Tiếp tục câu chuyện đời tôi.... lúc nhập dãy là buổi trưa, e Ko đc vào buồng luôn mà phải đợi đến 2h chiều lúc buồng tỉnh mới đc nhập. Thằng xe của thầy nó nhét mẹ e vs 1 thằng nữa vào chuồng cọp buồng nó. Dizz cụ rõ buồn đái mà éo biết làm thế nào, loay hoay mãi thấy có thằng trách nhiệm nó tỉnh giấc, chạy ra xin nó cho vào buồng vệ sinh cái mà nó éo cho :v e thề các bác mà phải trải qua 5h Ko đc đái thì cũng sẽ phải đái ra quần như e thôi
))). Lúc đấy bí quá e đành xón xón ra quần ít một, éo dám đái thẳng ra đấy, bọn nó dậy thấy chắc cắt trym mất =]]z. Ai za cuối cùng cũng đc nhập buồng, cái cảm giác đi giữa 2 mà xi măng, đi từ chỗ sáng vào chỗ tối, trần nhà cao 7m chả khác gì giáo hoàng đi vào thánh điện :v. Câu đầu tiên đc nghe: vào góc cuối mà phải, bó gối vào, cụp pha xuống, cấm nói chuyện vs ai. E còn éo biết là thằng nào nói nữa ý, vì toàn cúi gằm mặt xuống đất. Có thể các bác nói e nhát gan, nhưng với e thì dưới áp lực của tầm 40 ánh mắt nhìn vào mình Ko 1 cảm xúc thì e tự nhận là Ko chịu nổi áp lực đấy. Ôi chu choa ngồi bó gối từ 2h chiều đến 9h tối mới đc trách nhiệm làm luật. Đến đây mới hay nè, trực buồng nó dạy 3 Ko 3 có: Ko nghe Ko thấy Ko biết - có tai như điếc, có mắt như mù, có mồm như câm. Tù Ko có xin, các a cho thì nhận - cấm mở mồm ra xin. Rồi ổng lấy cái que ngoắc cái quần sịp lên hỏi cái gì đây (e thề là giống cái cảnh ông tokuda gắp quần si líp của con dâu lên vcđ
.) e lúc đấy hãi, quên mẹ mất ổng vừa nói gì, trả lời là cái quần sịp anh ạ. Thế là ăn ngay 2 phát thốc vào ngực
). Xong đầu kịp nảy số luôn: anh bảo nó là cái gì thì nó là cái
Đó ạ. May kịp tỉnh nên chỉ bỉ đấm 2 phát,
Hồi đó e còn để tóc dài kiểu cả sĩ, ổng kêu hát 1 bài r cho mày nhập buồng
. Đây có bác nào biết bài sắc màu tình yêu hông, méo hiểu sao từ ngày bị bắt thích bài đấy thế. "Màn đêm chợt buông rồi, từ chân trời xa vời, còn riêng mình anh, nỗi xót xa vơi đầy..."... to be continue...