Vì sao con người vừa khao khát được thấu hiểu, vừa sợ hãi phải đối diện và bộc lộ phần sâu thẳm, trần trụi nhất trong chính mình?

Damlolol

Địt Bùng Đạo Tổ
Vatican-City
Vì phần sâu thẳm nhất trong ta chính là nơi không có chỗ trốn.

Nó trần trụi đến mức không thể giả vờ
Ở đó có những ham muốn xấu xí: ghen tị, thèm khát quyền lực, dục vọng không tên.
Ở đó có những nỗi đau chưa lành: bị bỏ rơi lúc 5 tuổi, bị cười nhạo lúc 12 tuổi, bị phản bội lúc 20 tuổi.
Ở đó có cả những giấc mơ điên rồ mà xã hội gọi là “vô lý”: bỏ hết tất cả để đi bụi, yêu người cùng giới, từ bỏ sự nghiệp để làm nghệ sĩ đường phố…
Nếu để người khác nhìn thấy, ta sợ họ sẽ khinh bỉ, bỏ rơi, hoặc tệ hơn: dùng nó để tổn thương mình.
→ Nên ta khóa chặt, bọc kín, đeo hàng tá mặt nạ

Ta sợ chính mình không chấp nhận được mình
Trước khi sợ người khác phán xét, ta đã tự phán xét mình trước.
“Nếu tao thừa nhận tao từng muốn chết, có nghĩa tao yếu đuối.”
“Nếu tao nói tao yêu người đã có gia đình, tao là đồ tồi.”
“Nếu tao thừa nhận tao ghét mẹ ruột, tao là đứa con bất hiếu.”
Ta sợ nếu mở cửa lòng ra, chính ta sẽ không chịu nổi bóng tối bên trong.
Nên ta chọn sống với phiên bản “sạch sẽ, đáng yêu, thành công” – dù nó giả tạo đến mức chính ta cũng không nhận ra mình nữa.

Ta muốn được hiểu, nhưng chỉ muốn được hiểu một nửa
Ta khao khát ai đó nói: “Tao hiểu mày khổ thế nào”.
Nhưng lại chỉ dám cho họ xem phiên bản đã qua chỉnh sửa:
“Tao buồn vì công việc thôi.”
“Tao thất tình nên mới thế.”
“Tại tao nhạy cảm quá.”
Ta đưa họ chìa khóa giả, rồi thất vọng vì họ không mở được ổ khóa thật.

Vì mở lòng = đánh cược cả thế giới
Khi ta để một người nhìn thấy phần sâu thẳm:
Họ có thể ôm lấy ta, chữa lành ta.
Họ cũng có thể cười nhạo, kể cho cả thế giới, hoặc cầm con dao đâm đúng vết thương đó.
Xác suất bị tổn thương cao hơn xác suất được yêu thương.
Nên bản năng bảo: “Im lặng là an toàn nhất.”

Nhưng sự thật nghiệt ngã là…
Chỉ khi nào ta dám để người khác nhìn thấy phần xấu xí nhất, họ mới thực sự yêu được phần đẹp đẽ nhất.
Có một câu mình đọc đâu đó, nhớ mãi:
“Người yêu bạn thật sự không phải người thấy bạn hoàn hảo.
Mà là người thấy bạn tan nát, vẫn chọn ở lại dán từng mảnh vỡ.”
Nếu một ngày bạn gặp được người khiến bạn không còn muốn giấu nữa,
đó không chỉ là người yêu bạn –
đó là người cứu bạn khỏi chính mình.
Còn nếu chưa gặp,
hãy thử bắt đầu từ việc thì thầm với chính mình trong gương:
“Tao biết mày mệt lắm. Tao biết mày sợ lắm. Không sao đâu. Tao vẫn ở đây.”
Đó là bước đầu tiên để phần sâu thẳm nhất trong bạn
ngừng trở thành nhà tù,
mà trở thành ngôi nhà thực sự.
 
Vì muốn dc xã hội đối xử tốt nhưng đéo muốn đối xử tốt vs xã hội :))
Tóm lại là muốn dc làm cha làm mẹ , làm cái rốn vũ trụ :))
 

Có thể bạn quan tâm

Top