Tây Sơn hành 西山行 - Truyện sex cổ đầu tiên VN, viết về đêm tân hôn của vua Quang Trung

Trần Danh Án 陳名案 (1755-1794) là vị đại thần nhà Lê, ông nổi tiếng vì lòng trung thành với nhà Lê trong thời buổi đất nước loạn lạc.
Bài thơ dưới đây của ông mượn hình ảnh đêm tân hôn của Nguyễn HuệNgọc Hân công chúa (mà thực ra là chém gió vì lúc này ông đang ngồi tù), để thể hiện nỗi dày vò, uất ức, căm phẫn tột đỉnh của sĩ phu Bắc Hà khi thiên hạ họ Lê bị rợ Tây tặc xâm phạm. Ngôn từ của bài thơ miêu tả Nguyễn Huệ là kẻ võ biền, man di mọi rợ với hành động điên cuồng như đang hãm hiếp công chúa Lê triều - người đại diện cho thế giới văn minh Hoa Hạ.
Bài thơ được viết bằng chữ Hán, ngôn từ hết sức dâm tặc, sau đây xin được mượn bản dịch của Trần Quang Đức, ít nhiều cũng bị nói giảm tránh nhưng không làm lời thơ kém hấp dẫn.
:vozvn (25):

Tây Sơn hành

Nước thanh bình hai trăm năm cũ
Chốn thâm cung xuân khoá trăng rằm
Lẻ loi chăn gấm mền hồng
Một tà áo thuý mơ mòng bướm hoa
Âu cũng khách quần thoa dan díu
Cảnh xinh tươi chợt níu lòng thơ
Song the mai tuyết ngẩn ngơ
Vườn thăm thẳm lối, liễu mờ mịt sương
Hoa rệu rạc, màu xuân đã tếch
Cánh phôi phai, dạ khách xót xa
Thùng thùng trống giục ải xa
Nghẽn đường rợ mọi, bụi loà Tràng An
Mới chớm hạ, gió toan bứt lá
Hẵng còn xuân, mưa đã xúi cành
Mày râu mất vía giữ thành
Để cho má phấn gán mình giặc ngông.
Con Thiên tử, Thượng Công phi thiếp
Lọ chúa hoa đeo kiếp tầm thường
Tôn sùng dòng dõi đế vương
Mang theo sính lễ dọn đường vu quy
Xanh gấm vóc, ngựa xe mây nước
Thắm cân đai, đội rước phong lưu
Lạ lùng phu kiệu, đứa hầu
Con dân Kẻ Chợ thấy đều gọi Cha
Người hâm mộ, xuýt xoa như một
Thiếp trông chàng buông tuột đôi tay
Áo loè loẹt, giọng lạ đời
Nếp da nhăn nhúm, khổ người ngông nghênh
Cao trên thóp vấn khăn Trương Giác
Giữa hai chân không khố Hàn sinh
Bên trong một vật tày đình
Chân tay gộp lại, chềnh ềnh ngũ chi
Khi lặng nhác ông sư nhập định
Lúc động như anh lính múa may
Lầm lì chẳng nói chẳng cười
Gầm vang một tiếng rặt hơi beo hùm
Nghìn cân nặng xổm chồm ngực sữa
Xé váy là tốc giở đùi non
Thọc người, thứ ấy rành đòn
Đâm vào thẳng ngắc cửa son ấm mềm
Tót trên cành, oanh rần búp nõn
Cái oanh cuồng lọ biết thương hoa
Màng hoa lụa xé xác xơ
Lò chì khói toả bụi tơ bời bời
Răng nghiến thịt, mồ hôi như mỡ
Dập xằng xiên, hầu dễ đã xong
Váy xiêm chốc điểm giọt hồng
Phút xuân lặng đếm lậu rồng mấy phen
Hai lỗ thiếp như vòng vấn vít
Thoắt thông thành một hốc rất to
Hãi trông xiêm áo giày vò
Nhuốc nhơ chẳng đáng vất cho nửa hào
Nay đen xạm còn đâu trinh bạch
Trước tròn vo giờ đã héo hon
Gọi hầu bưng chậu mang lên
Tiểu ra như thể suối tuôn ào ào
Gió bức xối cánh đào lả tả
Đào tơ ghê cơn gió dữ dằn
Gió gom hồn vía nhọc nhằn
Mảnh mai vóc liễu ba phân hao gày
Xống nhàu nhĩ, dão tày một nửa
Việc phòng trung dẫu chửa chết người
Mây mưa sớm tối thuộc bài
Cơn đau kỳ lạ hoá vui lạ kỳ
Cuộc vui dứt, quên đi nỗi cực
Chẳng còn lo, chài nhọc mái chèo
Bãi bằng dồn dập sóng đào
Trái nâng phải bóp, lần vào nhị hoa
Bướm mặc oanh, đưa thoi không dứt
Ngọc ngứa hương, đâu biết thẹn thùng
Trên ôm dưới ấp một vòng
Miên man tình gió, nóng lòng dạ hoa
Sợ chúa xuân rời ra khoảnh khắc
Kẻ man di cũng thực hứng tình
Dùi đâm nào biết nhẹ nhàng
Phù sinh mây khách qua đường mà thôi
Giấc xuân ấy, cả đời mấy độ
Thú gối chăn bất kể Kinh – Man
Danh suông lỡ phận hồng nhan
Trông phường hoa điếm phấn son nhục nhằn
Lính Tây đi, mấy thằng trở lại
Bớ ai ơi nhắn với chị em
Lấy chồng, sớm lấy Tây Sơn!
 
Gửi các mầy bản dịch nghĩa, thấy hay cho t xin vodka:

Bờ cõi thanh bình đã hai trăm năm
Ở nơi thâm cung xuân sắc, người đẹp bị khoá chặt
Cô đơn nằm trên nệm gấm hồng tươi
Say giấc mộng bướm dưới lớp áo hoa biêng biếc
Không phải là thần tiên không có người sánh đôi
Mà cám cảnh thơ ngây bỗng vương lòng lưu luyến
Song the hiu quạnh, bông mai đượm tuyết
Vườn uyển sâu thẳm, liễu ám khói sương
Mùa hoa đi qua, xuân cũng đã hết
Cánh hoa tàn, tơ mành buông, thật là đáng thương
Tùng Tùng! Đâu đó vang lên tiếng trống ven thành
Lũ rợ Kiệt đến, bụi mù khắp Tràng An
Chưa cuối hè mà đã có gió lay lá
Đương xuân chín mà bỗng lác đác giọt mưa bứt hoa.
Đấng mày râu không có gan giữ được cung thành
Để bực quần thoa phải gán thân cho giặc mạnh
Con gái Thiên vương phải làm phi cho Thượng Công
Nào phải bậc chúa hoa tầm thường.
Để tỏ lòng tôn vinh đối với hoàng tộc
Sính lễ cùng nghi thức hết sức đặc biệt
Ngựa xe như mây nước, tuỳ tòng mặc toàn gấm vóc
Đám phù rể phong lưu, áo mũ xênh xang.
Bọn phu quạt, phu khiêng kiệu đều lạ lùng
Người kinh đô thấy đều gọi là “cha”
Ai cũng hâm mộ chú rể
Còn cô dâu trông thấy chàng rể thì buông đôi tay.
Quần áo thì sặc sỡ diêm dúa, giọng nói thì trọ trẹ
Dáng dấp ngang tàng, da dẻ nhăn nhúm
Trên đầu chất cao cái khăn của Trương Giác
Giữa chân không mặc cái quần của Hàn Tín
Ở bên trong, một vật trông rất nguy nga
Cùng với tứ chi, sừng sững thành năm ngọn
Lúc tĩnh lặng, giống như cao tăng nhập toạ
Lúc động đậy, tựa như võ biền vừa hát vừa múa
Chẳng nói chẳng cười chẳng từ tốn
Gầm lớn một tiếng, mãnh liệt như hổ
Nghìn cân sà xuống, chồm hỗm chiếm bộ ngực như bơ
Tức tối xé rách chiếc váy là đang che cặp đùi tựa tuyết
Vật này ai cũng biết là có thể đâm người
Ngúc ngoắc rồi chọc vào cánh cửa êm ấm
Bông hoa kiều diễm trên cành bị oanh khùng giày vò
Con oanh khùng không hề giữ gìn bông hoa kiều diễm
Lớp lớp màng hoa, tiếng xé vải
Mảnh mảnh lò chì bốc lên những ngọn khói
Răng nghiến, xác thịt rung, mồ hôi như dầu
Nện bừa, rút quấy, làm không dừng
Phút chốc, giọt hồng trinh rớt trên dải váy
Âm thầm mấy độ xuân qua
Trên thân thiếp hai lỗ tựa vòng khâu
Trong nháy mắt thông thống thành một hốc lớn
Vén áo lót kiểm tra bỗng kinh ngạc
Bị sờ bóp không đáng giá nửa xu
Thâm tím, không còn màu trắng xưa kia
Méo mó, khác rồi khối tròn thưở trước
Gọi a hoàn bưng chậu nước đi tiểu một cái
Tiếng nước tiểu như dòng thác tuôn
Dòng thác sóng sánh một đi không trở lại
Ngọn gió thổi rụng cánh hoa đào
Hoa đào kiều diễm, khiếp sợ, không chịu nổi gió
Gió ngớt, hồn hoa còn thấy mệt lả
Vóc liễu gày đi ba phần
Áo lụa gấp rộng một nửa
Việc này tuy không đến nỗi chết người
Nhưng cứ sớm mây chiều mưa sao lại không nát bét chứ
Từ khi chịu cái khổ lạ lùng lại được cái sướng lạ lùng
Sau khi sướng lại quên hết nỗi gian khổ ngày xưa
Chẳng lo ông chài khua chèo bị rít
Sóng đào bát ngát dâng ngập bờ cát phẳng
Vốc bên trái, sờ bên phải, thăm dò nhị hoa
Con oanh chẳng ngừng luồn, con bướm chẳng ngăn cản
Ngọc ngứa, hương gãi, không còn thẹn thùng
Trên ôm, dưới siết, cuộn lại tròn vo
Cuộc phong tình tràn ngập, lòng hoa bướm háo hức
Chỉ sợ rời “chúa hoa” trong khoảnh khắc.
Kẻ man di thật thà, rất nhiều khi lên cơn hứng
Chỉ biết đâm dùi, chứ không biết nhẹ nhàng ve vuốt
Cảnh đời mây nổi, tựa như khách qua đường
Cả đời được mấy lúc hưởng trọn giấc xuân
Thú chăn gối không phân biệt người Kinh, người rợ
Si ngây chuốc lấy danh hão, người ngọc lỡ lầm
Không thấy đám phấn son ở Cẩm Cơ sao
Sau khi quân Tây Sơn đi, có mấy thằng quay lại?
Ai nấy hãy đem việc này nói rõ với chị em:
Lấy chồng thì cứ sớm lấy bọn Tây Sơn ấy.
 
Tao ko đọc bài thơ. Nhưng tao là thằng đàn ông thì tất nhiên là thèm gái và có tính dâm loạn. Nếu là cua chúa thì đéo gì chơi đc thì chơi thôi. Có cặt gì sợ ai. Quan trọng là chơi theo ý mình. Đéo có lên thuộc con nào sất. Như chúa Trịnh Sâm là một thằng ngu. Nó dâm dục thì ko ai trách. Trách là trách nghe theo con đàn bà mà hại cả giang sơn. Hại cả con ruột mình mới đáng trách. Chứ dâm loạn là bản tính con ng đàn ông. Ko chơi là bê đê à?
 
Tao ko đọc bài thơ. Nhưng tao là thằng đàn ông thì tất nhiên là thèm gái và có tính dâm loạn. Nếu là cua chúa thì đéo gì chơi đc thì chơi thôi. Có cặt gì sợ ai. Quan trọng là chơi theo ý mình. Đéo có lên thuộc con nào sất. Như chúa Trịnh Sâm là một thằng ngu. Nó dâm dục thì ko ai trách. Trách là trách nghe theo con đàn bà mà hại cả giang sơn. Hại cả con ruột mình mới đáng trách. Chứ dâm loạn là bản tính con ng đàn ông. Ko chơi là bê đê à?
thế thì m nên đọc, bài thơ này đơn thuần là mượn cảnh sex để thể hiện cái nhìn của sĩ phu Bắc Hà với Nguyễn Huệ.
 
thế thì m nên đọc, bài thơ này đơn thuần là mượn cảnh sex để thể hiện cái nhìn của sĩ phu Bắc Hà với Nguyễn Huệ.
Mày đã thấy cái bệnh hoạn của bọn sỹ phu chưa. Có bản lĩnh thì cầm gươm lên mà chém Huệ.
 
(Bên trong một vật tày đình ) dm to khiếp thế cơ mà . Chả thế sau này công chúa mới có bài : Ai tư vãn - thiết tha , đau xót đến thế :vozvn (1): :vozvn (1):
 
đọc 1 số tài liệu thì ngọc hân công chúa rất yêu quang trung , nhg mà về sau bị nguyễn ánh bắt thì vẫn làm vợ ánh , đhs ko tự sát nhỉ
 
đọc 1 số tài liệu thì ngọc hân công chúa rất yêu quang trung , nhg mà về sau bị nguyễn ánh bắt thì vẫn làm vợ ánh , đhs ko tự sát nhỉ
sau này làm vợ Nguyễn Đế là công chúa Ngọc Bình, em cùng cha khác mẹ của Ngọc Hân ...bà Ngọc Bình là vợ vua Cảnh Thịnh ( Tây Sơn ) xong sau nhà Tây Sơn mất thì đc anh Gia Long mang về sử dụng lại, đẻ đc 2 hoàng tử + 2 công chúa
 

Có thể bạn quan tâm

Top