Tôi nghĩ, những người còn biết suy tư, biết đau khổ và trăn trở cho vận mệnh đất nước thật ra không hề ít đâu. Chỉ là bạn ít gặp, hoặc ngoài đời họ không dễ để lộ ra thôi.
Còn cái kiểu người ngạo nghễ kia thì đa phần: một là đang “ngủ mê”, hai là còn quá trẻ, chưa từng va vấp, chưa bị đời dạy cho vài bài học. Thậm chí nhiều đứa tiền ăn còn phải xin bố mẹ thì cũng chẳng đáng để bận tâm.
Tầng lớp văn nghệ sĩ thì còn phải bươn chải, lo cơm áo gạo tiền, nên chuyện họ phải khéo léo nịnh bợ chính quyền cũng chẳng lạ. Ngu gì mà tự tay đập bát cơm đang ăn. Còn những người có điều kiện thì im im mà cày tiền, dù thừa hiểu mỗi lần đi làm hành chính là một lần nhục nhã. Và nếu may mắn hơn nữa, họ gom góp được thì a lê hấp, bồng cả gia đình sang xứ văn minh, tội gì mà ở lại chịu đựng.