Thời còn học sinh t cũng ngạo nghễ,tự hào khi real dành chiến thắng lắm.Nhưng bây giờ t nhìn real thắng bằng 1 con mắt khác,vì sao?
Vì Athur Schopenhauer đã dạy t rằng đừng tự hào vì điều gì mà bản thân chúng mày đéo góp công vào.
Chiến thằng này là của các cầu thủ real,bọn họ đổ mồ hôi tập luyện,dành chiến thắng hoành tráng tất nhiên các cầu thủ sẽ có quyền tự hào vì chiến thắng này,họ được tung hô dưới ánh hào quang,nhận được rất nhiều tiền thưởng ,sẽ có tiền mua biệt thự mới ,mua nhà mua xe cho gia đình họ hàng chúng nó,quá xứng đáng cho nỗ lực cầu thủ nó bỏ ra.
Nhưng còn chúng mày thì sao,1 thằng ất ơ ở cái đất nước cách xa tbn cả vạn dặm,thậm chí đa số cầu thủ real còn đéo biết việt nam nằm ở đâu trên bản đồ.Chúng mày cũng đéo góp 1 giọt mồ hôi nào cho tụi nó,thì tại sao chúng mày lại đi tự hào vì chiến tích của những kẻ khác.chúng mày cố bấu víu,tìm 1 điểm chung nào đó giữa mình và các cầu thủ real,và muốn được hưởng ké niềm vui của họ
Thật thảm hại và nhục nhã...chúng mày tốt hơn hết nên mở mang đầu óc và gây dựng sự nghiệp cho bản thân,lúc đó niềm tự hào mới thật giá trị,và lúc đó chúng mày sẽ nhìn bóng đá với 1 con mắt khác - đơn thuần là trò giải trí.Không còn cay cú,cũng không còn ngạo nghễ thay cho những kẻ xa lạ kia nữa,...Các em nhớ lấy lời anh mà làm điều răn nhé