Nmlam
Giang hồ mạng 5.0
2 ngày liên tục tao đọc về "canh bạc vụ 3 này", copy về cho bọn mày đọc chơi.

Tấm hình các bạn đang xem là lấy từ bài báo "CANH BẠC LÚA VỤ 3" do tác giả Hoàng Nam đăng trên VnExpress. Bài viết được đăng trong ngày hôm nay. Link toàn văn bài báo dưới bình luận.

Tấm hình các bạn đang xem là lấy từ bài báo "CANH BẠC LÚA VỤ 3" do tác giả Hoàng Nam đăng trên VnExpress. Bài viết được đăng trong ngày hôm nay. Link toàn văn bài báo dưới bình luận.
Đây là bài viết hôm qua của Trung cừu.Trong hình các bạn đang thấy người nông dân đứng trước bốn bề là nước mênh mong, và lúa của họ đã mất trắng.
Trong bài báo này, dưới góc độ một người làm Nhân loại học, chúng tôi thấy ba điều:
Thứ nhất, về sự đối thoại giữa con người và đất nước:
Trong hình ảnh ấy, chúng ta không chỉ thấy một người nông dân đứng giữa cánh đồng ngập lụt. Chúng ta thấy một cuộc đối thoại ngàn năm giữa con người và sông nước bị gián đoạn. Đồng Tháp Mười từng là vùng đất của những người "nương theo con nước". Một triết lý sinh tồn vừa khiêm nhường vừa thông thái. Họ không chinh phục tự nhiên, mà đàm phán với nó: hai vụ lúa cho con người, một mùa lũ cho đất trời. Đây là "kinh tế học của sự khiêm tốn" là một hình thức trí tuệ sinh thái mà các nhà nhân loại học gọi là "tri thức bản địa".
Nhưng khi "đê bao khép kín ngăn lũ", khi con người tin rằng có thể kiểm soát hoàn toàn thiên nhiên, cuộc đối thoại ấy trở thành độc thoại. Và thiên nhiên, như bao giờ, đáp trả bằng ngôn ngữ của nó: nước lũ dâng cao, lúa chìm xuống. Người nông dân đứng giữa mênh mông nước, không phải chỉ là nạn nhân của thời tiết, mà còn là nhân chứng cho sự sụp đổ của một nền tri thức cổ xưa.
Thứ hai, về nghịch lý của sự tiến bộ:
"Càng tăng vụ càng nghèo thêm" - câu tiêu đề nhỏ trong bài báo ấy là một tuyên ngôn nhân loại học. Nó vạch trần ảo tưởng của chủ nghĩa tăng trưởng: nhiều hơn không phải lúc nào cũng là tốt hơn. Theo James C. Scott, đây là điển hình của "high-modernist ideology" - niềm tin mù quáng vào khoa học và kỹ thuật, tin rằng con người có thể thiết kế lại tự nhiên cho hiệu quả hơn.
Đê bao được nâng cao, công nghệ bơm nước được đầu tư, phân bón hóa học được sử dụng tràn lan. Nhưng kết quả? "Đất bạc màu, ruộng ô nhiễm, bệnh tật gia tăng, cá tôm mất nơi sinh sản". Năm vụ lúa đầu tiên có thể phấn khởi, nhưng sau 15-20 năm, lợi nhuận biến mất, chỉ còn lại món nợ và mảnh đất kiệt quệ (dẫn lại Thạc sĩ Nguyễn Hữu Thiện trong bài báo).
Đây chính là bi kịch của sự thâm canh. Khi nông dân bị cuốn vào vòng xoáy cạnh tranh thị trường, họ phải tăng sản xuất để tồn tại, nhưng việc tăng sản xuất lại làm cạn kiệt nguồn lực, buộc họ phải tăng thêm nữa. Đó là một vòng luẩn quẩn không lối thoát - hay như bài báo ẩn dụ: "Cuộc đua Đê Tinh – Thủy Tinh không có hồi kết" (dẫn lại Thạc sĩ Nguyễn Hữu Thiện trong bài báo).
Thứ ba, về sự tan rã của cộng đồng và kiến thức tập thể.
"Giới trẻ bỏ quê lên thành phố" (nhận định PGS.TS Lê Anh Tuấn, Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu Biến đổi khí hậu, Đại học Cần Thơ) - câu này ngắn gọn nhưng chứa đựng một bi kịch xã hội sâu xa. Khi hệ thống kinh tế truyền thống sụp đổ, không chỉ sinh kế bị mất, mà cả mạng lưới xã hội và tri thức thế hệ cũng tan rã.
Trong xã hội nông nghiệp truyền thống, kiến thức về thời vụ, về dòng nước, về đất đai được truyền miệng qua nhiều thế hệ. Đó là một kho tàng tri thức được ghi khắc trong thân thể, trong kinh nghiệm sống. Nhưng khi người trẻ ra đi, khi cánh đồng không còn là nơi sinh kế bền vững, sợi dây truyền thừa ấy đứt gãy.
Và điều đáng buồn hơn: "Ruộng chung đê bao hàng trăm hộ, muốn xả lũ phải có sự đồng thuận. Nhà cửa, mồ mả, chuồng trại đã xây thấp, mở lũ lại càng khó. Họ rơi vào thế lưỡng nan." (dẫn lại Thạc sĩ Nguyễn Hữu Thiện trong bài báo).
Đây là tình huống mà Garrett Hardin gọi là "nghịch lý tài sản chung", nhưng thực chất lại là minh chứng cho lập luận của Elinor Ostrom: khi hệ thống quản lý tập thể truyền thống bị phá vỡ bởi áp lực hiện đại hóa, mà chưa có thể chế mới thay thế, thì tài nguyên chung sẽ rơi vào khủng hoảng.
KHINH…
Nhân có một bài viết được chia sẻ nói về việc người nông dân miền Tây đứng giữa cánh đồng ngập nước như là sự tan vỡ của tri thức bản địa; hay canh bạc lúa vụ ba là cuộc độc thoại của người nông dân với thiên nhiên; mình chợt nhớ đợt nhiễm mặn nặng nề hồi 2021 - 2022, cũng tình cờ đọc được nhiều bình luận từ các đồng bào phương Bắc chê bai rằng dân miền Tây khoan giếng, phá hoại mạch nước ngọt suốt nên mới nhiễm mặn thế.
Thái độ này, mình hay gọi là “the retardization of the South”, hay dịch ra tiếng Việt hơi xúc phạm chút là sự đần độn hóa phương Nam.
Trong quá trình ấy, người dân miền Nam (mà đặc biệt là miền Tây) bị đổ lỗi thành những thực thể không có năng lực, không có kỹ thuật, không có sự thông thái nói chung để giải quyết các vấn đề quản trị cộng đồng hay nhà nước.
Phải có ánh sáng từ miền Bắc.
Phải có sự khai hóa chỉ bảo của những đồng bào vượt trội từ phương xa.
“Đào tạo” hay “quán triệt nghị quyết” thì chỉ có rước Đàng Ngoài vào, chứ làm gì có mang Đàng Trong ra, đúng không?
***
Vậy nên, với bao nhiêu thứ lý thuyết về “bản địa” nhưng toàn tên Tây được nhắc đến, người ta lảng tránh vấn đề được tạo ra từ chính thứ chính trị “bản địa” của họ.
Người ta quên suốt nhiều thập niên, khi mà gạo vẫn là mặt hàng xuất khẩu lớn nhất và mang về nhiều ngoại tệ nhất cho Việt Nam, miền Tây không thể tự xuất khẩu và thu lợi từ gạo của mình. Họ phải đi qua quota và quy trình được nắm hoàn toàn bởi các công ty quốc doanh Hà Nội.
Người ta quên rằng cùng lúc với việc tiếp tục áp đặt miền Tây vào cái vai “chén cơm” của cả nước, đây cũng là khu vực nhận ít đầu tư giáo dục nhất của cả nước.
Người ta quên rằng đến cái viện nghiên cứu Mekong, tổ chức nhận tài trợ và tham gia hợp tác quốc tế duy nhất của cả nước về Mekong (do “đặc thù” của cấp phép NGOs, think tank tại Việt Nam), cũng không được đặt trên dòng Mekong.
Người ta quên rằng cấu trúc chính trị Việt Nam nói chung, bao gồm toàn thể cơ quan, ban bệ nhà nước… đã và đang tiếp tục tạo ra hàng loạt rào cản về vùng miền.
***
Đến cuối cùng, miền Tây còn lại ba hạng người.
Những thằng chỉ có mạng để tha hương như mình.
Những người chỉ có máu để đổ trên đồng của họ.
Và những người khác ở lại có ưu tư về một thế giới huy hoàng cũ.
***
Dồn nhau đến chân tường như thế, nhưng không, lỗi là ở vụ ba của người nông dân.
KHINH...