
Chị hàng xóm bị chồng phát hiện ngoại tình, chuyện ấy đúng ra chẳng liên quan đến nhà tôi. Ấy vậy mà chuyện đó lại khiến vợ chồng tôi cãi nhau tới mức “chiến tranh lạnh” cả tuần nay.
Chuyện là vài tuần trước, nhà hàng xóm đột nhiên ầm ĩ. Vợ tôi chạy sang mới hay, hóa ra chị ấy sau kỳ hội khóa bị chồng phát hiện nhắn tin tình cảm với người tình cũ. Lúc đầu, chị không thừa nhận. Nhưng chồng chị làm căng, cuối cùng, chị thú nhận chị lỡ “yếu lòng” với người xưa sau nhiều năm gặp lại.Tưởng là có xung đột gì thì còn khuyên can, hòa giải được, chứ riêng việc này, người ngoài cũng không biết nói sao. Vậy nên, vợ tôi sang một chút rồi về. Chuyện vợ chồng người ta, họ khắc có cách giải quyết.
Nghe vợ kể, tôi nghĩ có khi họ ly hôn tới nơi. Vậy mà vài hôm sau, tôi đã thấy anh chị chở nhau đi làm, bình yên như thể chưa từng có cơn dông nào vừa trút xuống.

Vợ chồng tôi cãi nhau chỉ vì chuyện của nhà hàng xóm (Ảnh minh hoạ: Freepik).
Tôi bảo với vợ: “Ông Bình tài thật, biết vợ qua lại với người đàn ông khác mà vẫn tha thứ được. Gặp phải anh, hôm trước biết chuyện, hôm sau dắt nhau ra tòa. Riêng đàn bà mà ngoại tình là chỉ có vứt, không thể nào chấp nhận”.
Vợ tôi hỏi: “Riêng đàn bà, thế đàn ông thì sao? Đàn ông ngoại tình thì tha thứ được à?”.
Dĩ nhiên, ngoại tình là sai nhưng đàn ông ngoại tình thì dễ chấp nhận hơn là đàn bà. Từ xưa, đàn ông đã năm thê bảy thiếp, cùng lúc có mấy bà vợ, đôi khi sống chung một nhà. Làm gì nhà nào một vợ mà có 2-3 ông chồng một lúc.
Vả lại, đàn ông như cái chìa khóa, gặp ổ khóa thì tra vào, mở được thì mở, không mở được thì thôi, chả sao cả. Nhưng đàn bà mà ngoại tình thì giống như cái ổ khóa hỏng, chìa nào cũng mở được thì chỉ có vứt đi, thay ổ khóa mới.
Vợ tôi nghe xong liền như cái máy bị ai bật công tắc, bỗng nổi đóa: “Đàn bà ngoại tình là sai, đàn ông ngoại tình cũng không thể đúng. Ai có thể tha thứ cho chồng ngoại tình, còn riêng tôi thì không.
Anh không tin thì thử xem, phút trước biết chuyện, phút sau viết đơn nhé. Từ bao giờ, đàn bà ngoại tình thì không thể tha thứ, còn đàn ông ngoại tình lại có thể bao dung? Anh muốn đa thê, xin quay về thời xưa mà sống”.
Chưa dừng lại ở đó, cô ấy còn nhắc lại chuyện hồi chúng tôi mới cưới. Một lần, tôi uống say gọi tên người cũ. Rồi chuyện tôi từng “quan tâm quá mức” cô bé nhân viên thực tập. Cả việc tôi nhắn tin chúc mừng sinh nhật chị chủ quán cà phê góa chồng đầu phố…
Hóa ra, không có chuyện gì là vợ tôi không biết, chỉ là cô ấy không nói ra. Giờ đây, cô ấy liệt kê từng chuyện một, cho rằng trong tôi cũng có mầm mống của sự phản bội, chỉ cần có cơ hội là sẽ nảy mầm. Hoặc là có khi đầu cô ấy đã “mọc đầy sừng” rồi mà cô ấy không biết.
Vợ tôi cứ thế, suy diễn mọi chuyện như thể nó đã diễn ra rồi. Và một khi cô ấy đã nói thì chỉ có đúng, không có sai. Tôi cũng không kìm được mà nổi cáu vì sự suy diễn vô lý ấy.
Hóa ra, bao nhiêu năm nay, vợ theo dõi tôi. Tôi trò chuyện với ai, nhắn tin thế nào, cô ấy đều đọc hết. Đọc xong, cô ấy tự ghim vào lòng, coi đó là bằng chứng phản bội, chỉ cần có dịp là tung ra như thể tôi chất chồng tội lỗi.
Sau đó, cô ấy khẳng định, tôi không đủ tư cách để phê phán người khác. Mà nào tôi đã làm gì có lỗi với cô ấy đâu?
Đấy, chuyện chỉ có thế mà vợ chồng tôi “chiến tranh lạnh” suốt một tuần nay. Tôi ra phòng khách thì cô ấy xuống bếp. Tôi xuống bếp thì cô ấy vào phòng ngủ. Tôi vào phòng ngủ, cô ấy ôm gối sang phòng con. Không khí trong nhà ngột ngạt, đến bữa nhìn mặt nhau không nuốt nổi cơm.
Mỗi khi thấy vợ chồng nhà hàng xóm nói cười vui vẻ, tôi lại thấy kỳ cục vô cùng. Trong khi gia đình người ta đã "sóng yên biển lặng", vợ chồng tôi lại bất hòa vì chuyện của họ.
Nhưng bản thân tôi thấy mình chẳng làm gì sai cả. Tôi chỉ nêu quan điểm của mình và vợ tôi đã thổi bùng nó thành ngọn lửa chiến tranh. Lần này mà tôi còn chủ động làm lành, khác gì tôi lại thừa nhận mình nói gì cũng sai, cũng trật, đúng không?