Don Jong Un
Xamer mới lớn


(Pinterest)
Ngài Tổng Bí Thư Tô Lâm, người nổi tiếng với khả năng ăn bò dát vàng không hề nghẹn, vừa tung ra một chiến dịch “có tầm nhìn chiến lược toàn cầu”: phải gọi mời cho được 100 chuyên gia hàng đầu thế giới về Việt Nam để giúp phát triển đất nước. Một con số tròn trịa, hấp dẫn, và có vẻ như được chọn ngẫu nhiên từ cuốn sổ tay riêng “Quản trị bằng chỉ tiêu và khẩu hiệu”.
Câu hỏi đầu tiên, thẳng thắn nhưng lại nhức nhối, không khác miếng thịt bò đưa tận miệng mà cả thế giới nhìn thấy: Chẳng lẽ trong 100 triệu dân Việt Nam, không có nổi 100 người đủ trình độ khoa học để giúp nước phát triển, mà Tô Lâm phải yêu cầu “đặt hàng”? Hay nói đúng hơn: ông ta ra lệnh cho cấp dưới phải đi “mua chất xám” như đi mua bò Kobe dát vàng, nhưng có điều là không nói “Tiền đâu ra?” và “Đảng là cái gì?”
Người dân vẫn còn nhớ như in một Viện nghiên cứu từng tập hợp nhiều trí thức đáng kính trong nước: Viện Nghiên cứu Phát triển IDS do Tiến sĩ khoa học Nguyễn Quang A sáng lập. Viện này từng đưa ra nhiều sáng kiến cải cách kinh tế, xã hội, nhận định về cơ hội phát triển. Nhưng than ôi, vì lỡ dại không theo tư tưởng Mác – Lê và không chịu nằm dưới sự “chỉ đạo sâu sắc” của Đảng, Viện này đã bị dẹp bỏ không thương tiếc như thể nó là một ổ vi khuẩn lạ có nguy cơ làm sáng mắt dân.
Vậy nên mới hiểu: vấn đề không phải ở chỗ có người giỏi hay không, mà là người giỏi đó có đủ ngoan để… cúi đầu nghe lệnh, không cần nghĩ ngợi hay không. Mà trí thức chân chính thì vốn lại có tật ngẩng cao đầu.
Báo chí nô tài đang hô tô chiến dịch “tìm 100 nhân tài hàng đầu”. Lạ thay, trong thông báo của Tô Lâm, không có dòng nào nhắc đến việc kêu gọi những người Việt thành đạt ở hải ngoại – mà vốn có vô số những người đang giữ vị trí cao trong các trường đại học, viện nghiên cứu, tập đoàn công nghệ khắp thế giới. Không nhắc đến họ, chắc chắn rồi, bởi vì họ là người Việt tự do – cái nhóm người luôn khiến những người ******** phải dè chừng như thể sợ cầm nhầm bom.
Người Việt ở hải ngoại – ra đi từ cái nôi của dân chủ, phần đông đã quen sống trong môi trường tự do tư duy, pháp quyền, nơi khoa học không bị chỉ đạo bởi ban Tuyên giáo, nơi chuyên gia không phải học thuộc lòng “Nghị quyết 4”, nơi mà khi góp ý thì không bị quy chụp là “thế lực thù địch”.
Vậy nên, chiến dịch “100 chuyên gia” của Tô Lâm, thực chất là một cuộc tuyển chọn những người giỏi nghề nhưng phải mù chính trị, hoặc ít nhất là giả mù cho qua chuyện, miễn sao khi được hỏi “Anh nghĩ sao về ********?”, thì họ sẽ trả lời đại loại như: “Ồ, tôi chỉ quan tâm đến kỹ thuật”, rồi tiếp tục trơ mặt nhận lương từ ngân sách nhà nước – tức là tiền thuế của người dân – mà làm việc dưới trướng của một hệ thống vẫn xem tư duy độc lập là mối nguy của chế độ.
Một cuộc chơi kỳ lạ diễn ra, thô bỉ và trơ trẽn: Tô Lâm mạnh miệng dùng tiền thuế của dân nghèo để thuê người có tài – và người ngoại quốc càng tốt (hoặc người gốc Việt đã quên tiếng Việt) về làm việc cho một bộ máy cai trị vốn chưa bao giờ muốn phát triển con người, mà chỉ muốn phát triển, thêm quyền lực của đảng ******** trong việc đè đầu cưỡi cổ dân.
Vậy thì, cái chiến dịch “tìm 100 chuyên gia” có khác gì một phiên bản thời đại số của “Người Tốt Việc Tốt” trên truyền hình nhà nước – nhưng ở đây, “tốt” không phải là giỏi, mà là biết yên lặng, biết vâng lời, và nhất là không hỏi tại sao tiền đầu tư cho nghiên cứu thì ít, mà tiền xây trụ sở đảng thì nhiều.
Cũng xin nhắc Tô Lâm: nếu thật lòng muốn phát triển đất nước, thì trước hết hãy gỡ rào tư tưởng, dẹp bỏ kiểm duyệt, khôi phục lại quyền tự do học thuật và ngôn luận. Hãy mở cửa cho những người Việt khắp nơi – không phân biệt tư tưởng – được tham gia xây dựng quê hương mà không sợ bị quy chụp. Chứ mời chuyên gia nước ngoài về làm việc trong khi trong nước vẫn còn những trí thức phải viết dưới bút danh, giấu địa chỉ nhà, thì thật là một trò hài kịch búa liềm đắt đỏ.
Tô Lâm nói muốn phát triển đất nước. Nhưng thưc sự là phát triển gì: để nuôi dân, hay phát triển để nuôi Đảng? Phát triển khoa học, hay để kéo dài sự sống của chế độ? Mời 100 chuyên gia về, nhưng lại không dám mời 100 người Việt có thể hiểu rõ bộ máy – phải chăng chính vì sợ họ sẽ soi ra lỗ hổng mà một chế độ toàn trị đang cố che giấu dưới lớp sơn “đổi mới”?
Trong khi chờ danh sách “100 vị thần học thuật toàn cầu” theo Đảng được công bố, người dân Việt Nam chỉ mong một điều giản dị: đừng lấy trí tuệ làm cảnh, và đừng lấy tiền thuế dân mà đi thuê thêm người tô son cho một chế độ đã mục ruỗng đến tận gốc. Và hơn hết, đừng lấy quê hương, dân tộc ra làm con tin, cầm tù để ngăn cản sự đóng góp của trí thức người Việt không ********.