Vì sao Liên Xô im lặng khi TQ cướp đảo của VN?

Không chỉ ở Việt Nam, mà ở nhiều nước khác, đặc biệt là ở Nga, cho đến gần đây người ta vẫn đặt câu hỏi tại sao Liên Xô lại có thái độ im lặng trước việc Trung Quốc tấn công xâm chiếm các đảo của Việt Nam tháng 3/1988, dù Việt-Xô đã ký kết Hiệp ước hữu nghị và hợp tác toàn diện năm 1978. Người ta còn nhắc đến điều 6 của Bản Hiệp ước, nêu rõ "trong trường hợp một trong hai bên bị tấn công hoặc bị đe doạ tấn công, thì hai bên ký hiệp ước sẽ lập tức trao đổi ý kiến với nhau, nhằm loại trừ mối đe doạ đó và áp dụng các biện pháp thích đáng có hiệu lực, để bảo đảm hoà bình và an ninh của hai nước".
Tháng 2/1979, khi Việt Nam bị Trung Quốc tấn công biên giới, trên tinh thần Hiệp ước, Liên Xô đã khẩn trương cử đoàn cố vấn quân sự cấp cao sang Việt Nam và có những động thái hết sức khẩn trương, kịp thời, hiệu quả để giúp đỡ, ủng hộ Việt Nam. Vậy nhưng 9 năm sau, khi Việt Nam bị Trung Quốc tấn công cướp đảo, Liên Xô lại hầu như không có động tĩnh gì. Đâu là lý do đích thực?. Ý kiến của các chuyên gia được đưa ra tại cuộc Bàn tròn trực tuyến do báo Gazeta.ru tổ chức ngày 14/3/2014, đúng dịp kỷ niệm 26 năm Trung Quốc tấn công xâm chiếm các đảo của Việt Nam ở quần đảo Trường Sa.
Trong bản tham luận tại Hội thảo “Vai trò của Liên Xô trong các cuộc xung đột tại Việt Nam cuối thập niên 70, 80 thế kỷ XX” tổ chức ngày 11/3/2014 ( đã đăng trên tạp chí "Những trang lịch sử"), GS.TS.Vladimir Kolotov, nhà Việt Nam học từ Trường Đại học tổng hợp quốc gia Saint Petersburg đã dẫn ý kiến của GS.V.I.Dashichev, một nhà ngoại giao kỳ cựu của Liên Xô. Trong một bài phân tích đề ngày 1/1/1987 gửi Chủ tịch Đoàn chủ tịch Xô viết Tối cao A.Gromyko, trước đó là Bộ trưởng ngoại giao Liên Xô, V.I.Dashichev - khi đó là Chủ tịch Ủy ban cố vấn khoa học của Bộ ngoại giao Liên Xô - đã nhận định việc ủng hộ Việt Nam sẽ khiến Liên Xô "không chỉ khó khăn trong quan hệ với phương Tây, mà còn chồng chất trở ngại trong việc bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc". Những phân tích gửi Chủ tịch Đoàn chủ tịch Xô viết Tối cao A.Gromyko này đã được thực hiện chỉ 1 năm trước khi xảy ra vụ Gạc Ma. TS.V.Kolotov nhận định: Rõ ràng là, các vấn đề của Việt Nam không hề nằm trong các ưu tiên đường lối đối ngoại của lãnh đạo Liên Xô, cũng như Bộ Ngoại giao Liên Xô trong những năm đó (dưới thời kỳ lãnh đạo của M.Gorbachev).
TS.Vladimir Mazyrin, lãnh đạo Trung tâm nghiên cứu Việt Nam và ASEAN của Viện Viễn Đông (Viện hàn lâm khoa học Nga) đánh giá về sự kiện 14/3/1988: “Năm 1988, tôi làm việc tại Đại sứ quán Liên Xô tại Hà Nội. Và chúng tôi nhận thấy sự kiện này quá bất ngờ và khó hiểu. Tôi nhớ năm 1988, hai Đảng ******** của Việt Nam và Trung Quốc đã bắt đầu quá trình đàm phán nhằm bình thường hóa quan hệ. Khác với năm 1979, khi đó hai nước có những mối quan tâm khá tương đồng. Vậy mà Trung Quốc, với ưu thế quân sự vượt trội, lại cho phép mình có hành động chống Việt Nam như thế. Cần phải thấy rõ là Liên Xô trong thời điểm đó, dưới sự lãnh đạo của Gorbachev, không muốn có những hành động chống lại Trung Quốc, cũng như Mỹ”.
TS.Mazyrin cho biết thêm: “Gần đây, CIA công bố một báo cáo về sự kiện này. Báo cáo có nhắc đến chi tiết đại sứ Việt Nam tại Liên Xô khi đó đã đến gặp Igor Rogachev, Thứ trưởng Bộ ngoại giao Liên Xô và đề nghị Việt Nam và Liên Xô sẽ cùng phối hợp lên án Trung Quốc đã chiếm trái phép các đảo. Rogachev đã nói ngay, sẽ không có tuyên bố chung nào như vậy”. Igor Rogachev là thứ trưởng Bộ ngoại giao Liên Xô thời kỳ 1986-1991. Trước đó, Rogachev từng công tác tại ĐSQ Liên Xô tại Trung Quốc (1956-1961, 1969-1972). Trước thời điểm xảy ra vụ Gạc Ma, ông được Gorbachev phân công làm trưởng đoàn đàm phán biên giới với Trung Quốc. Sau khi Liên Xô tan rã, Rogachev là đại sứ Nga tại Trung Quốc (1992-2005).
Còn TS.Dmitry Mosyakov, lãnh đạo Trung tâm nghiên cứu Đông Nam Á, Australia và châu Đại dương của Viện Đông phương học (Viện hàn lâm khoa học Nga) thì phân tích rõ hơn: “Nếu như năm 1979 (chiến tranh biên giới), Liên Xô có vai trò lớn thì năm 1988, lại ngược lại. Trước đây, chúng ta vẫn nói là đường lối đối ngoại của Liên Xô khá đơn giản, phân biệt khá rõ giữa “kẻ lạ”, “người tốt”, “kẻ xấu”. Nhưng khi (Liên Xô) bắt đầu thay đổi đường lối, bắt đầu “đổi mới tư duy chính trị”, bắt đầu xem xét các yêu cầu của Trung Quốc để bình thường hóa quan hệ (như vấn đề Campuchia, Afghanistan), bắt đầu chịu ảnh hưởng của các yếu tố khác, thì chính sách đối ngoại bắt đầu suy yếu. Rõ ràng là tàu Trung Quốc gây hấn, các bạn Việt Nam yêu cầu chúng ta giúp đỡ (tôi nhớ là đã có Hiệp ước hữu nghị và hợp tác toàn diện), và các tàu Trung Quốc đã đánh chìm tàu Việt Nam. Tình hình ở ngoài đó là rất nghiêm trọng. Các bạn Việt Nam đã mong chờ vào sự ủng hộ của lãnh đạo Liên Xô. Nhưng, lãnh đạo Liên Xô khi đó, rõ ràng là đã có những tính toán khác, họ có những suy nghĩ hoàn toàn khác để không ảnh hưởng đến việc bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc. Họ đã đánh mất đi tất cả những gì mà đã từng tạo dựng được ở Việt Nam. Kết cục là, đường lối đối ngoại mới của lãnh đạo Liên Xô đã đóng một vai trò hết sức tiêu cực”.
Chuyên gia Grigory Lokshin, PTS lịch sử đến từ Trung tâm nghiên cứu Việt Nam và ASEAN nói rõ thêm về quan điểm của lãnh đạo Liên Xô thời đó: “Năm 1988, như giáo sư Mosyakov nói, Liên Xô hầu như không làm gì. Đó là thời điểm Moskva và Bắc Kinh bắt đầu đàm phán. Và (trong giới lãnh đạo Liên Xô) không ai có thể hình dung rằng, chỉ vì vài hòn đảo nào đó ở quần đảo Trường Sa lại có thể làm trở ngại đến cuộc đàm phán bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc. Chúng ta có 7.000 km đường biên với Trung Quốc. Liên Xô cũng có những lợi ích riêng của mình, mỗi đất nước phải ưu tiên đến quyền lợi riêng, an ninh của mình”. Cũng chuyên gia này, trong một tham luận có tên “Quần đảo Trường Sa hôm qua và hôm nay” công bố năm 2014 trên tạp chí “Những trang lịch sử”, cũng chỉ rõ Trung Quốc lựa chọn kỹ thời điểm tấn công các đảo của Việt Nam. Đó là vào mùa xuân 1988, khi mà dư luận thế giới đang tập trung vào tình hình Campuchia, trước khi các nước ASEAN lắng dịu lại quan hệ với Việt Nam trong vấn đề Campuchia.
Cựu phóng viên báo “Tin tức” thường trú ở Việt Nam năm 1988, Boris Vinogradov cũng lý giải sự im lặng của Liên Xô trước sự kiện Gạc Ma: “Khi đó, tôi cũng có viết một bài về cuộc đụng độ vũ trang giữa Trung Quốc và Việt Nam tháng 3/1988 ở Trường Sa. Bài báo được đăng. Nhưng trên báo chí Xô viết thời đó, chủ đề này thiếu hụt các bài phân tích sâu và gây được chú ý. Giải thích điều này cũng dễ: khi đó Moskva và Bắc Kinh đang thiết lập mối quan hệ gần gũi hơn. Moskva làm như không nhận thấy những gì đang xảy ra ở Trường Sa và coi đó là công việc nội bộ của Việt Nam và Trung Quốc”.
Theo https://infonet.vietnamnet.vn/truong-sa-1988-vi-sao-lien...
Hình dưới: Mikhail Gorbachev và Đặng Tiểu Bình tại Bắc Kinh, Trung Quốc năm 1989.
Có thể là hình ảnh về 2 người và mọi người đang đứng
 
Đuổi pháp, đuổi mỹ đi, anh cả nga xô bơ, bỏ lại em việt nam lay hoay với anh tàu.
 
Lợi ích quốc gia đặt lên hàng đầu. Đéo có chút lợi lộc nào thì nhắm mắt cho qua và sau vụ đó thì liên xô cũng đéo bao h có được cảng cam ranh mà thuê nữa nhé
 
Giờ Nato nó hội đồng Nga thì thằng VN cũng chỉ quan ngại bơm gạo thôi chứ cũng đéo làm gì đc đâu.
 
mày không biết thằng làm liên xô đổ vỡ là do gorbachev à. Ở nga có câu đùa là ' đến cả quỷ dữ cũng sợ gorbachev, vì khi gorbachev chết, hắn ta có thể làm sụp đổ kể cả địa ngục' =))). Nên việc LX im lặng trước TQ cũng là hiển nhiên 1 trong những kế hoạch làm suy tàn ******** của gorbachev trước những nước vệ tinh để thấy thái độ yếu kém của LX xD
 
Hỏi cl nó chết mẹ đến nơi rồi thời gian đâu mà quan tâm mấy cái đảo bé tí xíu lúc nhập nhoạng sáng tối
Mỹ đỉnh cao bây giờ, ký hiệp ước với Phil mà Phil còn mất đảo kìa chứ hỏi cái thằng sắp chết sao k hỗ trợ
Đéo tự đứng = đôi chân mình tối ngày trông chờ thằng khác
Ngu như bò là có thật, bú tàu xong bị nó chiếm đảo rồi đổ thừa Mỹ, tìm hiểu xem tq nó chiếm bãi cạn ntn, rồi Phi nó ngả theo tq ra sao. Nó dùng tàu dân sự chiếm bãi cạn đang tranh chấp, không có nổ súng hay quân đội tham gia thì bố mày vào mà cứu.
Nguyên nhân rạn nứt
Có thể nói, ông Rodrigo Duterte là Tổng thống đầu tiên thực hiện chính sách xa rời Mỹ kể từ khi Philippines giành được độc lập. Sau khi bắt đầu nhiệm kỳ Tổng thống (năm 2016), nhà lãnh đạo này đã có nhiều tuyên bố không nhất quán và được coi là cứng rắn nhằm vào Washington. Ngoài việc hủy bỏ VFA, ông Rodrigo Duterte còn tuyên bố sẽ chấm dứt EDCA, thậm chí vô hiệu hóa MDT bằng cách không cho phép quân đội Mỹ hiện diện tại đất liền cũng như các vùng biển của Philippines. Chính điều đó đã khiến quan hệ đồng minh giữa Mỹ và Philippines ngày càng trở nên mong manh, dễ đổ vỡ.
 
2-3 năm sau là nó sập cmnr thì lấy cái mẹ gì ra mà đấm nhau :vozvn (12):
 
1988 Liên Xô ốm sắp chết đến nơi còn làm gì được nữa.
Đảo mất hẳn đéo đòi được đâu, sau khi Lê Duẩn diệt chủng người Hoa mang lý do gây chiến về cho TQ thì TQ có tính chính danh. Thời chiến tranh VN-TQ, Mỹ ủng hộ hẳn TQ không hề phản đối gì cả.
 
Ngày ấy chỉ có những "con tàu không số" là thuyền cá thôi không tàu vũ trang mạnh để hải chiến nên phải chịu thiệt với bọn Trung.
 
Vì trước đó đã giúp 1 lần 1979 rồi, vn phải tự lực chứ ko thể trông chờ vào soviet mãi được. Vả lại ai cũng nghĩ soviet sụp đổ 1991 nhưng thực tế đã chia rẽ từ 1988. Tôi còn nhớ phiên họp ngày 14/3 năm đó tổng cộng có 16 người tham dự bao gồm cả tôi, chỉ có ngài gorbachev và 2 người nữa thuộc bộ binh là đồng ý giúp vn, trong khi đó các tướng chỉ huy hải quân và tôi đều không đồng ý, vì khi đó rất nhiều tàu của chúng tôi đang đóng tại cam ranh. Chỉ cần vài giờ đồng hồ là có thể đến gạc ma, nhưng tình thế soviet lúc đó đang chia rẽ, chúng tôi sợ xảy ra nội chiến nên không muốn lãng phí nhân lực ra bên ngoài
 
Mỹ đập và Nga đập thẳng nào đập khét hơn nhỉ
 
Người anh em liên xô chống lưng cho thằng em mất dại tới gãy cột sống mà tan rã, bỏ lại thằng em vn bơ vơ giữa dòng xuôi ngược không biết đi về đâu. Gần thằng hàng xóm giàu có , phải sang nó xin ký hợp ước thành đô nó mới mở biên ko biết là nhượng bộ gì, ko đói như rang lạc, mở biên mới có phíc nước với chăn con công mà đắp. Tao nghĩ liên xô lúc đó chỉ còn là hổ giấy, đánh trung quốc đang là mùa đông phía biên giới toàn băng giá sang là nó phang chết.
 
Vì trước đó đã giúp 1 lần 1979 rồi, vn phải tự lực chứ ko thể trông chờ vào soviet mãi được. Vả lại ai cũng nghĩ soviet sụp đổ 1991 nhưng thực tế đã chia rẽ từ 1988. Tôi còn nhớ phiên họp ngày 14/3 năm đó tổng cộng có 16 người tham dự bao gồm cả tôi, chỉ có ngài gorbachev và 2 người nữa thuộc bộ binh là đồng ý giúp vn, trong khi đó các tướng chỉ huy hải quân và tôi đều không đồng ý, vì khi đó rất nhiều tàu của chúng tôi đang đóng tại cam ranh. Chỉ cần vài giờ đồng hồ là có thể đến gạc ma, nhưng tình thế soviet lúc đó đang chia rẽ, chúng tôi sợ xảy ra nội chiến nên không muốn lãng phí nhân lực ra bên ngoài
vn chơi dơ chỉ quan tâm lợi ích của mình, đéo quan tâm những nước khác trong khối cs nên liên xô nó đéo ưa, kệ mẹ vn luôn
vn thời đó trên trường quốc tế ngoại giao rất bẩn và vô ơn
 
TQ nào cướp đảo? Năm 68 ông Đồng kí hiệp ước công nhận và bàn giao đảo cho TQ rồi vì thời đó trên đảo toàn là lính miền Nam đóng quân nên ổng kí giao cho TQ quản lý và đánh địch giùm luôn cho nó lẹ. Sau này truyền thông bẩn tuyên truyền TS-HS là của VN nhồi sọ thế hệ trẻ để gây sức ép quốc tế mong TQ nó trả lại, của VN có cái lồn ấy.
Năm 58 chứ mày
 
vn chơi dơ chỉ quan tâm lợi ích của mình, đéo quan tâm những nước khác trong khối cs nên liên xô nó đéo ưa, kệ mẹ vn luôn
vn thời đó trên trường quốc tế ngoại giao rất bẩn và vô ơn
H cũng vậy chứ khác gì.
Nhõn 500 000 $ vụ vaccine covid mà hú hét ầm, "ngoại giao vaccine" các loại. Rồi còn lợi ích hài hoà, rủi ro chia sẻ. Địt mẹ lừa
Vụ nữ hoàng Anh qua đời nữa, đm cái chế độ này đào tạo bọn trẻ thành một lũ bò, ngu dân dễ trị. Mạt vận cho cái dân tộc này.
 

Có thể bạn quan tâm

Top