Có lần, t đi sg về đà lạt, ngứa chân ăn quán tuyết mai, quán đó cũng ngon ngay sông la ngà.
Hết bàn, tao với thằng đệ ngồi chung bàn với 1 gia đình. T nghĩ là làm nghề cờ bạc. Cũng có nói chuyện qua lại. Cuối buổi, chia tay, họ về sài gòn. Tao lại rong ruổi về đè lụt. Ông già nhà đó có nói với tao là: nếu con ăn 500 ngàn, con cũng chỉ thấy vui. Ăn 5 triệu, thì hôm đó cười tươi tắn. Ăn 5 chục thì nóng mặt. Ăn 500 triệu thì toát mồ hôi. Ăn 5 tỷ thì chả nghĩ được gì nữa, và lúc đó là lúc chúng nó lấy lại. Cờ bạc, người không chơi là người thắng.
Vài lời tâm sự