Trở lại chuyện giữa tao với con bé kia.
Mấy ngày qua, tao đã suy nghĩ rất nhiều. Tao nhìn lại quá trình mà tao làm quen với ẻm, từ lúc tao bắt đầu tiếp cận ẻm, lúc biết số Zalo và addfriend ẻm, cho tới bây giờ.
Và tao chợt nhận ra là...
Tao đã quá nhiệt tình, chủ động cho đi quá nhiều khi mới vừa bắt đầu một mối quan hệ.
Mỗi lần ẻm nhận ly nước, hoặc cái bánh hay trái cây mà tao mời, tao đã không để ý tới thái độ của ẻm, đó là: ẺM NGẠI.
Đúng vậy, ẻm rất ngại, mặc dù vẫn miễn cưỡng nhận rồi cười xã giao với tao.
Tao nghĩ có thể việc mà ẻm ngại là một trong số những nguyên nhân mà ẻm vẫn còn khá e dè khi nhắn tin riêng với tao, mặc dù trong công việc thì giao tiếp bình thường.
Đó là cái thứ nhứt.
Cái thứ hai, tao nhận ra rằng, nguyên tắc để chinh phục đàn bà con gái không phải là mở lòng ra hết với ẻm, không phải là chạy theo ẻm kiểu như vậy, bởi vì con mái nó không thích người theo đuổi nó, mà đù má, trái lại, nó khoái mấy thằng đối xử tệ với nó, lạnh lùng với nó tụi mày ơi.
Tao nhận ra điều này khi tao đọc quyển tiểu thuyết "Cuốn theo chiều gió" của bà Margaret Mitchell.
Tao đang hành xử giống như Rhett Butler vậy, trong khi Scarlet lại đem lòng si mê thanh niên Ashley.
Đọc xong, tao tỉnh ra vãi con cặc luôn.
Tao ngộ ra rằng, đàn bà là phải chinh phục, chứ không phải để lụy, vì đó là bản năng nguyên thủy từ trong tiềm thức hay vô thức của nó.