tao nghĩ mày cứ chấp thuận ra tòa li hôn, để cho vợ mày biết được cảm giác mất đi cái gì đã
sau đó mày đừng ở lại, ra ngoài ở trọ, đồ đạc vẫn để ở đó, hàng ngày qua thăm chơi với con, cứ hết giờ làm cái phải có mặt ngay, chơi đến giờ con đi ngủ thì về. Ko có ăn uống gì hết, phải đóng vai như 1 người khách, cho vợ mày thấy thương, tội nghiệp mày. Nếu đến giờ cả nhà ngồi ăn thì mày cứ phải xin phép ra ngoài trà đá, nhất định ko đc ăn, cứ lảng vảng ở gần để bố mẹ vợ hay vợ mày thấy mày nhịn đói (đêm mày ăn sau) chờ cả nhà ăn xong lại vào chơi với con hoặc dạy nó học.
Nhưng ko đc nói chuyện nhiều với vợ mày, cứ im lặng, cúi mặt, tỏ ra cam chịu chấp nhận, chứ mà nói nhiều là thành dở.
Sau 1 thời gian, vợ mày sẽ có nhiều suy nghĩ:
- Thứ nhất là cảm thấy mất mát.
- Thứ hai là cảm thấy trống vắng, thiếu.
- Thứ ba là có thể thương mày.
- Thứ tư là mày vẫn hiện diện vừa đủ để nó cảm thấy là còn có thể kéo lại được.
Thì nó sẽ tự mở lời trước với mày, nó nói gì thì mày cũng phải thật tinh ý vào để nhận ra nó thực sự muốn gì. Nếu nó ngứa mắt và cảm thấy mày là cái gai thì thôi, té luôn. Còn nếu không thì có khi lại có thể hàn gắn.