Những thành phần cần bị xử lý đầu tiên ở Việt Nam (góc nhìn của một người Hàn Quốc)

sauna

Già trâu
Theo quan điểm của tôi, hai nhóm cần bị xử lý triệt để đầu tiên tại Việt Nam chính là cảnh sát và công chức nhà nước.

Nếu bạn sống và trải nghiệm lâu dài tại Việt Nam, bạn sẽ thấy rằng hai nhóm này thường lạm dụng quyền lực một cách nghiêm trọng.

Hàn Quốc trước đây cũng từng như vậy.

Cảnh sát thì bạo lực, và các cuộc kiểm tra, xử phạt chỉ cần “bôi trơn” một ít tiền là được bỏ qua.
Còn việc hành chính của công chức thì chậm chạp, và chỉ cần đưa tiền “ngầm” là có thể được phê duyệt cả những thứ vi phạm pháp luật.

Phải mất rất nhiều thời gian,
nhưng Hàn Quốc đã từng bước cải cách bằng cách chia nhỏ quyền lực của các cơ quan thực thi pháp luật,
để các đơn vị có thể giám sát lẫn nhau, và mỗi cơ quan đều có bộ phận thanh tra nội bộ riêng.
Người dân bình thường nếu gặp bất công, đều có thể tố cáo trực tiếp đến các cơ quan kiểm tra thuộc chính phủ.

Mức lương công chức ở Hàn Quốc tuy không cao, nhưng được đảm bảo việc làm ổn định, điều kiện làm việc được cải thiện,
nhờ đó những người có năng lực thật sự, tinh hoa của xã hội, đã dần thay thế vị trí này.
Đồng thời, hệ thống giám sát chống tham nhũng được giăng như mạng nhện,
và thậm chí người dân thường cũng có thể tố cáo dễ dàng qua mạng Internet.

Nhờ vào quá trình này, Hàn Quốc đã tạo ra một nền hành chính minh bạch và “nhanh chóng”,
khiến nhiều người nước ngoài từng sống lâu tại Hàn đều phải ngạc nhiên và khen ngợi.

Tuy đôi khi cảnh sát bị chỉ trích vì quá mềm mỏng với tội phạm,
nhưng Hàn Quốc ngày nay là một đất nước an toàn, nơi bạn có thể để laptop, điện thoại, ví tiền trên bàn trong quán cà phê rồi đi vệ sinh mà không sợ bị mất cắp.

Xin đừng quên:
Từ tiếng Anh của “công chức” là civil servant.
Từ “servant” ở đây không có nghĩa là người dân phải phục tùng họ,
mà họ là những người có nhiệm vụ phục vụ người dân.
 
Theo quan điểm của tôi, hai nhóm cần bị xử lý triệt để đầu tiên tại Việt Nam chính là cảnh sát và công chức nhà nước.

Nếu bạn sống và trải nghiệm lâu dài tại Việt Nam, bạn sẽ thấy rằng hai nhóm này thường lạm dụng quyền lực một cách nghiêm trọng.

Hàn Quốc trước đây cũng từng như vậy.

Cảnh sát thì bạo lực, và các cuộc kiểm tra, xử phạt chỉ cần “bôi trơn” một ít tiền là được bỏ qua.
Còn việc hành chính của công chức thì chậm chạp, và chỉ cần đưa tiền “ngầm” là có thể được phê duyệt cả những thứ vi phạm pháp luật.

Phải mất rất nhiều thời gian,
nhưng Hàn Quốc đã từng bước cải cách bằng cách chia nhỏ quyền lực của các cơ quan thực thi pháp luật,
để các đơn vị có thể giám sát lẫn nhau, và mỗi cơ quan đều có bộ phận thanh tra nội bộ riêng.
Người dân bình thường nếu gặp bất công, đều có thể tố cáo trực tiếp đến các cơ quan kiểm tra thuộc chính phủ.

Mức lương công chức ở Hàn Quốc tuy không cao, nhưng được đảm bảo việc làm ổn định, điều kiện làm việc được cải thiện,
nhờ đó những người có năng lực thật sự, tinh hoa của xã hội, đã dần thay thế vị trí này.
Đồng thời, hệ thống giám sát chống tham nhũng được giăng như mạng nhện,
và thậm chí người dân thường cũng có thể tố cáo dễ dàng qua mạng Internet.

Nhờ vào quá trình này, Hàn Quốc đã tạo ra một nền hành chính minh bạch và “nhanh chóng”,
khiến nhiều người nước ngoài từng sống lâu tại Hàn đều phải ngạc nhiên và khen ngợi.

Tuy đôi khi cảnh sát bị chỉ trích vì quá mềm mỏng với tội phạm,
nhưng Hàn Quốc ngày nay là một đất nước an toàn, nơi bạn có thể để laptop, điện thoại, ví tiền trên bàn trong quán cà phê rồi đi vệ sinh mà không sợ bị mất cắp.

Xin đừng quên:
Từ tiếng Anh của “công chức” là civil servant.
Từ “servant” ở đây không có nghĩa là người dân phải phục tùng họ,
mà họ là những người có nhiệm vụ phục vụ người dân.
Đại Hàn có công tố viên làm tổng thống thì nay Đại Việt có trưởng phòng bảo an làm đây. Mà bảo an ở xứ này trước còn bị quan chức đè ép thì giờ còn sợ ai nữa.
 
Đại Hàn có công tố viên làm tổng thống thì nay Đại Việt có trưởng phòng bảo an làm đây. Mà bảo an ở xứ này trước còn bị quan chức đè ép thì giờ còn sợ ai nữa.

Thằng cha xuất thân từ kiểm sát đó, giờ đang ngồi trong một cái phòng giam bé tí chừng 1 mét vuông, giữa trời nóng bức mà không có điều hòa, vậy mà vẫn không biết ăn năn hối lỗi chuyện trước kia, chỉ biết than vãn. ㅋㅋ

Khi một người từng nắm quyền lâu dài trong cơ quan thực thi pháp luật trở thành lãnh đạo,
người dân luôn phải cẩn trọng.
Bởi vì kiểu lãnh đạo như vậy thường có xu hướng sử dụng sự đàn áp và áp đặt để đối xử với chính trị gia và người dân.
 
ai cũng biết nhưng làm thế nào ?

Tôi cũng đã từng viết trong bài trước,
rằng dù có mất nhiều thời gian và vấp phải vô số trở ngại,
thì chính những bạn sinh viên ở độ tuổi đầu 20, đầy nhiệt huyết và khát vọng
cần phải bắt đầu tụ họp lại, cùng nhau trao đổi, thảo luận và định hình rõ ràng quan điểm về tự do và quyền lợi,
từ đó tạo nên một phong trào đoàn kết và lên tiếng cùng một tiếng nói.

Ở Hàn Quốc có một câu nói nổi tiếng:
“Pháo đài cuối cùng của nền dân chủ chính là sức mạnh có tổ chức của những công dân thức tỉnh.”
 
Thằng cha xuất thân từ kiểm sát đó, giờ đang ngồi trong một cái phòng giam bé tí chừng 1 mét vuông, giữa trời nóng bức mà không có điều hòa, vậy mà vẫn không biết ăn năn hối lỗi chuyện trước kia, chỉ biết than vãn. ㅋㅋ

Khi một người từng nắm quyền lâu dài trong cơ quan thực thi pháp luật trở thành lãnh đạo,
người dân luôn phải cẩn trọng.
Bởi vì kiểu lãnh đạo như vậy thường có xu hướng sử dụng sự đàn áp và áp đặt để đối xử với chính trị gia và người dân.
Ngày xưa Xứ đông lào bầu bán đấu đá nhau chỉ trên bàn làm việc phòng họp. Giờ lãnh đạo đẩy cao mâu thuẫn bằng sống chết thua thì ở tù, thân bại danh liệt thì đàn áp lại lên ngôi.
 
Theo quan điểm của tôi, hai nhóm cần bị xử lý triệt để đầu tiên tại Việt Nam chính là cảnh sát và công chức nhà nước.

Nếu bạn sống và trải nghiệm lâu dài tại Việt Nam, bạn sẽ thấy rằng hai nhóm này thường lạm dụng quyền lực một cách nghiêm trọng.

Hàn Quốc trước đây cũng từng như vậy.

Cảnh sát thì bạo lực, và các cuộc kiểm tra, xử phạt chỉ cần “bôi trơn” một ít tiền là được bỏ qua.
Còn việc hành chính của công chức thì chậm chạp, và chỉ cần đưa tiền “ngầm” là có thể được phê duyệt cả những thứ vi phạm pháp luật.

Phải mất rất nhiều thời gian,
nhưng Hàn Quốc đã từng bước cải cách bằng cách chia nhỏ quyền lực của các cơ quan thực thi pháp luật,
để các đơn vị có thể giám sát lẫn nhau, và mỗi cơ quan đều có bộ phận thanh tra nội bộ riêng.
Người dân bình thường nếu gặp bất công, đều có thể tố cáo trực tiếp đến các cơ quan kiểm tra thuộc chính phủ.

Mức lương công chức ở Hàn Quốc tuy không cao, nhưng được đảm bảo việc làm ổn định, điều kiện làm việc được cải thiện,
nhờ đó những người có năng lực thật sự, tinh hoa của xã hội, đã dần thay thế vị trí này.
Đồng thời, hệ thống giám sát chống tham nhũng được giăng như mạng nhện,
và thậm chí người dân thường cũng có thể tố cáo dễ dàng qua mạng Internet.

Nhờ vào quá trình này, Hàn Quốc đã tạo ra một nền hành chính minh bạch và “nhanh chóng”,
khiến nhiều người nước ngoài từng sống lâu tại Hàn đều phải ngạc nhiên và khen ngợi.

Tuy đôi khi cảnh sát bị chỉ trích vì quá mềm mỏng với tội phạm,
nhưng Hàn Quốc ngày nay là một đất nước an toàn, nơi bạn có thể để laptop, điện thoại, ví tiền trên bàn trong quán cà phê rồi đi vệ sinh mà không sợ bị mất cắp.

Xin đừng quên:
Từ tiếng Anh của “công chức” là civil servant.
Từ “servant” ở đây không có nghĩa là người dân phải phục tùng họ,
mà họ là những người có nhiệm vụ phục vụ người dân.
pản độm lài @dit me @dmin
 
Theo quan điểm của tôi, hai nhóm cần bị xử lý triệt để đầu tiên tại Việt Nam chính là cảnh sát và công chức nhà nước.

Nếu bạn sống và trải nghiệm lâu dài tại Việt Nam, bạn sẽ thấy rằng hai nhóm này thường lạm dụng quyền lực một cách nghiêm trọng.

Hàn Quốc trước đây cũng từng như vậy.

Cảnh sát thì bạo lực, và các cuộc kiểm tra, xử phạt chỉ cần “bôi trơn” một ít tiền là được bỏ qua.
Còn việc hành chính của công chức thì chậm chạp, và chỉ cần đưa tiền “ngầm” là có thể được phê duyệt cả những thứ vi phạm pháp luật.

Phải mất rất nhiều thời gian,
nhưng Hàn Quốc đã từng bước cải cách bằng cách chia nhỏ quyền lực của các cơ quan thực thi pháp luật,
để các đơn vị có thể giám sát lẫn nhau, và mỗi cơ quan đều có bộ phận thanh tra nội bộ riêng.
Người dân bình thường nếu gặp bất công, đều có thể tố cáo trực tiếp đến các cơ quan kiểm tra thuộc chính phủ.

Mức lương công chức ở Hàn Quốc tuy không cao, nhưng được đảm bảo việc làm ổn định, điều kiện làm việc được cải thiện,
nhờ đó những người có năng lực thật sự, tinh hoa của xã hội, đã dần thay thế vị trí này.
Đồng thời, hệ thống giám sát chống tham nhũng được giăng như mạng nhện,
và thậm chí người dân thường cũng có thể tố cáo dễ dàng qua mạng Internet.

Nhờ vào quá trình này, Hàn Quốc đã tạo ra một nền hành chính minh bạch và “nhanh chóng”,
khiến nhiều người nước ngoài từng sống lâu tại Hàn đều phải ngạc nhiên và khen ngợi.

Tuy đôi khi cảnh sát bị chỉ trích vì quá mềm mỏng với tội phạm,
nhưng Hàn Quốc ngày nay là một đất nước an toàn, nơi bạn có thể để laptop, điện thoại, ví tiền trên bàn trong quán cà phê rồi đi vệ sinh mà không sợ bị mất cắp.

Xin đừng quên:
Từ tiếng Anh của “công chức” là civil servant.
Từ “servant” ở đây không có nghĩa là người dân phải phục tùng họ,
mà họ là những người có nhiệm vụ phục vụ người dân.
Rất tiếc là dân trí VN chưa có tới tầm đó nên tốt nhất là đừng xử lý
 
Ngày xưa Xứ đông lào bầu bán đấu đá nhau chỉ trên bàn làm việc phòng họp. Giờ lãnh đạo đẩy cao mâu thuẫn bằng sống chết thua thì ở tù, thân bại danh liệt thì đàn áp lại lên ngôi.

Nếu nói từ góc nhìn của một người Hàn Quốc thì,
tôi cho rằng việc các chính trị gia đấu đá, tranh giành quyền lực, thậm chí là “được ăn cả ngã về không” là chuyện hoàn toàn bình thường.

Thậm chí, chính những mâu thuẫn đó lại giúp các bên kiểm soát và kiềm chế lẫn nhau,
và để lấy lòng người dân, họ buộc phải đưa ra những chính sách mang tính dân túy, dù chỉ là trên bề mặt.
Cuối cùng, chính người dân lại là bên được hưởng lợi từ sự cạnh tranh đó.

(Thực tế, nền chính trị Hàn Quốc vẫn đang vận hành theo kiểu như vậy.
Tuy nhiên, phần lớn các quốc gia châu Á hiện nay lại theo mô hình độc đảng hoặc thậm chí độc tài cá nhân,
nên nhiều người thường cho rằng chính trị Hàn Quốc là “hỗn loạn”, “rối ren”.)

Vấn đề nằm ở chỗ:
Tại Việt Nam, các nhà lãnh đạo không cần phải quan tâm đến việc lấy được lòng tin của người dân,
vì vậy, những cuộc đấu đá quyền lực trong nội bộ Đảng lại chẳng đem lại chút lợi ích nào cho nhân dân.

Mình chia sẻ từ góc nhìn của một người Hàn,
nếu có điểm nào không sát với thực tế Việt Nam thì mong các bạn thông cảm và hiểu cho.
 
Nếu nói từ góc nhìn của một người Hàn Quốc thì,
tôi cho rằng việc các chính trị gia đấu đá, tranh giành quyền lực, thậm chí là “được ăn cả ngã về không” là chuyện hoàn toàn bình thường.

Thậm chí, chính những mâu thuẫn đó lại giúp các bên kiểm soát và kiềm chế lẫn nhau,
và để lấy lòng người dân, họ buộc phải đưa ra những chính sách mang tính dân túy, dù chỉ là trên bề mặt.
Cuối cùng, chính người dân lại là bên được hưởng lợi từ sự cạnh tranh đó.

(Thực tế, nền chính trị Hàn Quốc vẫn đang vận hành theo kiểu như vậy.
Tuy nhiên, phần lớn các quốc gia châu Á hiện nay lại theo mô hình độc đảng hoặc thậm chí độc tài cá nhân,
nên nhiều người thường cho rằng chính trị Hàn Quốc là “hỗn loạn”, “rối ren”.)

Vấn đề nằm ở chỗ:
Tại Việt Nam, các nhà lãnh đạo không cần phải quan tâm đến việc lấy được lòng tin của người dân,
vì vậy, những cuộc đấu đá quyền lực trong nội bộ Đảng lại chẳng đem lại chút lợi ích nào cho nhân dân.

Mình chia sẻ từ góc nhìn của một người Hàn,
nếu có điểm nào không sát với thực tế Việt Nam thì mong các bạn thông cảm và hiểu cho.
Vấn đề ở đây đấu đá không kiểm soát được như trước nhất là băng bảo vệ lên nắm quyền lực, chỉ cần tờ giấy Nghị định thôi thì coi tương đương như Luật. Vừa hành pháp lập pháp tư pháp tập trung vào băng bảo vệ hết.
 
Bọn tư bổn chống phá
Mày ngon mày sống cả đời ở đây như tao đi
Đảm bảo mày ngoan ngay

Tư bản cần chó gì chống phá, bản thân bò đỏ thằng nào chẳng thích tư bản, giả vờ bưng bô vì lợi ích thôi. Cho cái thẻ xanh chả đi vội = )) Giờ thử Samsung mà rút khỏi VN có khi lãnh đạo phải năn nỉ nó ở lại đấy .
 
Vấn đề ở đây đấu đá không kiểm soát được như trước nhất là băng bảo vệ lên nắm quyền lực, chỉ cần tờ giấy Nghị định thôi thì coi tương đương như Luật. Vừa hành pháp lập pháp tư pháp tập trung vào băng bảo vệ hết.

Thật sự là một tình hình rất nguy hiểm.


Quyền lực phải tuyệt đối được phân quyền.
 
Qua vn lo ăn chơi đụ địt giá rẻ đi mày, lo chuyện bao đồng quá

Tôi muốn Việt Nam trở thành một đất nước tốt hơn để tôi có thể thoải mái vui chơi lâu dài ở Sài Gòn.
Chứ nếu mà trở nên như Trung Quốc thì làm sao tôi còn tận hưởng được nữa, đúng không? ㅋㅋ
 
Tôi cũng đã từng viết trong bài trước,
rằng dù có mất nhiều thời gian và vấp phải vô số trở ngại,
thì chính những bạn sinh viên ở độ tuổi đầu 20, đầy nhiệt huyết và khát vọng
cần phải bắt đầu tụ họp lại, cùng nhau trao đổi, thảo luận và định hình rõ ràng quan điểm về tự do và quyền lợi,
từ đó tạo nên một phong trào đoàn kết và lên tiếng cùng một tiếng nói.

Ở Hàn Quốc có một câu nói nổi tiếng:
“Pháo đài cuối cùng của nền dân chủ chính là sức mạnh có tổ chức của những công dân thức tỉnh.”
nó tính trước về việc này rồi.

nhồi sọ từ trẻ con. đám độ tuổi 20 9/10 cam không nghĩ không phản kháng, dù lý do có là gì. nằm thẳng là cách duy nhất chúng nó biết và dám làm trong thời điểm hiện tại.

0.99/10 còn lại cút hết ra nước ngoài.

đám tự cho mình là già đời ngoài 30 thì cũng đừng mong. đã bị sói mòn, hào tình mất sạch đa số cũng chỉ biết chửi đổng
 
Thật sự là một tình hình rất nguy hiểm.


Quyền lực phải tuyệt đối được phân quyền.
Tất cả các đời lãnh đạo đất nước này nó mất bao nhiêu thời gian công sức đấu đá tranh gianh để thâu tóm quyền lực vào tay bọn nó, tao nói thẳng, có cái Lồn mà bọn nó chịu nhả ra!
 
Tôi muốn Việt Nam trở thành một đất nước tốt hơn để tôi có thể thoải mái vui chơi lâu dài ở Sài Gòn.
Chứ nếu mà trở nên như Trung Quốc thì làm sao tôi còn tận hưởng được nữa, đúng không? ㅋㅋ
một lời này, đáng tin hơn mọi hứa hẹn :))

rốt cuộc thì thứ bình đẳng duy nhất trong 1 mối quan hệ, chỉ có lợi ích
 
Tôi cũng đã từng viết trong bài trước,
rằng dù có mất nhiều thời gian và vấp phải vô số trở ngại,
thì chính những bạn sinh viên ở độ tuổi đầu 20, đầy nhiệt huyết và khát vọng
cần phải bắt đầu tụ họp lại, cùng nhau trao đổi, thảo luận và định hình rõ ràng quan điểm về tự do và quyền lợi,
từ đó tạo nên một phong trào đoàn kết và lên tiếng cùng một tiếng nói.

Ở Hàn Quốc có một câu nói nổi tiếng:
“Pháo đài cuối cùng của nền dân chủ chính là sức mạnh có tổ chức của những công dân thức tỉnh.”
HQ hồi đó có cấm biểu tình tụ tập từ 5-6 ng trở lên ko, ở vn là lên công an, có khi xui xui bỏ mạng luôn.
 
HAHA... cái mày nói thì ai cũng biết nhưng không ai có thể làm được và không ai muốn đánh đổi để làm nó thay đổi... cái giá phải trả là quá lớn. Mà cái đạt được chưa chắc đã tử tế như hiện giờ.
Chính quyền Hàn của tụi mày nó theo kiểu đa đảng và dân chủ vì người bảo trợ cho nó là Mẽo. Nếu giả sử chính quyền đó được bảo trợ bởi Liên Xô or Trung Quốc thì ngay lập tức tụi mày giống hệt Triều Tiên bây giờ.
Vậy nên cái mà dân Hàn được hưởng thật ra có sự hậu thuẫn rất lớn từ ông Mĩ chứ bản chất không phải từ sự đấu tranh của dân Hàn. (có nhưng rất ít)
Chẳng chính quyền nào nó chịu nhả lợi ích, vai trò và quyền lực ra cả. Nó chỉ chịu thỏa hiệp khi có 1 thế lực lớn hơn đè nó ra buộc nó phải làm ( mà ở Hàn chính là Mĩ nó bắt thế)
 
HAHA... cái mày nói thì ai cũng biết nhưng không ai có thể làm được và không ai muốn đánh đổi để làm nó thay đổi... cái giá phải trả là quá lớn. Mà cái đạt được chưa chắc đã tử tế như hiện giờ.
Chính quyền Hàn của tụi mày nó theo kiểu đa đảng và dân chủ vì người bảo trợ cho nó là Mẽo. Nếu giả sử chính quyền đó được bảo trợ bởi Liên Xô or Trung Quốc thì ngay lập tức tụi mày giống hệt Triều Tiên bây giờ.
Vậy nên cái mà dân Hàn được hưởng thật ra có sự hậu thuẫn rất lớn từ ông Mĩ chứ bản chất không phải từ sự đấu tranh của dân Hàn. (có nhưng rất ít)
Chẳng chính quyền nào nó chịu nhả lợi ích, vai trò và quyền lực ra cả. Nó chỉ chịu thỏa hiệp khi có 1 thế lực lớn hơn đè nó ra buộc nó phải làm ( mà ở Hàn chính là Mĩ nó bắt thế)
 

Có thể bạn quan tâm

Top