
Tui mơ làm công an.
Tui đã mơ giấc mơ ấy từ khi ngồi xem phim Cảnh sát hình sự sau bữa cơm. Mấy cô công an cô nào cũng thật xinh, thật ngầu, bắn súng pằng pằng xịn đét. Tui thích mê.
Tui bé tí, tuyên bố với cả nhà, ‘Sau này con làm công an”.
Muốn làm công an thì phải học giỏi.
Tui học rất chăm, 12 năm phổ thông toàn học sinh giỏi, giấy khen treo đầy nhà. Không ai đến nhà mà dám mở miệng so sánh tui với “con nhà người ta”. Làm gì có cửa, no door.
Muốn làm công an phải tự tin.
Tui xung phong làm cán sự lớp, tổ trưởng, lớp phó, lớp trưởng, bí thư, cờ đỏ đều đã trải qua hết. Cái tính ăn to nói lớn, làm việc rốp rẻng nên thầy cô thích lắm.
Muốn làm công an phải khỏe mạnh.
Tui đăng ký học võ từ lớp 6. Học suốt 6 năm thành luôn trợ giảng, đứng lớp dạy sắp nhỏ. Rồi tui cũng thi đấu, cũng có huy chương các kiểu.
Muốn làm công an thì phải kỷ luật.
Ngày nào cũng 5h30 dậy, 6h đi học, đến sớm nhất lớp. Bài tập làm đủ, học hành đàng hoàng, cuối năm nhận hạnh kiểm tốt, sổ liên lạc cô ghi lời khen rõ to.
Tui làm mọi thứ chuẩn bị cho ước mơ làm công an và tui tự tin, tui sẽ thi an ninh, sẽ đỗ an ninh, sẽ làm công an thứ thiệt.
Nhưng…
Cuối cùng tui không thi an ninh.
Tỉ lệ chọi cao ngút ngàn với hàng loạt con em trong ngành.
Phải khám sức khỏe mà tui thì cận, thiếu tấc, huyết áp trồi sụt.
Hồ sơ thi an ninh phải chuẩn bị từ sớm, một bộ khác với thi đại học.
Những thông tin đó, đến ngày cuối hạn nộp hồ sơ thi các trường an ninh tui mới biết.
Quá trễ.
Lỗi này do tui, không cãi được.
Suốt mười mấy năm làm đủ thứ nhưng việc cơ bản là tìm kiếm thông tin về ước mơ của mình thì tui lại không làm. Cứ nghĩ, thấy công an trên phim thế nào thì mình bắt chước như thế là thành công an.
Sự thật vả mặt, tui nghĩ sai bét.
Tui đã mơ giấc mơ ấy từ khi ngồi xem phim Cảnh sát hình sự sau bữa cơm. Mấy cô công an cô nào cũng thật xinh, thật ngầu, bắn súng pằng pằng xịn đét. Tui thích mê.
Tui bé tí, tuyên bố với cả nhà, ‘Sau này con làm công an”.
Muốn làm công an thì phải học giỏi.
Tui học rất chăm, 12 năm phổ thông toàn học sinh giỏi, giấy khen treo đầy nhà. Không ai đến nhà mà dám mở miệng so sánh tui với “con nhà người ta”. Làm gì có cửa, no door.
Muốn làm công an phải tự tin.
Tui xung phong làm cán sự lớp, tổ trưởng, lớp phó, lớp trưởng, bí thư, cờ đỏ đều đã trải qua hết. Cái tính ăn to nói lớn, làm việc rốp rẻng nên thầy cô thích lắm.
Muốn làm công an phải khỏe mạnh.
Tui đăng ký học võ từ lớp 6. Học suốt 6 năm thành luôn trợ giảng, đứng lớp dạy sắp nhỏ. Rồi tui cũng thi đấu, cũng có huy chương các kiểu.
Muốn làm công an thì phải kỷ luật.
Ngày nào cũng 5h30 dậy, 6h đi học, đến sớm nhất lớp. Bài tập làm đủ, học hành đàng hoàng, cuối năm nhận hạnh kiểm tốt, sổ liên lạc cô ghi lời khen rõ to.
Tui làm mọi thứ chuẩn bị cho ước mơ làm công an và tui tự tin, tui sẽ thi an ninh, sẽ đỗ an ninh, sẽ làm công an thứ thiệt.
Nhưng…
Cuối cùng tui không thi an ninh.
Tỉ lệ chọi cao ngút ngàn với hàng loạt con em trong ngành.
Phải khám sức khỏe mà tui thì cận, thiếu tấc, huyết áp trồi sụt.
Hồ sơ thi an ninh phải chuẩn bị từ sớm, một bộ khác với thi đại học.
Những thông tin đó, đến ngày cuối hạn nộp hồ sơ thi các trường an ninh tui mới biết.
Quá trễ.
Lỗi này do tui, không cãi được.
Suốt mười mấy năm làm đủ thứ nhưng việc cơ bản là tìm kiếm thông tin về ước mơ của mình thì tui lại không làm. Cứ nghĩ, thấy công an trên phim thế nào thì mình bắt chước như thế là thành công an.
Sự thật vả mặt, tui nghĩ sai bét.
