Để t thông não cho chúng mày thêm một số thứ nhé:
1. Phi công Việt Nam:
Tất nhiên ko ai cử thằng ngu đi học phi công cả. Không ai giao một thiết bị hiện đại và trị giá cả một núi tiền cho một thằng ngu chân đất mắt toét mới xoá mù chữ cả. Và những phi công thời kì đầu của việt nam cũng như vậy(tính những người được cử sang liên xô học tập và đào tạo nhé, còn mấy quả học hết lớp 7 xong núp trong mây tắt máy thì là sinh mệnh cao tầng rồi). Họ đều là tinh hoa trong thanh niên lớp trẻ ở vn lúc bấy giờ. Ở bất kì đất nước nào cũng thế, đào tạo phi công tiêm kích đều rất tốn kém và khó khăn, dân tình hay nói đùa rằng ông phi công nặng bao nhiêu cân thì chi phí cho ổng tốn bấy nhiêu cân vàng, tính cả cứt. Chỉ tội cho mấy cha nội bị lôi ra làm câu chuyện tuyên truyền ngu dân. Chứ thật ra họ vẫn là tầng lớp khá giỏi.
Sau khi đào tạo ở nga ngố về xong thì câu chuyện chưa xong. Còn phải tập trận dài cổ, bay nhiều giờ để thành thục, rồi còn nắm bắt địa hình, thời tiết tại địa phương. Với tiềm lực của bắc việt lúc đó là quá khó, việc chi hàng ngàn đô cho mỗi giờ bay chỉ để luyện tập là quá lãng phí nếu phải tự gánh.
Cái quan trọng nhất là kinh nghiệm chiến đấu thì gần như là không có. Chúng mày cứ hay nghe nói quân đội mỹ là số 1 hành tinh, không chỉ có lý do là nó giàu và công nghệ tận răng mà nó còn là kinh nghiệm thực chiến. Mỹ nó đi oánh nhau chí choé toàn cầu ngoài vì mục đích địa chính trị kinh tế, còn có một lợi ích nữa là để rèn lính, không có trường lớp nào hơn kinh nghiệm thực tế cả!
2. Chiến dịch Linebacker tổn thất bao nhiêu:
Việc B52 bị rơi là có, nhưng rơi bao nhiêu thì chỉ có trời mới biết. Báo cáo tổn thât thiệt hại trong chiến tranh là cái đéo bao h tin được dù là thông tin từ phe nào. Vì bên nào cũng công bố số lượng với ý là có lợi cho phe của họ.
Như tao đã nói vụ này là do LX chiến hộ, nên về tương quan hai bên là khá cân, và trận này căng. Nếu bắc Việt mà tự chiến thì với tần xuất rải bom của b52 thì Hà Nội đã phẳng theo đúng nghĩa đen.
3. Diễn biến khu vườn trên mây:
B52 là máy bay ném bom chiến lược tầm xa. Và điều kiên tiên quyết của chủng loại máy bay này là phải bay được đủ cao để tránh hoàn toàn khỏi hệ thống phòng không(đây là học thuyết chiến tranh tại thời điểm đó, còn bây giờ khác nhiều rồi). Vậy tại sao B52 vẫn rơi?
Có hai trường hợp chính:
-Dù bay ở độ cao vcl, nhưng khi nó thả bom thì vẫn phải hạ độ cao để thả bom để đảm bảo tính chính xác. Khi máy bay cắt bom xong phải leo lên lại độ cao an toàn, tốc độ leo bao h cũng chậm hơn hạ xuống, đây chính là lúc nó yếu nhất và dễ bị cook nhất. Phần lớn b52 rơi kiểu này.
-Một nhóm chiến đấu không chỉ có b52 không mà còn các loại khác với nhiệm vụ chim mồi, bảo vệ và gây nhiễu radar, nếu bọn này bị rụng trước thì b52 hoàn toàn naked nên dễ dàng bị tên lửa húc.
Và tổng kết lại cho những tml nào chưa thông về chiến tranh việt nam. Có 2 điều:
1. VN ko thể giằng co với Mỹ và VNCH được nếu thiếu sự trợ giúp của bên ngoài. Ý tao nói ở đây là có nhân sự quân nhân của các nước XHCN khác trực tiếp tham gia vận hành và chiến đấu. Còn chuyện viện trợ khí tài các thứ thì không phải bàn r.
2. VN sẽ không bao giờ giải phóng đc miền Nam nếu mỹ không rút. Chắc chắn là không làm được. Làm đc là vì Mỹ đã deal đc với thiên triều, vn bị anh 3 cơm sườn bán đứng. Mỹ cảm thấy không còn có lợi khi ở lại vn trong khi đã deal đc với Mao. Vn lúc đó ngả theo lx nên tranh thủ giải phóng được. TQ chưa bao giờ và không bao h muốn vn đc giải phóng! Chính vì ngả theo LX nên VN đã bị TQ chỉnh vào năm 79. Lệch chút là anh 3 chỉnh lại ngay. Nên đường hướng ngoại giao từ 80 đến nay là ngoại giao trên dây, đéo thân ai cả vì lệch tí thôi là vỡ mồm.