drboyx
Thanh niên Ngõ chợ
Link bài I: https://xamvn.com/r/giai-doc-thuy-hu-i.584797/
Link bài III: https://xamvn.com/r/giai-doc-thuy-hu-iii-nhung-mat-tich-cuc-va-tieu-cuc-cua-thuy-hu.586720/
Bốn điều bất nhân bất nghĩa của bọn hảo hán Lương Sơn
Trước tiên là một số nhân vật đã có máu làm giặc từ trong trứng nước.
Điển hình là Sử Tiến, con nhà viên ngoại được cho ăn học đàng hoàng không chịu, thích côn quyền, xăm chín con rồng trên lưng làm hổ báo cấp làng xã. Đến khi bọn Trần Đạt, Dương Xuân, Chu Vũ chiếm núi Thiếu Hoa làm loạn quấy nhiễu Sử gia trang, thay vì bắt bọn này nộp quan giữ trị an cho dân trong thôn, Sử đại lang kết bè với lũ này, đốt luôn gia trang do cha để lại kéo nhau lên núi làm giặc.
Đó là bọn Yến Thuận, Vương Anh, Đỗ Thiên, Tống Vạn vốn là dân buôn làm ăn thua lỗ, cậy có chút võ nghệ chiếm lấy một ngọn núi để làm cướp. Đó là bọn Trương Hoành, Lý Tuấn giả người đưa đò, đưa người ra giữa sông, một dao chém chết đoạt hết của cải tiền bạc rồi đẩy xác xuống sông làm mồi cho cá. Đó là vợ chồng Trương Thanh-Tôn Nhị Nương mở quán ăn ở khu đèo heo hút gió Phi Vân Phố, hễ có người đến ăn thì đánh thuốc mê khiêng xuống bếp mổ thịt làm bánh bao còn tư trang tiền bạc thì lấy hết. Triều Cái không chịu yên phận làm trưởng thôn kết hợp với tay thầy đồ nham hiểm Ngô Dụng và tên cướp cạn Lưu Đường đi cướp đồ lễ sinh nhật rồi phóng hỏa đốt thôn chạy trốn quan binh.
Thứ hai là hạng người biết pháp phạm pháp:
Lỗ Trí Thâm vốn là đề hạt (công an huyện) lại đánh chết Trịnh Đồ vì một lời nói bâng quơ không chứng cứ của một cô gái rồi giả sư bỏ trốn. Võ Tòng làm đô đầu (cảnh sát trưởng) huyện Dương Cốc sau khi bắt Phan Kim Liên nhận tội giết chồng, thay vì đem nộp cho quan phủ lại tự tay công báo tư thù chém đầu mổ bụng chị dâu tế anh rồi tìm Tây Môn Khánh truy sát luôn. Tống Giang làm áp ty huyện Vận Thành lại mang tin quan binh vây bắt Thạch Kiệt Thôn báo cho bọn Triều Cái để cả bọn trốn thoát lên Lương Sơn. Chu Đồng và Lôi Hoành cũng vì giao tình với Triều Cái mà đem quân đuổi theo cho có rồi quay về bảo là không bắt được. Ngay tới Sài Tiến vốn dòng dõi vua Hậu Chu Sài Vinh, cậy có miễn tử kim bài của hoàng đế ban cho, biến phủ đệ của mình thành nơi chứa chấp trọng phạm đào tẩu của triều đình. Lâm Xung, Võ Tòng, Tống Giang trên đường đào tẩu đểu ghé vào và được tiếp đãi nồng hậu.
Thứ ba, thủ đoạn ép người khác nhập bọn của Lương Sơn vô cùng tàn độc và thâm hiểm, có thể nói là không chút nhân tính.
Tích Lịch Hỏa Tần Minh đánh nhau với bọn Vương Anh, Yến Thuận để bắt Tống Giang mắc gian kế bị bắt. Tống Giang một mặt khuyên Tần Minh bỏ triều đình theo làm giặc, một mặt sai một tên lâu la có diện mạo gần giống Tần Minh mặc giáp cưỡi ngựa và cầm binh khí của Tần Minh dẫn quân đánh thành. Mộ Dung tri phủ tưởng Tần Minh đã phản bèn đem hết vợ con Tần Minh ra chém. Hôm sau Tống Giang giả vờ nhân nghĩa trả lại quân trang và ngựa cho Tần Minh về. Khi về tới thành, thấy đầu vợ con mình bị treo trước cồng thành, Tần Minh đau đớn suýt ngất quyết tâm tấn công thành báo thù gia quyết, vô tình rơi vào cái bẫy thâm độc của bọn Tống Giang.
Nhất Trượng Thanh Hỗ Tam Nương vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Hỗ Gia Trang bị Lâm Xung bắt được lên Lương Sơn, bị Tống Giang ép nhận cha mình làm cha nuôi rồi ép gả cho tay đầu lĩnh vừa lùn vừa xấu vừa háo sắc Nụy Cước Hổ Vương Anh còn Hỗ gia trang bị quân Lương Sơn trong trận đánh Chúc gia Tranh tiện thể đánh luôn, Hỗ thái công phải treo cổ tự tử còn Hỗ Thành, anh trai Hỗ Tam Nương bị Lý Quỳ đánh đuổi mất tông tích (hoặc cũng có thể đã bị Lý Quỳ giết chết).
Kim Sang Thủ Từ Ninh đang yên ấm làm quan trong triều, vì Lương Sơn muốn nhờ ông này luyện câu liêm thương phá trận liên hoàn mã của Hô Duyên Chước nên đã cử Thời Thiên đi trộm áo giáp gia bảo dụ Từ Ninh rượt theo đòi lại rồi bắt cả vợ con Từ Ninh làm con tin buộc nhập bọn.
Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa thì bị Ngô Dụng giả làm thầy bói vào nhà bảo rằng có họa sát thân rồi đề thơ phản nghịch lên tường khiến họ Lư từ một viên ngoại phú hào nổi tiếng bậc nhất thành Bắc Kinh trở thành trọng phạm triều đình, vợ bỏ theo trai, bản thân mình bị tử tội. Mỹ Nhiêm Công Chu Đồng phạm tội thả Tống Giang đáng lẽ phải lưu đày, tri phủ thương là người trung thực nghĩa khí nên giữ lại làm gia tướng, lại tin tưởng giao con cho giữ. Bọn Tống Giang mời Chu Đồng về Lương Sơn không được bèn lập mưu cho Lý Quỳ bắt cóc cậu ấm con quan tri phủ mới ba tuổi chặt đầu buộc Chu Đồng sợ tội mà phản. Nói chung, nếu Lương Sơn Bạc đã nhắm vào ai thì chỉ có một đường là phải theo chúng, không thì gia đình tan nát, bản thân mang họa sát thân không còn chọn lựa khác là phải làm giặc.
Cuối cùng, từ sau khi tụ nghĩa, những gì Lương Sơn Bạc làm là cướp phá và tiêu diệt những kẻ không phục tùng để phô trương thanh thế chứ không phải là chống tham quan ô lại hay cướp của dân chia cho người nghèo.
Chúc gia trang, Tăng đầu thị vì có chủ trương chống giặc cỏ Lương Sơn nên bị Lương Sơn dẫn quân đến làm cỏ chứ họ chẳng phải là tham quan ô lại gì. Cái tội cường hào ác bá của Chúc gia trang và Tăng đầu thị là do Lương Sơn gán cho họ vì tuyệt nhiên không có một dòng một chữ nào kể chuyện họ Tăng và họ Chúc áp bức bóc lột thôn dân. Trái lại, họ là những người quyết tâm bảo vệ người trong trang của mình. Họ huấn luyện dân binh, bày bố trận địa, kết hợp với những thôn khác đề phòng sự tấn công của Lương Sơn Bạc. Ba công tử nhà họ Chúc được dân thôn gọi là Chúc gia tam kiệt còn chợ Tăng đầu thì cũng có Tăng gia ngũ hổ dưới sự dẫn dắt của võ sư Loan Đình Ngọc vốn là sư huynh của Lâm Xung. Cả hai thôn này đều là những thôn trang mạnh và ghét thói nhũng nhiễu của Lương Sơn nên quyết tâm chống tới cùng nên bị bọn Lương Sơn tiêu diệt. Các vụ đánh phủ đánh châu đều nhắm hai mục đích là giải quyết tư thù (đánh Dương Châu là để cứu Tống Giang, đánh Đại Danh phủ cứu Lư Tuấn Nghĩa, đánh Cao Đường Châu là để cứu Sài Tiến) và cướp lương thực (đánh phủ Đông Bình). Mỗi lần công thành là tay hung thần Lý Quỳ được tung ra đi đầu để làm nhiệm vụ gieo rắc khủng bố. Với đôi song phủ của mình, Lý Quỳ hễ xông được vào thành là thẳng tay chém giết bất kể đó là quan binh hay là lão bá tánh, chém giết đến khi toàn thân nhuộm máu vẫn còn chưa chịu ngưng tay. Những kẻ ca ngợi sự trung nghĩa của Lương Sơn hảo hán chắc đã cố tình nhắm mắt không đọc những đoạn như thế này.

Link bài III: https://xamvn.com/r/giai-doc-thuy-hu-iii-nhung-mat-tich-cuc-va-tieu-cuc-cua-thuy-hu.586720/
Bốn điều bất nhân bất nghĩa của bọn hảo hán Lương Sơn
(tác giả Huỳnh Chí Viễn)
Có bốn điều đại nghịch bất đạo của bọn Tống Giang mà những kẻ ca ngợi nghĩa khí kiểu Lương Sơn đã cố tình bỏ qua hoặc làm nhẹ. Tôi sẽ phân tích từng điều để mọi người xem mình thực sự có đọc kỹ tác phẩm này không nhé.
Trước tiên là một số nhân vật đã có máu làm giặc từ trong trứng nước.
Điển hình là Sử Tiến, con nhà viên ngoại được cho ăn học đàng hoàng không chịu, thích côn quyền, xăm chín con rồng trên lưng làm hổ báo cấp làng xã. Đến khi bọn Trần Đạt, Dương Xuân, Chu Vũ chiếm núi Thiếu Hoa làm loạn quấy nhiễu Sử gia trang, thay vì bắt bọn này nộp quan giữ trị an cho dân trong thôn, Sử đại lang kết bè với lũ này, đốt luôn gia trang do cha để lại kéo nhau lên núi làm giặc.
Đó là bọn Yến Thuận, Vương Anh, Đỗ Thiên, Tống Vạn vốn là dân buôn làm ăn thua lỗ, cậy có chút võ nghệ chiếm lấy một ngọn núi để làm cướp. Đó là bọn Trương Hoành, Lý Tuấn giả người đưa đò, đưa người ra giữa sông, một dao chém chết đoạt hết của cải tiền bạc rồi đẩy xác xuống sông làm mồi cho cá. Đó là vợ chồng Trương Thanh-Tôn Nhị Nương mở quán ăn ở khu đèo heo hút gió Phi Vân Phố, hễ có người đến ăn thì đánh thuốc mê khiêng xuống bếp mổ thịt làm bánh bao còn tư trang tiền bạc thì lấy hết. Triều Cái không chịu yên phận làm trưởng thôn kết hợp với tay thầy đồ nham hiểm Ngô Dụng và tên cướp cạn Lưu Đường đi cướp đồ lễ sinh nhật rồi phóng hỏa đốt thôn chạy trốn quan binh.
Thứ hai là hạng người biết pháp phạm pháp:
Lỗ Trí Thâm vốn là đề hạt (công an huyện) lại đánh chết Trịnh Đồ vì một lời nói bâng quơ không chứng cứ của một cô gái rồi giả sư bỏ trốn. Võ Tòng làm đô đầu (cảnh sát trưởng) huyện Dương Cốc sau khi bắt Phan Kim Liên nhận tội giết chồng, thay vì đem nộp cho quan phủ lại tự tay công báo tư thù chém đầu mổ bụng chị dâu tế anh rồi tìm Tây Môn Khánh truy sát luôn. Tống Giang làm áp ty huyện Vận Thành lại mang tin quan binh vây bắt Thạch Kiệt Thôn báo cho bọn Triều Cái để cả bọn trốn thoát lên Lương Sơn. Chu Đồng và Lôi Hoành cũng vì giao tình với Triều Cái mà đem quân đuổi theo cho có rồi quay về bảo là không bắt được. Ngay tới Sài Tiến vốn dòng dõi vua Hậu Chu Sài Vinh, cậy có miễn tử kim bài của hoàng đế ban cho, biến phủ đệ của mình thành nơi chứa chấp trọng phạm đào tẩu của triều đình. Lâm Xung, Võ Tòng, Tống Giang trên đường đào tẩu đểu ghé vào và được tiếp đãi nồng hậu.
Thứ ba, thủ đoạn ép người khác nhập bọn của Lương Sơn vô cùng tàn độc và thâm hiểm, có thể nói là không chút nhân tính.
Tích Lịch Hỏa Tần Minh đánh nhau với bọn Vương Anh, Yến Thuận để bắt Tống Giang mắc gian kế bị bắt. Tống Giang một mặt khuyên Tần Minh bỏ triều đình theo làm giặc, một mặt sai một tên lâu la có diện mạo gần giống Tần Minh mặc giáp cưỡi ngựa và cầm binh khí của Tần Minh dẫn quân đánh thành. Mộ Dung tri phủ tưởng Tần Minh đã phản bèn đem hết vợ con Tần Minh ra chém. Hôm sau Tống Giang giả vờ nhân nghĩa trả lại quân trang và ngựa cho Tần Minh về. Khi về tới thành, thấy đầu vợ con mình bị treo trước cồng thành, Tần Minh đau đớn suýt ngất quyết tâm tấn công thành báo thù gia quyết, vô tình rơi vào cái bẫy thâm độc của bọn Tống Giang.
Nhất Trượng Thanh Hỗ Tam Nương vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Hỗ Gia Trang bị Lâm Xung bắt được lên Lương Sơn, bị Tống Giang ép nhận cha mình làm cha nuôi rồi ép gả cho tay đầu lĩnh vừa lùn vừa xấu vừa háo sắc Nụy Cước Hổ Vương Anh còn Hỗ gia trang bị quân Lương Sơn trong trận đánh Chúc gia Tranh tiện thể đánh luôn, Hỗ thái công phải treo cổ tự tử còn Hỗ Thành, anh trai Hỗ Tam Nương bị Lý Quỳ đánh đuổi mất tông tích (hoặc cũng có thể đã bị Lý Quỳ giết chết).
Kim Sang Thủ Từ Ninh đang yên ấm làm quan trong triều, vì Lương Sơn muốn nhờ ông này luyện câu liêm thương phá trận liên hoàn mã của Hô Duyên Chước nên đã cử Thời Thiên đi trộm áo giáp gia bảo dụ Từ Ninh rượt theo đòi lại rồi bắt cả vợ con Từ Ninh làm con tin buộc nhập bọn.
Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa thì bị Ngô Dụng giả làm thầy bói vào nhà bảo rằng có họa sát thân rồi đề thơ phản nghịch lên tường khiến họ Lư từ một viên ngoại phú hào nổi tiếng bậc nhất thành Bắc Kinh trở thành trọng phạm triều đình, vợ bỏ theo trai, bản thân mình bị tử tội. Mỹ Nhiêm Công Chu Đồng phạm tội thả Tống Giang đáng lẽ phải lưu đày, tri phủ thương là người trung thực nghĩa khí nên giữ lại làm gia tướng, lại tin tưởng giao con cho giữ. Bọn Tống Giang mời Chu Đồng về Lương Sơn không được bèn lập mưu cho Lý Quỳ bắt cóc cậu ấm con quan tri phủ mới ba tuổi chặt đầu buộc Chu Đồng sợ tội mà phản. Nói chung, nếu Lương Sơn Bạc đã nhắm vào ai thì chỉ có một đường là phải theo chúng, không thì gia đình tan nát, bản thân mang họa sát thân không còn chọn lựa khác là phải làm giặc.
Cuối cùng, từ sau khi tụ nghĩa, những gì Lương Sơn Bạc làm là cướp phá và tiêu diệt những kẻ không phục tùng để phô trương thanh thế chứ không phải là chống tham quan ô lại hay cướp của dân chia cho người nghèo.
Chúc gia trang, Tăng đầu thị vì có chủ trương chống giặc cỏ Lương Sơn nên bị Lương Sơn dẫn quân đến làm cỏ chứ họ chẳng phải là tham quan ô lại gì. Cái tội cường hào ác bá của Chúc gia trang và Tăng đầu thị là do Lương Sơn gán cho họ vì tuyệt nhiên không có một dòng một chữ nào kể chuyện họ Tăng và họ Chúc áp bức bóc lột thôn dân. Trái lại, họ là những người quyết tâm bảo vệ người trong trang của mình. Họ huấn luyện dân binh, bày bố trận địa, kết hợp với những thôn khác đề phòng sự tấn công của Lương Sơn Bạc. Ba công tử nhà họ Chúc được dân thôn gọi là Chúc gia tam kiệt còn chợ Tăng đầu thì cũng có Tăng gia ngũ hổ dưới sự dẫn dắt của võ sư Loan Đình Ngọc vốn là sư huynh của Lâm Xung. Cả hai thôn này đều là những thôn trang mạnh và ghét thói nhũng nhiễu của Lương Sơn nên quyết tâm chống tới cùng nên bị bọn Lương Sơn tiêu diệt. Các vụ đánh phủ đánh châu đều nhắm hai mục đích là giải quyết tư thù (đánh Dương Châu là để cứu Tống Giang, đánh Đại Danh phủ cứu Lư Tuấn Nghĩa, đánh Cao Đường Châu là để cứu Sài Tiến) và cướp lương thực (đánh phủ Đông Bình). Mỗi lần công thành là tay hung thần Lý Quỳ được tung ra đi đầu để làm nhiệm vụ gieo rắc khủng bố. Với đôi song phủ của mình, Lý Quỳ hễ xông được vào thành là thẳng tay chém giết bất kể đó là quan binh hay là lão bá tánh, chém giết đến khi toàn thân nhuộm máu vẫn còn chưa chịu ngưng tay. Những kẻ ca ngợi sự trung nghĩa của Lương Sơn hảo hán chắc đã cố tình nhắm mắt không đọc những đoạn như thế này.

Sửa lần cuối:
