là VN trwước kia thôi , bây giờ học thức dân trí tương đối , chỉ thể chế ko so dc với nước nhật2 quả bom là đủ cho nó gục chết mẹ rồi
vấn đề thuộc về bản tính người dân và nền tảng sẵn có của nó.
Nhật Bản :
- trước chiến tranh nó cũng là tầm máu mặt rồi, bọn lãnh đạo và dân chúng nó đã có sẵn tư tưởng thượng đẳng. Nên sau chiến tranh, vì chúng nó rước nhục quốc thể, mà toàn bộ dân chúng nó quyết tâm lấy lại bộ mặt. Dám cắn răng chịu đựng, bỏ qua lợi ích cá nhân mà hướng tới sức mạnh tập thể. Vì chúng nó có học thức, chúng nó hiểu, muốn quay lại vị thế trước kia, thì phải đồng lòng.
Đại Việt :
- Trước chiến tranh vẫn bị đô hộ, dân chúng đói khổ lầm than. Học thức đéo có, tư duy tủn mủn, biết bữa hôm nay, chứ biết đéo bữa ngày mai. Chứ đừng có nhắc đến vị thế, thượng đẳng, quốc thể. Quốc đéo gì cũng đéo bằng nó bụng. 1 con khỉ chưa từng được ăn đại tiệc, thì nó sẽ k bao giờ, tuyệt đối k bao giờ cắn răng chịu đói 2 3 ngày để đợi tới ngày đại tiệc cả. Vì nó đéo biết đại tiệc là gì, cũng đéo quan tâm. nó quan tâm hôm nay có 1 quả chuối, ăn cắp thêm dc 1 chùm nho. Vậy là đủ.
Nên khi thoát khỏi chiến tranh, bước vào phục quốc. Lãnh đạo là ai, phần lớn là nông dân chân còn phèn, lớp trí thức lèo tèo vài mống. 10 thằng làm, thì 1000 thằng tìm mọi cách vơ vet cho no bụng, cho con chau chút của cải. Chứ nghĩ lồn gì về đại cục. Thằng cha chết đi, thằng con lại lên, lại húp. con của lớp trí thức thì ngày càng lạc lõng, bỏ xứ mà đi. chứ ở lại làm đéo gì. ...là thế đó
Luật pháp nhật là của mỹ sửa đổi nên ưu việt hơn cả mỹ , người dân lao động như khổ sai