Cửu Dương Chân Kinh (Cửu Dương Thần Công) là bộ tâm pháp luyện nội công gồm 4 quyển, xuất hiện trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
Nguồn gốc
Cửu Dương Thần Công tổng cộng có 3 nguồn gốc, được Kim Dung chỉnh sửa qua nhiều thời kỳ, và thể hiện rõ rệt sự chuyển biến trong tư tưởng của chính tác giả. Cũng vì lẽ đó, nhiều mâu thuẫn khó tránh khỏi sẽ xảy ra giữa độc giả của các bộ cũ, mới. Vào thuở ban đầu, cả hai bộ võ công tuyệt thế Cửu Âm - Cửu Dương đều có “bản quyền” thuộc về Đạt Ma.Ở phiên bản nguồn gốc thứ 2, cũng là phiên bản được phổ biến rộng rãi nhất, được nhiều người chấp nhận nhất, “bản quyền” của 2 bộ chân kinh này đã bị tách ra. Cửu Âm lúc này được xác định là do Hoàng Thường sáng tác, còn Cửu Dương thì được tương truyền thuộc về Đạt Ma Tổ Sư. Và vì không cùng một người sáng tác, nên tính tương hỗ giữa 2 bộ chân kinh cũng đã mất đi.
Cuối cùng, nguồn gốc của Cửu Dương lại bị thay đổi một lần nữa. Để kết nối Cửu Âm và Cửu Dương, Kim Dung đã biến Cửu Dương thành kẻ “hậu sinh”, là sản phẩm ra đời do một vị cao tăng Thiếu Lâm.Y không nói tính danh, xuất thân, chỉ nói chính y không biết theo nho theo đạo hay theo tăng. Một hôm ở Tung Sơn đấu rượu thắng tổ sư phái Toàn Chân Vương Trùng Dương, được mượn đọc Cửu Âm Chân Kinh, mặc dù bội phục võ công tinh diệu trong kinh thư nhưng một mặt tôn sùng Lão Tử học, lại xem kinh thư chỉ thiên về lấy nhu thắng cương, lấy âm thắng dương, không bằng âm dương hòa hợp, vì thế ở bên lề bốn cuốn kinh Lăng Già lấy chữ Hán viết nên bộ Cửu Dương Chân Kinh.
Xuất hiện
Trong Thần Điêu Hiệp Lữ
Cửu Dương Chân Kinh lần đầu được nhắc đến là khi Giác Viễn thiền sư truy đuổi Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử đến Hoa Sơn ở phần cuối Thần điêu hiệp lữ. Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử trong khi tạm lánh ở Thiếu lâm tự đã ăn trộm bộ sách này và đã bị Giác Viễn truy đuổi để đòi lại. Tuy nhiên, hai người này đã khéo léo giấu bộ sách vào bụng con vượn trắng nên dù Giác Viễn được sự trợ giúp của Quách Tương và Trương Quân Bảo vẫn không thể tìm thấy và buộc phải quay về. Về sau, Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử bỏ trốn đến dãy Côn Luân thì đánh nhau để tranh giành bộ kinh đến mức cả hai cùng kiệt sức mà chết. Trước khi chết, họ có lời nhờ "Côn Luân tam thánh" Hà Túc Đạo chuyển lời đến Giác Viễn về sách là "Sách để trong hầu" (hầu chỉ con khỉ già) nhưng do kiệt sức phát âm không nổi, cộng thêm Hà Túc Đạo là người Tây Vực không hiểu tiếng Hán lắm nên nghe nhầm là "Sách để trong dầu" nên cả Giác Viễn lẫn Thiếu Lâm tự đều không hiểu và bộ sách đã gần như bị thất truyền.