Háo danh, thích nịnh, tiểu nhân, cái kết cho hạng người này ko đẹp đâu
Diệt Tần xong, Vũ phong Bang vào đất Hán Trung. Lại có Hàn Sinh khuyên Vũ đất Quan Trung là nơi bốn phía núi sông che chở, ruộng tốt phì nhiêu, là nơi đóng đô để hưng nghiệp lớn, định thiên hạ. Vũ nghe theo, toan sửa Hàm Dương để định đô.
Nếu Vũ định đô ở đất Tần thì Lưu Bang xem như bị chặn ngay yết hầu không thể rời khỏi Hán Trung. Trương Lương vì thế mới đến Hàm Dương giả làm đạo sĩ, rồi đặt một bài đồng dao truyền tai cho đám trẻ ở đó hát khắp phố:
Kim hữu nhất nhân
Cách bích diêu linh
Chỉ văn kỳ thinh bất biến kỳ hình
Phú quý bất hồi hương như y cẩm dạ hành
(Nghĩa là: Nay có người cách vách rung lục lạc chỉ nghe tiếng mà không thấy hình; giàu sang mà không về quê bái tổ thì như mặc áo gấm đi đêm)
Hạng Vũ nghe bài đồng dao liền cho là điềm trời giáng xuống, phần lại vì tính háo danh, muốn về đất cũ khoe khoang nên mới đổi ý, đem phần còn lại của Quan Trung chia làm 3 phần cho 3 tướng Tần đầu hàng là Chương Hàm, Đổng Ế, Tư Mã Hân, gọi là Tam Tần, còn mình thì định đô ở Bành Thành. Hàn Sinh nghe thế vội vào cản, nhưng Vũ phớt lờ, nên giận quá than rằng Mộc hầu nhi quan (Khỉ ướt đội mão, nghĩa là bắt chước người chứ không thành được người. Vũ giận quá đem Sinh bỏ vào vạc nấu chín)