Những chuyện tình vụn vặt thời sinh viên và ẩm thực

Lời giới thiệu

Kỷ niệm cho việc có thể được đăng tại lều qiaitai, không phải chỉ rúc trong box 24h. Với tâm thế khao khát được dậy thì sớm để bơi ra ngoài chém gió với các đồng dâm. Tao đăng vài mẩu chuyện nhỏ nhặt thời sinh viên và những lần trải nghiệm các món ăn tao thích. À mà thằng @Thích Liếm Lồn nó bảo tao là bóng, đéo phải gái real, kệ mẹ mài, tin hay đéo tin tao cũng kệ. Cơ mà là gái thì phải dịu dàng, giả vờ dịu dàng thì người ta mới thương. Hồng tỷ cũng vì thế mà được nhiều anh thích, tao thật là tao cũng không thấy dị ứng nó lắm khi thấy dáng vẻ ân cần thục nữ ấy😂😂😂

Thôi không lan man, câu chuyện đầu tiên chính là món bánh rán nhân đỗ cùng cậu bạn học hồi cấp ba. Đây là tình yêu trong sáng và khiến tao si mê điên cuồng, có lẽ phải dùng từ như vậy.

Tao sinh ra ở một làng quê nhỏ, bốn bề đều là sông núi với nước non. Tính tao lãng mạn, nên hay ra bờ kè ngồi thơ thẩn cho cá rỉa chân, đôi khi còn tự buồn một cách sâu sắc, có khi còn rơi nước mắt nếu thấy một người già neo đơn khổ sở.

Hồi cấp 2 tao học khá tốt, cũng có hoài bão thi vào trường chuyên lớp chọn của tỉnh, nhưng vì mẹ tao gàn, sợ con gái đi xa nhà , lại vất vả nên nhỏ nhẹ bảo tao:

- Thôi học gần nhà cũng được, mẹ thấy ổn mà!

Thế là mủn lòng, lại nghe. Gọi là trường làng chứ cũng vào lớp top 1. Cơ mà chán đời nên tao bắt đầu chểnh mảng việc học, cũng thích thể hiện nên ăn mặc cũng hơi khác các bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng áo rộng, quần côn ,giày đinh hầm hố. Duy chỉ có đánh nhau là tao ko tham gia, còn lại thì đủ trò, không vượt tường trốn học đi đánh bi-a với bóng bàn thì cũng ngủ vùi trong lớp. Không trèo máng nước thì cũng leo cây, cũng không khác đàn ông con giai là mấy, chả bù cho bây giờ váy vóc giày cao gót vào kiêu kỳ hẳn.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, ý là sáng thì có mặt trời đêm thì có mặt trăng ấy, nhưng mà với bọn lớp tao lại khác. Chúng nó xì xào, chúng nó háo hức, tụm năm tụm bảy rỉ rích tai nhau:

- Nghe nói là giai phố đấy
- Hình như cháu của hiệu trưởng
- Nhà giàu lắm
- Không biết đẹp trai không?

À thì ra nói về cái thằng sắp chuyển vào lớp tao, quan tâm đéo, thêm ai thì cũng vậy bớt ai thì cũng thế. Tao lại nghênh ngang đi vào lớp, vứt luôn cái cặp lên bàn rồi nằm gục xuống ….ngủ. Học đéo gì 1 h chiều, cơm còn chưa xuôi nữa.

Thấy giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào, tao lại như thói quen, kê sẵn sách , áp má xuống bàn. Tiếng thầy nói lùng bùng nghe không rõ, đại loại là lớp ta hôm nay có 1 bạn mới chuyển vào, các em chào mừng bạn nhé. Rồi cả lớp vỗ tay hoan nghênh, tao ngẩng mặt lên và …. Oà!!!

Lần đầu tiên tao không rời mắt, phải nói là ngây người thì đúng hơn:

Có một vệt nắng nào

Xuyên qua khung cửa sổ

Có một vầng sáng nào

Ánh lên trong mắt anh

Tao thấy tim tao rung lên một nhịp. Chàng trai này, nhất định phải là bạn trai tao. Điều này là chân lý, không thể nào khác được ……

( còn nữa)
 
Sửa lần cuối:
“Máu, trời ơi chảy máu rồi, băng lại đi”

Con Hòa kêu lên thất thanh rồi mấy thằng con trai cũng lao đến, chắc sợ Khoa đấm thêm vài ô cửa nữa thì chắc nát tay. Lấy đâu ra tay để viết bài mà thi tốt nghiệp. Còn tao lúc đó chỉ nghĩ đến cảnh nó nhảy từ tầng 2 xuống thì xong đời. Cái suy nghĩ ấy thật đáng sợ và cũng làm cho tao mặt cắt không ra giọt máu nào. Tao vồ lấy tay Khoa, mấy mảnh kính còn gim vào tay nó, từ từ rút từng miếng nhỏ ra. Máu từ tay nó thấm xuống tay tao, tay tao cũng thấy đau như tay nó vậy. Bọn con gái có đứa khóc rấm rứt, phần vì uống rượu cũng hơi ngà ngà, phần nhiều vì đứa nào cũng sợ. Khoa gầm gừ “ Không cần” Tao cũng trợn mắt lên “ Đừng làm loạn nữa”. Nói rồi tao định xé vạt áo đồng phục ra băng cho nó, nhưng chả đến lượt tao, con Sen có cái khăn mùi xoa , nó đưa cho tao để cầm máu.

Tổ mẹ, tao ghen nhá.

Tao nghĩ đến sau này mà thằng Khoa về rồi giặt khăn, rồi trả lại nó, rồi lại chuyện tình chiếc khăn tay trong khi tao đang khổ sở thế này máu tao lại sôi lên. Nhưng giờ mà không cầm khăn của nó, xé áo ra thì chúng nó chửi cho là làm màu , cũng nhục. Thôi đành cầm tạm. Mà tao ghen thì hoạn thư phải gọi bằng cụ. Con Sen nhìn thấy ánh mặt hình viên đạn của tao , nó hất tóc rồi bảo “khăn cũ rồi, bỏ đi không cần trả lại”

Thế còn được.

Nghe đâu Khoa bị gọi lên khiển trách, vì có quan hệ họ hàng với hiệu trường nên chỉ phải đền cái kính vỡ, chứ không bị quy vào tội phá hoại tài sản trường lớp.

Bọn tao cứ thế xa nhau, tao ở lại Miền Bắc, anh vào Miền Nam thi, mất liên lạc luôn từ đó. Tao cũng có vài lần đau đáu nhớ vè Khoa, nhưng tuyệt nhiên cũng không liên lạc. Cuộc sống sinh viên mà, có nhiều người, nhiều mối quan hệ. Huống hồ mình lại là con gái, những nhiều bạn trai theo đuổi.
( Cuộc sống sinh viên có lẽ là nhiều chuyện lạ lẫm và thay đổi nhân sinh nhiều nhất với bọn tao, nếu có thời gian tao sẽ kể lại mấy chuyện này ha)
Một ngày mùa thu trăng thanh gió mát, tao đang ở trong ký túc vắt chân đọc truyện thì nghe thấy con Hương chạy vào bảo:

- Ơ cái con Trang này, loa dưới phòng quản sinh gọi mày ko nghe à? Có người đến thăm!
Cả phòng tao tròn mắt, ngạc nhiên thì ít chứ háo hức vì sắp có đồ ăn thì nhiêu, Sinh viên mà, ăn là trên hết, Phòng tao còn có quy định," khách đến nhà tay không miễn tiếp". Dán luôn ngoài cửa cho đỡ thắc mắc nhiều .

À trường tao người ngoài không được tự ý vào nhé, đều phải đăng ký ở phòng quản sinh, gọi sinh viên xuống mới được lên phòng. Tao méo tin vào tai, vì bình thường mấy thằng lên đây nó sẽ hẹn trước. Sao có khách được nhỉ?

Tao ba chân bốn cẳng phi từ trên giường xuống, lao mấy cầu thang mà lòng khấp khởi, ai ta, ai mà trịnh trọng thế ta. Vừa ngó đầu vào phòng quản sinh chả thấy đứa mẹ nào, ngó ra sân, bóng lưng ấy quay đầu lại cười thật tươi:

- Chào em, lâu quá rồi không gặp!
( còn nữa.... )
 
Có những câu chuyện, nhớ lại khiến tâm hồn lành lặn. Có những câu chuyện ta chỉ muốn quên đi thật nhanh. Chẳng gì chữa lành được bằng những năm tháng tuổi trẻ. Và ở đây chắc khối đứa hiểu được, việc lang thang , vật vờ, như cô hồn dã quỷ để đủ vodka chờ ngày dậy thì. ahuhu
sao tao chưa thấy @ManhThuong vào vod cho tao nhỉ . tag cũng ko bit có đúng ko nựa
 
"Nhớ khi xưa anh chở em
Trên chiếc xe đạp cũ,
Áo ướt đẫm mồ hôi những trưa hè.
Nhớ khi xưa bao mộng mơ,
Trên chiếc xe đạp cũ,
Dưới cơn mưa cùng nhau dắt qua cầu.

Xe đạp ơi, đã xa rồi còn đâu.
Mối tình thơ, thoáng như một giấc mơ""

Tao ba chân bốn cẳng phi từ trên giường xuống, lao mấy cầu thang mà lòng khấp khởi, ai ta, ai mà trịnh trọng thế ta. Vừa ngó đầu vào phòng quản sinh chả thấy đứa mẹ nào, ngó ra sân, bóng lưng ấy quay đầu lại cười thật tươi:

- Chào em, lâu quá rồi không gặp!
Ồ, hóa ra là Khoa, lâu quá rồi không gặp thật. Suýt tao cũng quên mất là tao từng yêu một người như thế

Tao ngúng nguẩy hai cái bím tóc rồi cũng cười rất tươi :

- Hi anh, anh mới về à ? Lên phòng em chơi không?
- Thôi ngại lắm, bọn con gái trong ký túc nghịch như quỷ ấy!
- Thế đi dạo ở sân vận động nhé!
- Hay ah chở em đi chơi phố nhé, lâu rồi anh cũng chưa đi hóng gió , nhớ mùi quê nhà quá!
- Vậy chờ em lên thay đồ , rồi mình đi nhé!
- À, học sinh tặng mẹ anh mấy cặp bánh, nhiều quá anh mang cho em nè!
- ủa ! lấy trộm của mẹ mang cho em à?
- Khoa gãi đầu , ngượng đỏ mặt:
- Không, xin chứ, nói thế mất quan điểm quá !
- Vậy chờ em chút xíu nha!

Khoa đưa cho tao hộp bánh Trung thu, đúng là quà tặng có khác , hộp bánh to mà đẹp lắm. Bọn phòng tao chắc nó sẽ thích mê cho mà xem.
Tao lên phòng, vừa mở cửa đã thấy chúng nó ngồi chỉnh tề, đồng loạt ngó ra nhìn :
- Người đâu
- Dưới sân
- Sao ko lên?
- Đi chơi bây giờ đây!
- Ai đấy?
- Khoa
-Khoa nào?
- NYC
- Hả, á à, đi chơi ko cần về sớm, qua đêm bên ngoài cũng dc .
Con ml Xuân lên tiếng.
- Ko nghe con Xuân, đi về sớm nghe chưa? Không nghe dụ dỗ nghe chưa?
Con Hiền đứng lên chỉnh cho tao cái áo rồi dặn dò. Con này như mẹ già trong phòng, lúc nào cũng thuần phong mỹ tục nết na lắm mồm.
- Tao chọn chiếc áo phông màu thanh thiên nhạt anh từng thích, một cái váy hoa nền voan trắng dịu dàng. Ừ, anh thích con gái ăn mặc đẹp, lịch sự và kín đáo. Tao cũng tô chút son môi cho nó điệu dà, rồi tung tăng xuống.

Giờ là sinh viên rùi, nhiều đứa đã có xe máy để đi, nhưng nay anh lại đón tao bằng xe đạp. anh hỏi tao còn nhớ cái xe này không, kể ra nó cũng tốt thật, anh để bao năm mà vẫn đẹp ha.

Trong thành phố không có nhiều cầu hay dốc, chỉ có những cơn gió mát rượu, trên bầu trời, ánh trăng cũng mỉm cười với tao. Trái ngược với tưởng tượng trước đây của tao, bọn tao nói nhiều chuyện rôm rả cả quãng đường, đi qua những con phố quen, chuyện thằng Hưng, chuyện con Hòa, cái Yến…. đúng là có điểm chung nói cái gì cũng dễ.
- Mình vào uống nước đi
- Không á, đi thêm chút nữa rồi về, chứ con khọm già phòng em nó thấy về muộn nó nói rát tai lắm.
- Thế mua nước mía rồi lên cầu vượt ngắm thành phố nha
- Lỡ trộm mất xe thì sao
- Ko lo đâu, có khóa mà
- Thật chứ, thành phố đầy gió, lồng lộng thổi mát tâm hồn. Khiến chúng tao thấy thanh xuân thật là đẹp. Bọn tao đứng ở giữa cầu, phóng tầm mắt ra nhìn thành phố, như nhìn về một thời học sinh trong sáng vậy. Thi thoảng tao nhìn Khoa, thấy yết hầu nó cử động lên xuống, thấy ngại thế. Tao đánh lảng sang chuyện khác:
- Sao hồi xưa anh không trả lời em?
- Trả lời gì á?
- Anh còn yêu em không?
- Em nghĩ sao?
- Tao cười khổ : Em chả biết nghĩ sao?
- Giờ anh đang đứng đây nè
- Thôi đi ông nội, anh có bạn gái chưa á?
- Anh có rồi, chỉ chưa có NY thôi
Anh cũng chẳng hỏi xem tao có bạn trai chưa, nói chuyện líu ríu một hồi thì tao giục về. đang đi chả hiểu sao cái đùi đĩa nó lại rơi ra. Khoa ngượng nghịu bảo tao:
- Xe hỏng rồi, giờ về làm sao được á
- Anh xem lắp vào được không?
- Được nhưng không đạp được , vì nó lại rơi ra thôi, hay thuê tạm nhà nghỉ rồi mai về nhá.
- Khoa đánh mắt tinh nghịch trêu tao

Nhìn quanh tao thấy 1 hòn gạch vứt vệ đường, tao chạy đến nhặt viên gạch đó lên, giơ cao chạy về phía nó. Thằng bé hoảng hồn , mắt mở to nhìn tao hoảng hốt!
(Còn nữa…)
 
"Nhớ khi xưa anh chở em
Trên chiếc xe đạp cũ,
Áo ướt đẫm mồ hôi những trưa hè.
Nhớ khi xưa bao mộng mơ,
Trên chiếc xe đạp cũ,
Dưới cơn mưa cùng nhau dắt qua cầu.

Xe đạp ơi, đã xa rồi còn đâu.
Mối tình thơ, thoáng như một giấc mơ""

Tao ba chân bốn cẳng phi từ trên giường xuống, lao mấy cầu thang mà lòng khấp khởi, ai ta, ai mà trịnh trọng thế ta. Vừa ngó đầu vào phòng quản sinh chả thấy đứa mẹ nào, ngó ra sân, bóng lưng ấy quay đầu lại cười thật tươi:

- Chào em, lâu quá rồi không gặp!
Ồ, hóa ra là Khoa, lâu quá rồi không gặp thật. Suýt tao cũng quên mất là tao từng yêu một người như thế

Tao ngúng nguẩy hai cái bím tóc rồi cũng cười rất tươi :

- Hi anh, anh mới về à ? Lên phòng em chơi không?
- Thôi ngại lắm, bọn con gái trong ký túc nghịch như quỷ ấy!
- Thế đi dạo ở sân vận động nhé!
- Hay ah chở em đi chơi phố nhé, lâu rồi anh cũng chưa đi hóng gió , nhớ mùi quê nhà quá!
- Vậy chờ em lên thay đồ , rồi mình đi nhé!
- À, học sinh tặng mẹ anh mấy cặp bánh, nhiều quá anh mang cho em nè!
- ủa ! lấy trộm của mẹ mang cho em à?
- Khoa gãi đầu , ngượng đỏ mặt:
- Không, xin chứ, nói thế mất quan điểm quá !
- Vậy chờ em chút xíu nha!

Khoa đưa cho tao hộp bánh Trung thu, đúng là quà tặng có khác , hộp bánh to mà đẹp lắm. Bọn phòng tao chắc nó sẽ thích mê cho mà xem.
Tao lên phòng, vừa mở cửa đã thấy chúng nó ngồi chỉnh tề, đồng loạt ngó ra nhìn :
- Người đâu
- Dưới sân
- Sao ko lên?
- Đi chơi bây giờ đây!
- Ai đấy?
- Khoa
-Khoa nào?
- NYC
- Hả, á à, đi chơi ko cần về sớm, qua đêm bên ngoài cũng dc .
Con ml Xuân lên tiếng.
- Ko nghe con Xuân, đi về sớm nghe chưa? Không nghe dụ dỗ nghe chưa?
Con Hiền đứng lên chỉnh cho tao cái áo rồi dặn dò. Con này như mẹ già trong phòng, lúc nào cũng thuần phong mỹ tục nết na lắm mồm.
- Tao chọn chiếc áo phông màu thanh thiên nhạt anh từng thích, một cái váy hoa nền voan trắng dịu dàng. Ừ, anh thích con gái ăn mặc đẹp, lịch sự và kín đáo. Tao cũng tô chút son môi cho nó điệu dà, rồi tung tăng xuống.

Giờ là sinh viên rùi, nhiều đứa đã có xe máy để đi, nhưng nay anh lại đón tao bằng xe đạp. anh hỏi tao còn nhớ cái xe này không, kể ra nó cũng tốt thật, anh để bao năm mà vẫn đẹp ha.

Trong thành phố không có nhiều cầu hay dốc, chỉ có những cơn gió mát rượu, trên bầu trời, ánh trăng cũng mỉm cười với tao. Trái ngược với tưởng tượng trước đây của tao, bọn tao nói nhiều chuyện rôm rả cả quãng đường, đi qua những con phố quen, chuyện thằng Hưng, chuyện con Hòa, cái Yến…. đúng là có điểm chung nói cái gì cũng dễ.
- Mình vào uống nước đi
- Không á, đi thêm chút nữa rồi về, chứ con khọm già phòng em nó thấy về muộn nó nói rát tai lắm.
- Thế mua nước mía rồi lên cầu vượt ngắm thành phố nha
- Lỡ trộm mất xe thì sao
- Ko lo đâu, có khóa mà
- Thật chứ, thành phố đầy gió, lồng lộng thổi mát tâm hồn. Khiến chúng tao thấy thanh xuân thật là đẹp. Bọn tao đứng ở giữa cầu, phóng tầm mắt ra nhìn thành phố, như nhìn về một thời học sinh trong sáng vậy. Thi thoảng tao nhìn Khoa, thấy yết hầu nó cử động lên xuống, thấy ngại thế. Tao đánh lảng sang chuyện khác:
- Sao hồi xưa anh không trả lời em?
- Trả lời gì á?
- Anh còn yêu em không?
- Em nghĩ sao?
- Tao cười khổ : Em chả biết nghĩ sao?
- Giờ anh đang đứng đây nè
- Thôi đi ông nội, anh có bạn gái chưa á?
- Anh có rồi, chỉ chưa có NY thôi
Anh cũng chẳng hỏi xem tao có bạn trai chưa, nói chuyện líu ríu một hồi thì tao giục về. đang đi chả hiểu sao cái đùi đĩa nó lại rơi ra. Khoa ngượng nghịu bảo tao:
- Xe hỏng rồi, giờ về làm sao được á
- Anh xem lắp vào được không?
- Được nhưng không đạp được , vì nó lại rơi ra thôi, hay thuê tạm nhà nghỉ rồi mai về nhá.
- Khoa đánh mắt tinh nghịch trêu tao

Nhìn quanh tao thấy 1 hòn gạch vứt vệ đường, tao chạy đến nhặt viên gạch đó lên, giơ cao chạy về phía nó. Thằng bé hoảng hồn , mắt mở to nhìn tao hoảng hốt!
(Còn nữa…)
Họ Đàm, quê Thủy Nguyên hả e gái
 
Văn queng lắm a nha. :vozvn (20):
Trái tim Ngạn bao la lắm , Hà Lan , Trà Long giờ thêm Trang vẫn đủ chỗ chứa mà.
Cơ mà khi nào Ngạn bẩu Ngạn đã qua chỗ Hồng Tỷ. Thì Trang sẽ nhẹ nhàng bước vào tim Ngạn nha. Trang đang idol Hồng Tỉ đó. Ôi cái dáng dịu dàng thục nữ của tỉ ấy làm Trang ngưỡng mộ

Văn queng lắm a nha. :vozvn (20):
Trái tim Ngạn bao la lắm , Hà Lan , Trà Long giờ thêm Trang vẫn đủ chỗ chứa mà.
Xin một cái tên nào?
 
“Cách tốt nhất để xoá bỏ hình ảnh người khác là quen một người khác. Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ đó là chọn quen nhầm người nên muốn xoá càng không xoá được. Cơ mà khi khúc mắc chưa được giải quyết thì dí card vào thèm liên lạc, dù nó sống ngay kia màn điện thoại”
Đó là lời sấm truyền của một ông anh tao mới quen! Nghe hay phết mấy thằng đàn ông ạ 😂
 
Cơ mà khi nào Ngạn bẩu Ngạn đã qua chỗ Hồng Tỷ. Thì Trang sẽ nhẹ nhàng bước vào tim Ngạn nha. Trang đang idol Hồng Tỉ đó. Ôi cái dáng dịu dàng thục nữ của tỉ ấy làm Trang ngưỡng mộ


Xin một cái tên nào?
Hồng tỉ là cml nào , Ngạn hổng có bít

Ngạn ko có thói quen nói ra khi sự việc chưa đc xác định hoàn toàn , đôi khi mập mờ nó cũng có sự thú vị riêng .
 
Hồng tỉ là cml nào , Ngạn hổng có bít

Ngạn ko có thói quen nói ra khi sự việc chưa đc xác định hoàn toàn , đôi khi mập mờ nó cũng có sự thú vị riêng .
Vậy Ngạn già mất òi!
Còn Tên thì nói cũng dc mà ko cũng dc vì Trang cũng ko tò mò. Hehehe

Hồng tỉ là cml nào , Ngạn hổng có bít

Ngạn ko có thói quen nói ra khi sự việc chưa đc xác định hoàn toàn , đôi khi mập mờ nó cũng có sự thú vị riêng
Chịu khó tương tác để Đàm có thể ra ngoài hít không khí nhá. Nhờ Ngạn đấy 🤣
 
Không có gì đâu bạn , vodka bạn thừa thoải mái rồii . Đợi đủ ngày tháng nữa là dậy thì thôi ( 30 ngày )
ồ, hóa ra là phải 30 ngày, thế mà mình lại cứ tưởng phải bao nhiêu còm, bao nhiêu vodka cơ. Nhưng ko vì thế mà mình sẽ ko đăng bài. Làm việc cần có trách nhiệm phải ko bạn?
 
Top