngân hàng, giờ cũng bị xiết. Tụi tao như ngồi trên đống lửa. Vợ tao, nó khóc hết nước mắt, tự trách mình ngu dại. Tao thì vừa giận vừa đau. Giận chị ấy, người mà tao từng xem như thần tượng, lại phản bội cả nhà. Đau vì tao lại để vợ con rơi vào cảnh khốn cùng, dù tao đã thề sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa.


Nhưng mày biết không, tao không còn là thằng đàn ông yếu đuối của ngày xưa. Tao ngồi xuống, nhìn vợ, nói: “Mình sai rồi, nhưng chưa phải là hết. Cứ cố, rồi sẽ qua.” Tụi tao bắt đầu gồng mình trả nợ. Tao tăng ca chạy Grab, có hôm chạy từ sáng tới khuya, mắt cay xè nhưng vẫn ráng. Môi giới đất, tao cũng làm cật lực, tìm mọi cách chốt hợp đồng, dù là miếng đất nhỏ nhất. Vợ tao, nó xin làm thêm giờ ở công ty, buổi tối còn nhận may vá tại nhà. Hai vợ chồng, chẳng ai trách ai, chỉ lặng lẽ làm, lặng lẽ trả.


Nợ mới, nợ cũ, tụi tao cắn răng ôm hết. Có những ngày tưởng chừng không chịu nổi, như khi ngân hàng gửi giấy đòi nhà, tao chỉ muốn buông xuôi. Nhưng nhìn con nhỏ ở nhà, nhìn vợ tao còng lưng khâu áo dưới ánh đèn, tao lại tự nhủ: “Mày là đàn ông, mày phải đứng lên.” Tao liên lạc với mấy người bạn cũ thời làm sale, nhờ họ giới thiệu khách mua đất. Tao gọi điện cho từng người, kể cả những người từng quay lưng với tao. Dần dà, tao chốt được vài hợp đồng, đủ để trả bớt lãi ngân hàng. Tao cũng tìm cách thương lượng với ngân hàng, xin giãn nợ, may mà họ đồng ý.


Giờ đây, tụi tao vẫn đang trả nợ, nhưng ánh sáng cuối đường hầm đã ló dạng. Tao không còn giận chị ấy nữa, chỉ thấy buồn. Buồn vì một người thân lại có thể làm thế với gia đình. Nhưng tao học được một bài học đắt giá: đừng đặt niềm tin mù quáng, dù là người ruột thịt. Tao với vợ, tụi tao giờ gần nhau hơn. Có tối, hai đứa ngồi ăn cơm, vợ tao nói: “Mình khổ, nhưng còn có nhau, vậy là đủ.” Tao nghe mà cay mắt, chỉ biết gật đầu.


Tao vẫn chạy Grab, vẫn môi giới đất, vẫn mơ một ngày trả hết nợ, mở tiệm cho vợ. Con đường phía trước còn dài, nhưng tao không sợ nữa. Vì tao biết, chỉ cần gia đình còn bên, tao sẽ làm được. Như cách tao từng vượt qua cờ bạc, từng đứng lên từ đáy vực. Đời này, mày thấy đấy, chẳng có gì là không thể, miễn là mày còn hơi thở để chiến đấu.
 
Gần 40 mà dám kêu tao chưa đủ tuổi chưa trải đời.
Xin phép địt vào mồm mày
 
Gần 40 mà dám kêu tao chưa đủ tuổi chưa trải đời.
Xin phép địt vào mồm mày
Cuộc đời có lúc trầm cũng có lúc thăng. Có thể tao kể ko hay nhưng tao dám nói. Còn mày tuy có thể lớn về tuổi nhưng cũng chỉ là …già trâu như nick của mày.
 
Cuộc đời có lúc trầm cũng có lúc thăng. Có thể tao kể ko hay nhưng tao dám nói. Còn mày tuy có thể lớn về tuổi nhưng cũng chỉ là …già trâu như nick của mày.
Ok tml, thôi mày cứ kể, đọc cho vui.
Tao chỉ lôi ra cái phi logic nho nhỏ trong câu chuyện của mày tí thôi
 
@ Gởi mấy TML,
*Chap 4: “tự chuyện cuộc đời tao”

hay quá, hóng tiếp



Cuộc sống của tao, sau bao lần ngã, giờ như con thuyền nhỏ chòng chành nhưng đã bắt đầu tìm được hướng đi. Cái đống nợ khổng lồ từ vụ bà chị ruột lừa cả nhà, giờ tao đã trả gần hết. Tao với vợ vẫn cày cuốc ngày đêm: tao chạy Grab, môi giới đất; vợ thì làm công ty, tối về còn nhận may vá thêm. Mỗi lần chuyển khoản trả nợ, tao thấy nhẹ gánh, như trút được một tảng đá đè ngực. Vợ tao, nó cũng cười nhiều hơn. Tao nghĩ chỉ cần gia đình còn bên nhau, tao sẽ cố hết sức.


Điều làm tao có động lực nhất là hai múi mít nhỏ, Linh 9 tuổi và Nhí 7 tuổi. Hai đứa nó nhỏ xíu mà hiểu chuyện đến lạ. Chẳng bao giờ đua đòi mua sắm, lúc nào cũng ngoan hiền. Có hôm tao về nhà, mệt rã rời sau một ngày chạy xe, thấy hai đứa đang quét nhà, lau bàn, còn cười tít mắt khoe: “Ba ơi, con dọn sạch rồi nè!” Vợ tao kể, có lần nó thấy mẹ may áo đến khuya, mắt cay xè, hai đứa lẳng lặng mang ghế ra ngồi cạnh, phụ mẹ xâu kim chỉ. Nhìn tụi nó, tao chỉ muốn bật khóc. Tao tự nhủ, dù đời có khó đến đâu, tao phải cố, vì tụi nó xứng đáng có một người cha ra hồn.


Tao cày ngày cày đêm. Sáng chạy Grab, chiều đi gặp khách mua đất, tối về tính toán sổ sách. Có hôm chốt được hợp đồng, tao mua cho Linh và Nhí mỗi đứa một cái bánh bông lan, tụi nó mừng quýnh, ôm tao líu lo kể chuyện ở trường. Những khoảnh khắc đó, nhỏ nhặt thôi, nhưng với tao nó quý hơn cả tiền bạc. Tao bắt đầu mơ, không phải giấc mơ đổi đời gì to tát, mà là để dành tiền mở một tiệm tạp hóa cho vợ, cho hai đứa con được học trường tốt, lớn lên không phải khổ như ba mẹ.


Trong cái hội môi giới bất động sản tao tham gia, tao quen Hạnh, hơn tao hai tuổi. Hạnh khác hẳn bà chị ruột đã phản bội tao. Cô ấy nhiệt tình, tốt bụng, lúc nào cũng sẵn sàng giúp. Có lần tao lúng túng với hợp đồng đất, Hạnh ngồi cả buổi tối hướng dẫn tao từng bước, còn pha cà phê cho tao tỉnh táo. Có hôm tao kẹt tiền trả lãi ngân hàng, Hạnh cho mượn mà không tính lời, chỉ bảo: “Cố lên, tui tin ông làm được.” Tao cảm kích lắm. Giữa cái xã hội mà ai cũng lo thân mình, gặp được người như Hạnh đúng là hiếm.


Dần dà, tao với Hạnh thân hơn. Hạnh hay nhắn tin hỏi thăm, lúc thì rủ đi cà phê bàn chuyện đất đai, lúc thì chia sẻ chuyện đời thường. Hạnh từng ly hôn, sống một mình, nên hay tâm sự về những ngày khó khăn cô ấy vượt qua. Tao nghe, thấy đồng cảm, vì tao cũng từng chạm đáy. Hạnh có nụ cười như nắng sớm, đôi mắt sáng long lanh, nói chuyện nhẹ nhàng mà cuốn hút. Có lần, Hạnh rủ tao đi xem một miếng đất ở Củ Chi, hai đứa đứng giữa cánh đồng lộng gió, Hạnh chỉ tay về phía xa, kể về giấc mơ mở một quán cà phê ở quê. Tao nhìn Hạnh, áo sơ mi trắng phấp phới, tóc bay trong gió, mà tim tao đập mạnh. Lúc đó, tao biết mình rung động.


Chuyện tình cảm cứ thế len lỏi, như ngọn lửa âm ỉ không kiểm soát nổi. Một buổi tối, Hạnh rủ tao đi ăn để mừng tao chốt được miếng đất lớn. Hạnh mặc váy ngắn tím nhạt, tóc buông xõa, đẹp đến mức tao cứ ngẩn ra nhìn. Hai đứa ngồi trong một quán nhỏ ven sông, ánh đèn vàng hắt xuống mặt nước, không khí như trong phim. Hạnh kể về ngày còn trẻ, về người chồng cũ phản bội, về cách cô ấy tự đứng lên. Tao cũng mở lòng, kể về những ngày sa cơ, về vợ con tao, về cảm giác bất lực khi để gia đình khổ. Hạnh lắng nghe, mắt long lanh, rồi bất ngờ nắm tay tao qua bàn ăn. Cái nắm tay đó làm tao như bị điện giật. Tao muốn rút tay ra, nhưng lại không nỡ. Khi đưa Hạnh về, cô ấy đứng trước cổng nhà, nhìn tao, nói nhỏ: “ Ông biết không, tui thấy Ông đặc biệt lắm.” Tao chỉ cười, nhưng trong lòng rối như tơ vò.


Rồi tao với Hạnh bắt đầu lén lút. Ban đầu chỉ là những tin nhắn đêm khuya, kiểu Hạnh gửi một bài hát cũ, kèm dòng: “Nghe đi, tui nghe là nhớ Ông .” Tao đọc mà tim đập thình thịch. Có lần, sau khi cùng đi gặp khách, Hạnh rủ tao ghé một quán cà phê nhỏ ở ngoại ô, nơi chẳng ai biết tụi tao. Hai đứa ngồi sát nhau, Hạnh tựa đầu vào vai tao, thì thầm: “Tui ước gì thời gian dừng lại ở đây.” Tao không nói gì, chỉ nắm tay Hạnh chặt hơn, cảm giác như cả thế giới chỉ còn hai người. Một lần khác, Hạnh rủ tao đi xem đất ở Long An, nhưng thay vì về ngay, tụi tao dừng lại ở một con đường vắng, ngồi trên xe nói chuyện đến khuya. Hạnh nhìn tao, mắt lấp lánh, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên má tao. Khoảnh khắc đó, mày không biết đâu, nó như làm tao quên hết mọi thứ – vợ, con, trách nhiệm. Tao với Hạnh, trong những lúc lén lút ấy, như vợ chồng thật, như thể tụi tao sinh ra để thuộc về nhau.


Nhưng cái cảm giác ngọt ngào đó, nó nguy hiểm. Mỗi lần rời Hạnh để về nhà, tao lại thấy tội lỗi đè nặng. Tao nhìn Linh và Nhí, nhìn vợ tao còng lưng may áo dưới ánh đèn, mà lòng tao như bị dao cắt. Tao biết mình đang đi sai đường, nhưng cảm giác được Hạnh quan tâm, được sống trong những phút giây không lo toan, nó như ly rượu mạnh, làm tao say mà không muốn tỉnh.


Rồi cái ngày định mệnh cũng tới. Vợ tao, nó tinh lắm. Một hôm, tao để quên điện thoại ở nhà, Hạnh nhắn tin: “ Ông ơi, tối nay gặp tui chút nha, tui nhớ..Ông.” Vợ tao thấy, không gào thét, không làm ầm, chỉ lặng lẽ hỏi: “Anh với Hạnh, là thế nào?” Tao nhìn vào mắt vợ, thấy ánh mắt nó vừa buồn vừa thất vọng, mà lòng tao như chết lặng. Tao nghĩ về Linh và Nhí, về những lần tụi nó ôm tao, về cái cách vợ tao vẫn ở bên tao dù tao từng là một thằng chẳng ra gì. Tao biết, nếu để chuyện này tiếp diễn, tao sẽ mất tất cả.


Tao quyết định chấm dứt với Hạnh. Tao hẹn gặp Hạnh ở một quán nước quen, nói rõ ràng: “Tui cảm ơn Hạnh vì tất cả, nhưng tui không thể tiếp tục. Tui có vợ, có con, tui không muốn đánh mất họ.” Hạnh ngồi lặng, mắt đỏ hoe, nhưng gật đầu: “Tui hiểu, Ông chọn đúng rồi. Giữ gìn gia đình, đừng để mất như tui từng mất.” Hạnh vẫn hỗ trợ tao trong công việc, nhưng giữ khoảng cách, không còn những tin nhắn đêm khuya, những cái nắm tay, hay những khoảnh khắc lén lút làm tim tao lạc nhịp.


Tao quay về với vợ, cố gắng chuộc lỗi. Tao không nói nhiều, vì lời nói giờ chẳng đủ. Tao dành thời gian ở nhà, phụ vợ dọn dẹp, chơi với Linh và Nhí. Có hôm, tao chở cả nhà đi công viên, nhìn hai đứa con chạy nhảy, vợ tao ngồi bên cười, tao thấy lòng mình nhẹ nhõm. Tao kể hết cho vợ về Hạnh, không giấu gì, từ những lần lén lút đến cảm xúc tao từng có. Tao xin lỗi vì đã để cảm xúc sai lầm làm tổn thương nó. Vợ tao, nó chỉ gật đầu, nói: “Em chỉ cần anh ở lại, với mẹ con em.” Câu nói đó, mày không biết đâu, nó vừa như một cái tát để tao tỉnh ra, vừa như một vòng tay để tao biết mình vẫn còn cơ hội.


Một buổi tối, sau khi Linh và Nhí ngủ, tao với vợ ngồi ở ban công. Tao cầm tay nó, nói: “Anh sai rồi, nhưng anh thề sẽ không để mất em và con.” Vợ tao không nói gì, chỉ siết tay tao chặt hơn. Đêm đó, tao nằm bên vợ, nghe tiếng thở đều đều của hai đứa con, mà thấy mình may mắn. Hạnh là một cơn gió đẹp, cuốn hút, nhưng gia đình tao mới là bến cảng. Tao biết, nếu để mất họ, tao sẽ chẳng còn gì.


Giờ đây, tao vẫn chạy Grab, vẫn môi giới đất, vẫn trả nợ. Cuộc sống chưa phải màu hồng, nhưng tao hài lòng. Linh và Nhí vẫn ngoan, vẫn phụ ba mẹ lau nhà, rửa chén. Vợ tao, nó vẫn may vá, vẫn gồng gánh cùng tao. Chuyện với Hạnh, nó như một bài học đắt giá, nhắc tao rằng gia đình là thứ quý nhất, không gì đánh đổi được. Mỗi tối, nhìn hai đứa con ngủ say, tao nghĩ, chỉ cần tụi nó lớn lên vui vẻ, chỉ cần vợ tao còn ở bên, tao sẽ chiến đấu đến cùng. Tao không hứa hẹn gì to tát, chỉ tự nhủ sẽ sống sao cho xứng với họ, để không bao giờ phải nói lời hối tiếc nữa.
 
Top