Năm đó thua nhiều yếu tố:
1/ Sĩ quan lính lác huấn luyện kiểu nhà giàu, đánh kiểu đó tầm 3-6 tháng nữa hết sạch đồ. Đánh du kích thì lên được tầm 1-2 năm, nhưng địa bàn quá rộng, lực thì mỏng, muốn đánh du kích phải có chỗ núp, mà VNCH biết núp đi đâu, trong rừng CS vô ở hết mẹ rồi, thành thị và vùng ven thành thị toàn gia đình lính lác sĩ quan, không lẽ kéo nhau vô rừng thì ở đâu?!? Nên chỉ còn cách cắt ngắn địa bàn, bỏ mẹ hết vùng 1-2 chiến thuật. Chiến lược đó là đúng. Nhưng tiếc là thực hiện như cức. Vì mấy thằng chóp bu lúc đó trong đầu nó chỉ tới việc bỏ chạy, để lại ae từ cấp Đại tá trở xuống lệnh lạc trật lất, đéo biết đường nào lần, nên mất mẹ mấy sư đoàn thiện chiến ở qk1,2
2/ Lòng ngừoi li tán, chính phủ bị Mỹ nó giật dây, lúc đó thằng lãnh đạo nào nào tuyên bố tử chiến là CIA nó giết. Gương ô Diệm còn đó. Lính lác chiến đấu vì danh dự thôi chứ trong lòng đéo còn j nữa, gia đình vợ con chạy giặc không ai lo, lệnh lạc tướng tá bất nhất, nên giờ cuối thằng súc vật Minh nhỏ kêu buông, là ae buông hết, vì chiến đấu đéo cho con cặt j cả. Hơn nữa lúc đó ae miền Nam chưa nếm mùi cơm sườn, chưa ăn đòn thù, vợ cơn chưa nếm cảnh bị chà đạp ,không nghĩ xứ này sau này mạt vận tới vậy.