Tuổi trẻ mấy tml bọn mày hối tiếc nhất điều gì ?

Tao thì tiếc nhất nhất là thời gian rảnh rỗi ko trau dồi kiến thức, nâng cấp bản thân để giờ này vẫn còn lông bông. Nhìn mấy tay đi phụ hồ, làm mấy công việc bụi bặm tao lại lo cho tao sau này rồi có phải mình cũng sẽ giống như họ. Câu khổ trước sướng sau ko bao giờ lỗi thời, tuổi trẻ mà hy sinh thời gian, ko ăn chơi đua đòi thì cũng sẽ đến hồi hái quả ngọt. Tao hiện tại thấy rất lãng phí thời gian, thất nghiệp tao cũng ko biết làm gì ngoài việc ở nhà rồi bấm đt. Sự định hướng đường đi rất quan trọng, tuổi trẻ thường đi sai đường, mà đi sai là đâm đầu xuống hố. Nhìn mẹ tao năm nay U60 rồi mà hàng ngày vẫn đi chợ tao lại tự trách móc bản thân mình sao đến tuổi này vẫn ăn hại, vô dụng như vậy. Thất nghiệp ở nhà suy nghĩ nhiều lắm tụi mày. Chỉ có công việc mới làm ta quên đi tất cả.
Trời sinh ta ắt có chỗ dùng ko nên đặt nặg vấn đề tiền bạc làm gì
 
Có con rồi thì t chẳng tiếc gì cả. Nếu chỉ cần tuổi trẻ lệch đi một chút thì t chẳng có nó bây giờ. Âu cũng là duyên phận duyên số. Vui vẻ hài lòng với thực tại mà sống tiếp thôi chứ có tiếc nuối đến máy thì cũng đã xa
 
Tao không biết nên tâm sư với bố mẹ như thế nào
Bởi trong thâm tâm họ vẫn luôn nghĩ cuộc thi này khó lắm (mà thực sự là khó tao chọn chuyên ngành ung bướu 1 chọi 7) nên tao rớt cũng là chuyện bình thường

Nhưng như thế lại càng tao day dứt hơn vì sự lười biếng của mình :(. Sắp tới tao cũng đi học 12 tháng để lấy giấy phép hành nghề
Mày chọn nghành khó, tỉ lệ chọi cao, mà mày lại bỏ bê việc học, k ôn, k rèn thì việc k đỗ là chuyện thường tình. Nhưng mà cũng chắc gì mày đậu, quan trọng là thực lực của mày nữa.

Tao hiểu cái tâm lý của mày, k phải là mày k có hiếu, k phải là mày vô trách nhiệm vs bản thân và tương lai. Tao chắc là lúc đó m học tới năm t6 rồi. M đã quá mệt mỏi vs đống sách vở, lý thuyết suông, những ngày tháng dài miệt mài đèn sách nên mày muốn buông, muốn đi làm, muốn ra thực tiễn, muốn đi kiếm tiền. Chứ méo phải mày sống buông thả để giờ hối hận đâu.
Mày giống hệt nhỏ e gái tao. Cho tiền, tạo điều kiện để nó thi nội trú. Nhưng nó đã quá mệt vs việc 6 năm làm 1 đứa mọt sách. Nó muốn đi làm, muốn tự chủ kinh tế, muốn được ra thực tiễn rồi nó đi học sau. Và bh nó cũng có chứng chỉ hành nghề, có chồng, sinh con và chuẩn bị đi học CKI đấy.

Mày còn trẻ, còn khoẻ, còn nhiều tham vọng, nhiều trải nghiệm. Chưa có gì là muộn. Ra đi làm để va vấp, để trải đời, để trưởng thành hơn rồi mày đi học nó cũng sẽ khác hơn mất 8 năm để mài đít trên ghế nhà trường. Snghi moẹ gì nhiều. Ông trời sắp xếp hết rồi. Tất cả đều được vận hành theo 1 quy trình, mày hối hận lúc kia thế nọ, lúc đó thế kia cũng đéo thay đổi được đâu. Đấy là cách thượng đế bắt mày phải thế để nó đúng theo hệ quy chiếu. Hiểu chưa ku
 
Tao thì tiếc nhất nhất là thời gian rảnh rỗi ko trau dồi kiến thức, nâng cấp bản thân để giờ này vẫn còn lông bông. Nhìn mấy tay đi phụ hồ, làm mấy công việc bụi bặm tao lại lo cho tao sau này rồi có phải mình cũng sẽ giống như họ. Câu khổ trước sướng sau ko bao giờ lỗi thời, tuổi trẻ mà hy sinh thời gian, ko ăn chơi đua đòi thì cũng sẽ đến hồi hái quả ngọt. Tao hiện tại thấy rất lãng phí thời gian, thất nghiệp tao cũng ko biết làm gì ngoài việc ở nhà rồi bấm đt. Sự định hướng đường đi rất quan trọng, tuổi trẻ thường đi sai đường, mà đi sai là đâm đầu xuống hố. Nhìn mẹ tao năm nay U60 rồi mà hàng ngày vẫn đi chợ tao lại tự trách móc bản thân mình sao đến tuổi này vẫn ăn hại, vô dụng như vậy. Thất nghiệp ở nhà suy nghĩ nhiều lắm tụi mày. Chỉ có công việc mới làm ta quên đi tất cả.
Tau thì hối hận k học nghề hoặc đi xkld sớm, giờ làm công nhân chán vl.
 
Hèn 1 lần và cũng là lần đầu trong cuộc đời tao hèn. Từ đó tao đéo được như trước nữa. Mọi thứ từ lúc bắt đầu hèn cũng không thuận lợi như trước, gia tiên đéo độ cho nữa.
 
Mày chọn nghành khó, tỉ lệ chọi cao, mà mày lại bỏ bê việc học, k ôn, k rèn thì việc k đỗ là chuyện thường tình. Nhưng mà cũng chắc gì mày đậu, quan trọng là thực lực của mày nữa.

Tao hiểu cái tâm lý của mày, k phải là mày k có hiếu, k phải là mày vô trách nhiệm vs bản thân và tương lai. Tao chắc là lúc đó m học tới năm t6 rồi. M đã quá mệt mỏi vs đống sách vở, lý thuyết suông, những ngày tháng dài miệt mài đèn sách nên mày muốn buông, muốn đi làm, muốn ra thực tiễn, muốn đi kiếm tiền. Chứ méo phải mày sống buông thả để giờ hối hận đâu.
Mày giống hệt nhỏ e gái tao. Cho tiền, tạo điều kiện để nó thi nội trú. Nhưng nó đã quá mệt vs việc 6 năm làm 1 đứa mọt sách. Nó muốn đi làm, muốn tự chủ kinh tế, muốn được ra thực tiễn rồi nó đi học sau. Và bh nó cũng có chứng chỉ hành nghề, có chồng, sinh con và chuẩn bị đi học CKI đấy.

Mày còn trẻ, còn khoẻ, còn nhiều tham vọng, nhiều trải nghiệm. Chưa có gì là muộn. Ra đi làm để va vấp, để trải đời, để trưởng thành hơn rồi mày đi học nó cũng sẽ khác hơn mất 8 năm để mài đít trên ghế nhà trường. Snghi moẹ gì nhiều. Ông trời sắp xếp hết rồi. Tất cả đều được vận hành theo 1 quy trình, mày hối hận lúc kia thế nọ, lúc đó thế kia cũng đéo thay đổi được đâu. Đấy là cách thượng đế bắt mày phải thế để nó đúng theo hệ quy chiếu. Hiểu chưa ku
Cảm ơn anh/ chú đã phản hồi lại cái tâm tư của cháu
 
Mày chưa hiểu thì mày tiếc, chứ mày hiểu rồi thì cái gì cũng là bài học cho hiện tại và tương lai cả. Cứ yên tâm mà tiến lên phía trước đi rồi sẽ đến lúc mày hiểu những cái mà mày tiếc ngày xưa nó có ý nghĩa như thế nào hoặc nó chả là cái mẹ gì cả do mình non nớt nên nghĩ thấy tiếc thôi chứ thực ra là chuyện bt.
 
Mày chưa hiểu thì mày tiếc, chứ mày hiểu rồi thì cái gì cũng là bài học cho hiện tại và tương lai cả. Cứ yên tâm mà tiến lên phía trước đi rồi sẽ đến lúc mày hiểu những cái mà mày tiếc ngày xưa nó có ý nghĩa như thế nào hoặc nó chả là cái mẹ gì cả do mình non nớt nên nghĩ thấy tiếc thôi chứ thực ra là chuyện bt.
Chuẩn rồi mày. T nghiện đá chục năm nay, riêng tiền chơi chắc đủ mua mảnh đất, cất căn nhà mà t cũng có thấy tiếc đéo đâu. Cứ mỗi lần hút một khói vào là t lại nhận được một bài học. Học, học nữa, học mãi..
 
Chuẩn rồi mày. T nghiện đá chục năm nay, riêng tiền chơi chắc đủ mua mảnh đất, cất căn nhà mà t cũng có thấy tiếc đéo đâu. Cứ mỗi lần hút một khói vào là t lại nhận được một bài học. Học, học nữa, học mãi..
mày than thất nghiệp mà có tiền đá à
 
Năm 2013 biết đến Bitcoin và có cơ hội sở hưu khá nhiều mà tưởng lừa đảo chửi quá trời nên cuộc đời nghèo mạt rệp k ngóc đầu nổi!
DM thằng bạn CTY rủ mua, nó mua có gần 100 BTC, mình còn chửi nó khùng. Giờ nó nghỉ CTY đi du lịch suốt, quay lại cà khịa mình. Đời đéo ngờ đc. Ôi tiếc nuối quá. Time quay lại đi
 
Tao thì tiếc nhất nhất là thời gian rảnh rỗi ko trau dồi kiến thức, nâng cấp bản thân để giờ này vẫn còn lông bông. Nhìn mấy tay đi phụ hồ, làm mấy công việc bụi bặm tao lại lo cho tao sau này rồi có phải mình cũng sẽ giống như họ. Câu khổ trước sướng sau ko bao giờ lỗi thời, tuổi trẻ mà hy sinh thời gian, ko ăn chơi đua đòi thì cũng sẽ đến hồi hái quả ngọt. Tao hiện tại thấy rất lãng phí thời gian, thất nghiệp tao cũng ko biết làm gì ngoài việc ở nhà rồi bấm đt. Sự định hướng đường đi rất quan trọng, tuổi trẻ thường đi sai đường, mà đi sai là đâm đầu xuống hố. Nhìn mẹ tao năm nay U60 rồi mà hàng ngày vẫn đi chợ tao lại tự trách móc bản thân mình sao đến tuổi này vẫn ăn hại, vô dụng như vậy. Thất nghiệp ở nhà suy nghĩ nhiều lắm tụi mày. Chỉ có công việc mới làm ta quên đi tất cả.

Suy nghĩ của mày là suy nghĩ của bọn bị nhồi sọ thôi. Đầy cử nhân có học vẫn chạy grap ngoài đường kia kìa. Nó cũng trau dồi kiến thức nhưng có làm đéo gì đâu. Xứ Vẹm này không có anh em họ hàng làm quan thì phải nhanh nhẹn mà buôn gian bán lậu mà sống. Đéo có cửa cho tri thức đâu mà nuối tiếc. Mày có tiền thì bằng đéo nào chả mua được . Đàn ông mà trách thân phận trách đéo gì ai nữa ngoài một chữ lười. Sống mà bố mẹ đến 60 tuổi vẫn suy nghĩ như con cặc vậy.
 

Có thể bạn quan tâm

Top