Em biết đọc chứ anh trai, và em đọc các comment của anh thì cuối cùng cũng chả hiểu người nhà anh vào Nam làm cái gì.Mày đéo biết đọc ah, mở não mày ra xem luồng trao đổi của tao là gì.
Đm đã mò đc mặt vào mấy bv dã chiến chưa, đã bước chân vào bv dã chiến ở cs 2 ĐH Mở TP HCM chưa mà đòi kết luận bs chỉ ngồi ngoáy mũi với sàng lọc mà ko tham gia điều trị, cấp cứu.
Nói tầm nhìn hạn hẹp, tư duy đần đụt còn là đánh giá cao loại mày.
Ngữ chỉ biết chửi bới như chúng mày ở đây là cc gì đáng để tao phải kể công.
Thậm chí cái comment trên của anh cũng chả dám khẳng định người nhà anh vào bv dã chiến cơ sở 2 ĐH Mở nữa.
Ok, coi như tôi chiếu cố cho rằng người nhà anh vào cơ sở 2 đại học Mở tham gia chữa trị đi. Vậy thì chữa trị mức độ thế nào, nặng nhẹ ra sao, quan trọng nhất là độ cần thiết của việc cần bác sĩ trực tiếp can thiệp hay chỉ cần cho thuốc là bệnh nhân khỏi. Chưa kể là mức độ các bệnh nhân đó đã cần thiết phải vào ĐH Mở, 1 cơ sở vốn chẳng được thiết kế để chữa bệnh, thì việc biến đổi nó thành bệnh viện lại còn dã chiến thì trị đc bao nhiêu ca nặng, cần phải có bác sĩ điều trị.
Vốn dĩ ngay từ đầu cách xử lý đã sai lè thì càng thêm người vào thì càng sai. Anh có phân bua, múa chữ theo kiểu “đã được vào bệnh viện dã chiến chưa” thì cũng không thay được sự thật là tới bây giờ, nhìn lại, thì người dân phía nam chỉ cần bỏ moẹ cái chỉ thị củ loz, phát thuốc , cho người dân đc mua bán trao đổi thực phẩm bình thường. Ah, mà đó là chưa kể anh cũng được vô bệnh viện dã chiến cơ sở 2 đại học Mở như anh nói chưa mà anh chắc 4 bác sĩ với 1 y tá nhà anh lao tâm khổ tứ vì bệnh nhân.
Đó là còn chưa nói đến zụ ăn ở, sinh hoạt của người nhà anh.