Tôi nói từ góc nhìn rằng “tăng dân số” không phải là giải pháp duy nhất.
“Giảm dân số” không phải là vấn đề chỉ riêng Hàn Quốc gặp phải. Nhật Bản và nhiều nước châu Âu phát triển đã trải qua điều này từ rất lâu rồi. (Và đó cũng là lý do các vấn đề nhập cư xuất hiện ở những quốc gia đó.)
Hàn Quốc chỉ đang rơi vào xu hướng đó nhanh hơn mà thôi.
Vậy Nhật Bản hay các nước châu Âu có đang sụp đổ không? Hoàn toàn không.
Từ góc nhìn đó, tôi muốn nói rằng người Hàn Quốc hay chính Hàn Quốc rồi cũng sẽ tìm ra giải pháp phù hợp.
Dân số lớn mang lại lợi thế cho nhiều chỉ số kinh tế như GDP, nhưng GDP không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với thu nhập cao của từng cá nhân. Trung Quốc và Ấn Độ là ví dụ điển hình.
Hàn Quốc hiện đang đứng ở vị trí hàng đầu thế giới về công nghệ và công nghiệp.
Nếu tiếp tục giữ được đà phát triển đó và duy trì văn hóa coi trọng giáo dục như hiện nay, thì dù dân số có giảm, tôi cũng không nghĩ Hàn Quốc sẽ trở thành một quốc gia suy tàn trong tương lai.
Tôi cũng không đồng ý với việc nói rằng người Hàn đặc biệt “dễ bị tổn thương trước cuộc sống khó khăn”.
Nếu vậy thì Triều Tiên có phải là quốc gia “vượt qua khó khăn” giỏi không?
Còn Mỹ — một trong những quốc gia giàu có nhất thế giới — có phải vì người Mỹ “dễ bị tổn thương trước cuộc sống khó khăn” nên họ mới trở thành cường quốc số 1 toàn cầu không?
Công thức kiểu “nghèo = chịu khó giỏi hơn” nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Nghèo thường dẫn đến mất động lực, buông xuôi và tuyệt vọng — đó mới là thực tế.
ôi trời, Đức ở châu Âu đang khóc lóc, la ó ầm trời kìa bạn, khủng hoảng nhập cư, tội phạm gia tăng, khiến cho từ một đất nước an toàn, thoải mái khi đi ra đường , Đức giờ đây đề phòng hơn, ko còn cởi mở như trước, mâu thuẫn xã hội, kì thị ngày càng tăng. Nhật thì cũng sắp theo chân Đức rồi đấy, coi đó mà làm gương, chả thế mà thủ tướng mới của Nhật khá quan tâm đến vấn đề nhập cư.
Gia tăng dân số bằng cách nhập cư chưa bao giờ là giải pháp tốt cả. Đơn giản mỗi một dân tộc đều có văn hoá, tư tưởng, cách sống riêng, nếu vì nhập cư mà gây ảnh hưởng vi phạm đến các giá trị cốt lõi đó, thì xã hội tất yếu sẽ bị băng hoại, đánh mất bản sắc.
Tôi ko bài xích, lên án nhập cư. Tôi cho rằng nhập cư là điều tốt chỉ khi nào mà nhà nước, chính quyền bắt dân nhập cư phải theo, trung thành văn hoá nước sở tại một cách tuyệt đối, ko có ngoại lệ. Tôi ví dụ: dân Ấn Độ họ ăn bốc bằng tay, đối với họ là điều bình thường, nhưng khi sang đến Hàn, họ nên bị cấm và phạt nếu tiếp tục ăn bốc, vì người Hàn ăn bằng đũa muỗng, ko ai ăn bốc cả. Hay dân trung đông theo đạo Hồi mặc áo đen, trùm toàn thân chỉ để hở mắt, thì khi sang đến Hàn, ko đc phép mặc, vì người Hàn ko ai ăn mặc như thế cả.
Lý thuyết là vậy, nhưng thực tế sẽ khó mà thực hiện được, do đụng phải vấn đề nhân quyền, quyền tự do mỗi người. Nhưng sự thật phũ phàng là đối với dân nhập cư phải cực đoan như vậy mới có hiệu quả, sao cho khi “nhìn vào một dân nhập cư, thì đây cũng là một người Hàn”
Đừng so sánh với Mỹ, một quốc gia nhập cư từ thuở lập quốc. Tính chất, bối cảnh khác nhau nên đừng lấy Mỹ ra mà so sánh.
Về ý cuối tôi ko nói rằng “người Hàn dễ bị tổn thương trước cuộc sống khó khăn”. Hình như google hay Gpt của bạn đã dịch sai nghĩa. Tôi nói rằng người Hàn giờ đã sướng quá, khó mà vượt qua nếu chẳng may có những khó khăn mới ập đến.
Trong quá khứ, người Hàn nghèo nhưng do chính phủ, lãnh đạo đi đúng đường lối, thì dân mới nỗ lực đồng lòng vượt khó để mà thoát nghèo được, chứ giả sử lúc đấy mà để Triều Tiên cầm quyền, lãnh đạo xem, thì giờ đây anh bạn ko còn ngồi đây để mà gõ bàn phím nữa đâu.
Nghèo từ lúc chưa có gì, thường cố gắng phấn đấu để trở nên giàu hơn do bản năng sinh tồn. Chứ đã giàu rồi mà ko may phá sản trở thành nghèo - thì lúc đấy mới dẫn đến mất động lực, buông xuôi và tuyệt vọng như anh bạn nói.