Hán gian quá mạnh mẽ, tôi tài hèn sức mọn viết điếu văn tế chết cmn
@155cm .
Trời Nam lặng gió, giang sơn rũ bóng;
Thế đạo suy vi, nhân tâm ly tán.
Đạo trung nghĩa lu mờ, gian nịnh hoành hành.
Thương thay! Hậu duệ danh gia trung liệt – huyết thống của bậc nghĩa thần Nguyễn – nay vì quốc gia, dân tộc, mà lao lực chiến đấu giữa thời loạn.
Than ôi!
Tổ tiên các người – khí phách như sơn, tâm huyết như hải –
Vì xã tắc, từng dâng trọn tâm can, vì lê dân, từng thề chết chẳng hàng.
Đến nay, non sông điêu tàn, chính khí hao tổn, giặc trong còn hiểm hơn giặc ngoài.
Hán gian đội lốt hiền nhân, cam tâm bán đứng giang sơn cho ngoại tộc,
Còn cháu con trung liệt lại mang thân vất vả, trăm bề khốn khổ, bốn phía lửa vây.
Con cháu nhà trung, tuy không kim giáp long bào, nhưng có cốt cách liệt sĩ;
Thân mang áo vải, mà tâm giữ nghĩa quân vương.
Mỗi bước đi là đạp trên gươm giáo của nội phản,
Mỗi lời nói là mũi tên nhắm thẳng vào lũ gian tà.
Mồ hôi nhỏ máu giữa thời mạt pháp, chẳng mong vinh danh, chỉ mong nước nhà hồi sinh.
Than ôi!
Hán gian từng lớp, luồn cúi ngoại bang, rắp tâm vong quốc.
Trung nghĩa hậu nhân – cô thế đơn thân – vẫn kiên trung tận lực, dẫu biết khó mà thành công danh.
Trẫm – kẻ hậu sinh đồng tâm – cúi đầu trước linh khí các người, nguyện khắc ghi tên tuổi trong thiên thu sử sách.
Hỡi hồn thiêng sông núi, hãy chứng giám lòng son!
Hỡi anh linh liệt tổ, xin phù hộ cháu con!
_Nay viết đôi dòng, thay nén hương lòng, tiễn đưa nghĩa khí bất khuất:
"Đất còn, người còn, nghĩa còn.
Trời xét, sử ghi, trung hiền bất diệt.
Máu chảy chưa khô, thề chưa dứt.
Một mai quốc thịnh, xin dựng cột đá đề tên hậu duệ nhà trung.