Đụ mẹ cái đám ăn hại này cho bơi ra vùng lũ không cứu đc dân thì cũng phân phát cho dân đc chai nước gói mì tôm để cầm cự chứ làm trò Lồn này để chi. Ôi đụ mẹ tao đau mắt với tụi lồn này quá phải nhỏ keo 502 cho đỡ xót mắt.
Theo Đại xàm sử kí toàn thư, vào đời nhà Tô, năm thứ 2 có tích truyện sau :
Ngày ấy, miền Trung bất ngờ gặp trận lũ lớn. Nước đổ về như trút, nhà cửa ngập trắng, bà con chạy vội lên đồi cao trú tạm. Mấy ngày trời, gió rét quất vào mặt, dân tình ai nấy đều đói rét, chẳng có miếng gì bỏ bụng ngoài vài củ khoai ướt mèm.
Nghe tin vậy, bác Giang, người nổi tiếng cả nước vì cái tính thương dân, sẵn sàng chết vì dân liền vi hành đến Gia Lai nơi bà con đang tập trung tránh lũ. Khi thuyền cập bờ, trước mắt bác là cả một đám đông mệt mỏi, mặt mũi thất thần vì đói lạnh. Bác Giang thở dài, chạnh lòng thương lắm.
Đám thanh niên trong làng chạy đến, nói:
– Bác ơi, đồ ăn hết sạch rồi. Ở đây toàn nước với gió, biết lấy gì cho bà con ăn bây giờ?
Bác Giang cười hiền:
– Không cần đi đâu cả, để bác lo.
Mấy anh em trong đội cứu hộ nhìn nhau rồi chỉ vào cái bao tải ướt nhẹp:
– Ở đây chỉ còn năm gói mì tôm với hai hộp cá mòi tụi con vớt được thôi. Nhiêu đó thì làm sao đủ cho cả mấy trăm con người?
Bác Giang xắn tay áo:
– Mang lại đây cho bác!
Bà con nghe vậy thì ngạc nhiên, nhưng cũng tò mò đứng xem bác định làm gì. Bác Giang lấy xoong nồi, chụm tạm bếp củi khô dân để lại. Bác ngước lên trời một cái — không biết là cầu nguyện, hay xem mây mưa thế nào — rồi bác bẻ nhỏ từng vắt mì, chia từng muỗng cá, nêm tí ớt, tí bột canh.
Rồi bác bảo:
– Xếp hàng đi bà con ơi, đủ cả!
Nghe vô lý nhưng ai nấy cứ làm theo. Vậy mà lạ thay: người đầu tiên múc được tô mì nóng hổi, người thứ hai cũng có, người thứ năm mươi vẫn còn, người thứ một trăm vẫn còn tiếp tục. Cứ thế, từng tô một, người nào cũng được ăn no căng bụng, mặt tươi tỉnh trở lại, trẻ con cười ríu rít.
Khi phát xong, đội cứu hộ mở nắp nồi ra thì… vẫn còn một ít mì dưới đáy, đủ để trộn thêm thành mười hai tô lớn cho nhóm người đến trễ vì chèo ghe hỗ trợ.
Dân làng bấy giờ nhìn nhau thì thầm:
– Ủa chứ hồi nãy mình có mang thêm đồ ăn không?
– Không hề!
– Vậy bác Giang nấu kiểu gì mà ra nhiều dữ vậy?
Ai cũng tròn mắt, nhưng bác Giang chỉ cười:
– Lúc khó khăn, cái tâm thương nhau nó tự khắc nhân ra gấp bội. Chứ có phép lạ gì đâu.
Vài tuần sau, nước chưa kịp rút hết thì bà con ở vùng bên cũng bị cô lập giữa biển nước. Lần này đông hơn nữa, nghe đâu gần bốn ngàn người. Họ mắc kẹt ba ngày liền, chẳng có gì ăn ngoài nước lũ.
Bác Giang lại chèo thuyền sang. Thấy tình cảnh đó, bác quay sang nhóm thanh niên:
- Đồ ăn còn không?
Họ méo mặt: Dạ còn đúng bảy gói mì với chút ruốc… Bác xem vậy chứ… làm sao mà đủ nổi?
Bác Giang lại lặp lại câu nói quen thuộc: Đưa đây cho bác!
Rồi bác cũng nhóm lửa, cũng nấu, cũng chia. Mỗi gói mì bác bẻ thành từng nhúm nhỏ, pha thành nồi cháo loãng nhưng thơm nóng. Bác múc liên tục, phát từng người.
Và kỳ lạ thay, ai cũng được tô cháo nóng, ai cũng no nê. Đến cuối cùng, gom lại vẫn dư bảy rổ đầy thức ăn còn lại mà chẳng ai hiểu bằng cách nào.
Khi mọi người rối rít cảm ơn, bác Giang chỉ nói: Trong cảnh hoạn nạn, chỉ cần vững tinh vào lý tưởng cách mạng, đồ ăn sẽ tự có theo nhu cầu.
Rồi bác lại chèo thuyền sang vùng khác tiếp tục giúp.